[TG3] Chương 186

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 186: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (61)

❄️Edit: Bối tiểu yêu

❄️Beta: Lười

🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kèn dài.

Thanh âm ầm ầm chiến vang lên, trong nháy mắt truyền khắp Nam Tiêu thành.

Tiếng hò hét hào hùng cách thành chủ phủ mấy thước cũng có thể nghe rõ ràng.

Một gã thị vệ vội vàng hốt hoảng chạy vào quỳ trên mặt đất

"Báo! Điện Hạ! Xích Hồn quân bên ngoài thành đang tập kết, muốn công thành! "

Bạch Ngàn Lâm nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng

"Đi cổng thành."

Tuyên Vân Chi không nói gì, khăn che mặt như cũ che đi hơn phân nửa khuôn mặt, không thấy rõ biểu tình, đi theo phía sau hắn đi tới cửa thành.

Vừa lên cửa thành, cách tường thành xa xa nhìn nơi cách đây ngàn thước, đại quân đã tập kết, đuốc chiếu sáng kéo một đường dày đặc.

Nhìn ánh lửa kia có thể trong nháy mắt sẽ thiêu đốt tới đây, san bằng tòa thành trì này.

Sắc mặt Bạch Ngàn Lâm ngưng trọng, nặng nề đấm vách tường một cái

"Đáng chết!"

Tuyên Vân Chi nhìn về phía hắn,

"Điện hạ?"

Trong mắt Bạch Ngàn Lâm hiện lên một tia châm chọc:

"Còn gọi điện hạ gì nữa? Sau đêm nay ta không còn là điện hạ nữa. "

Tuyên Vân Chi không nói gì, chỉ nhìn trên mặt Bạch Ngàn Lâm có vẻ suy bại.

Hoàn toàn không có khí phái vừa rồi ở phủ thành chủ.

Bạch Ngàn Lâm lại nói

"Căn cứ tình báo nhận được lúc trước, Tư Vân Tà phát động thế công thành, vào ban đêm, tiếng trống chiến vang lên nửa canh giờ, giờ Tuất vừa đến Xích Hồn quân sẽ nhanh chóng đạp phá thành trì, nơi đi qua không còn ai sống sót."

Tuyên Vân Chi nhìn quang hỏa ở phương xa nối liền thành một đường, chiến dịch binh lính đối diện dâng trận, mà trong Nam Tiêu thành này, ngay cả chủ soái cũng đã tuyệt vọng, thì nói chi đến dân chúng?

"Trong thành còn có ngựa không?"

Nàng nghiêng đầu, mỉm cười hỏi ra tiếng.

Bạch Ngàn Lâm nghiêng đầu nhìn nàng,

"Có, nhưng .... ngươi ....."

Tuyên Vân Chi không nói gì, chỉ từ trong tay áo lấy ra một quả pháo tín hiệu.

Pháo tung trên bầu trời nổ vang, một chén trà sau mười một hắc y nhân đã tập kết, đứng ở trước mặt Tuyên Vân Chi

"Cung chủ"

Ngữ khí lạnh lùng, giống như tử sĩ.

Tuyên Vân Chi nửa hàm ý cười, đôi mắt sáng chói

"Làm phiền điện hạ."

Bạch Ngàn Lâm nhìn nàng kinh ngạc, một làn gió lạnh thổi lên, thổi lên một góc mạng che mặt, một gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn mang theo ý cười xuất hiện trong tầm mắt của hắn, trong nháy mắt tiếp theo, khuôn mặt khiến người ta thán phục lại lần nữa bị mạng che khuất.

Tầm mắt quay lại, cửa thành Nam Tiêu mở rộng.

Mã Hí kêu lên, Tuyên Vân Chi cưỡi ngựa nhanh như bay tiến về đoàn quân.

Mười một sát thủ theo sát phía sau, trong đêm tối tăm này, chỉ có thể nhìn thấy một chấm trắng, rất nhanh di chuyển về phía đại quân phía trước.

"Tô Vũ, Tô Nguyệt."

"Có"

"Chia làm hai tuyến, tìm ra chủ soái."

"Vâng!"

Hai người nhận lệnh, lập tức chia hai đường tìm kiếm.

Tuy rằng đối phương thiên quân vạn mã, nhưng Tuyên Vân Chi cũng không lo lắng an toàn của bọn họ.

Một đám sát thủ chấp hành hơn trăm lần nhiệm vụ, có kinh nghiệm chiến đấu tuyệt vời, đánh không lại, vẫn có thể tẩu thoát.

Tuyên Vân Chi muốn làm gì?

Đánh chết chủ soái, bức quân đầu hàng?

Nàng không có khả năng lớn như vậy.

Điều duy nhất có thể làm, cũng chỉ có kéo dài thời gian mà thôi.

Vừa rồi Bạch Ngàn Lâm nói, giờ Tuất đến bọn họ sẽ phát động tấn công.

Hơn nữa mấy lần tiến công trước cũng đều là như thế.

Điều đó có nghĩa là gì?

Chứng tỏ địch nhân căn bản không có đem Tiên Lan quốc để vào mắt, nó giống như một trò chơi đặc sắc mình bày ra.

Tư Vân Tà, đem chiến tranh này trở thành một trò chơi.

Trò chơi do một tay hắn bày ra, thời gian bắt đầu, phương thức, phương pháp tiến hành, thủ đoạn, thậm chí là khi nào chấm dứt, cũng đều nằm trong tay hắn.

Và bây giờ, trò chơi sắp bắt đầu.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro