[TG3] Chương 189

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 189: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (64)

❄️Edit: Bối tiểu yêu

❄️Beta: Lười

🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺

Tô Nguyệt nhìn tờ giấy kia, nhớ tới lúc trước Tô Vũ đưa phong thư này cho nàng nói.

Nếu bị Xích Hồn quân của Thánh Diễm công quốc bắt được, phong thư này có thể sẽ cứu nàng một mạng, nếu bọn họ hỏi lai lịch của phong thư này, nói thật.

Đây vốn là vì phòng ngừa mọi người Huyền Vũ cung gặp phải nguy hiểm khi rút lui.

Nàng ngẩng đầu lên và nói sự thật

"Cung chủ ban cho."

Tư Vân Tà Thủ nắm chặt tờ giấy kia, nội dung trên đó bị dấu vết nước làm cho có chút mơ hồ nhưng cũng thấy rõ ràng.

Ba chữ Tư Vân Tà mạnh mẽ hữu lực ở đuôi, khiến hắn liếc mắt một cái liền nhận ra xuất xứ của tờ giấy này.

Con ngươi hẹp dài theo Tô Nguyệt từng chữ từng chữ rơi xuống, màu đen đậm không hiểu càng ngày càng đậm

"Cung chủ ngươi là ai?"

Khí tức nham hiểm từ quanh thân hắn tản ra, cỗ nguy hiểm khiếm người trong vòng ba thước không dám tới gần, Tô Nguyệt cả trái tim đều run sợ.

"Cung chủ Huyền Vũ cung, Tuyên Vân Chi."

Dứt lời, Tư Vân Tà nắm chặt tờ giấy kia.

Yên tĩnh, lan tràn trong cái trướng to lớn này.

Thời gian tích tắc đi qua, Tô Nguyệt cho rằng hắn sẽ không mở miệng hỏi nữa thì nghe thanh âm hắn cười

"Cung chủ ngươi, hiện tại ở nơi nào?"

Tô Nguyệt nhìn hắn, cỗ khí tức nguy hiểm kia càng ngày càng mãnh liệt

"Nam Tiêu Thành."

Hắn rũ nửa con ngươi xuống, cười nhạo một tiếng

"Đường Nhất."

Lời nói chậm rãi

"Vâng"

"Triệu tập Xích Hồn quân, công thành."

Thanh âm dễ nghe có thể câu dẫn lòng người vậy mà khi hạ lệnh liền làm cho mấy vạn sinh linh quy thành bụi.

Thân thể Tô Nguyệt cứng đờ.

Đường Nhất hai tay ôm quyền nhận lệnh

"Vâng"

Nhận lệnh xong liền quay người ra khỏi lều lớn.

..........................................

Tuyên Vân Chi vừa mới trở về Nam Tiêu thành không đến nửa canh giờ, Bạch Ngàn Lâm đang đắm chìm trong không khí vui sướng.

Liền nghe được tiếng kèn bên ngoài lại vang lên, so với vừa rồi càng thêm vang dội.

Một binh lính vội vã đi vào, cuống quýt đến mức ngay cả nói chuyện cũng lộn xộn

"Báo! Điện hạ, .......đại quân địch đã khởi mã. "

Cạch một tiếng, chén trà trong tay Bạch Ngàn Lâm rơi xuống đất, hắn lập tức đứng lên

"Không thể nào! Đối phương rõ ràng đã lui binh rồi."

Lúc nói xong, đã bất chấp binh lính kia nói rõ ràng, nâng bước lên vội vàng đi lên cổng thành.

Tuyên Vân Chi theo sát phía sau.

Vừa lên cổng thành, Tô Vũ hai tay ôm quyền, khó nén thần sắc kích động

"Cung chủ, Nhiếp Chính Vương xuất hiện."

Tư Vân Tà?

So sánh với điều này, Tuyên Vân Chi nhìn thần thái của Tô Vũ:

"Ngươi rất vui?"

Tô Vũ sửng sốt, biết mình thất thố, cố gắng khắc chế cảm xúc của mình

"Thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là không nghĩ tới có một ngày nào đó sẽ gặp được hắn."

Cho dù là tại thời khắc nguy hiểm sắp chết này, cũng không kìm nén được hưng phấn trong lòng.

Đứng ở trên đầu tường thành, Tuyên Vân Chi nhìn xuống, mười vạn đại quân lâm thành, thanh thế mênh mông, có thể làm cho người chưa từng trải qua chiến sự bị dọa đến nhũn bước chân.

Đi theo, trong binh lính được huấn luyện bài bản, có một nam nhân mặc hồng bào kim ti văn vân, mang theo mặt nạ tơ vàng che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, quanh thân tản ra khí tức kiêu tà cường đại, cho dù cách nhau trăm thước, cũng khiến người ta sợ hãi.

Bạch Ngàn Lâm một tay gắt gao vịn tường thành, đối mặt với binh lâm của đại quân đối phương, trên mặt xuất hiện vẻ xám xịt.

Đột nhiên, một mũi tên dài, sượt qua tóc hắn, cắm thẳng vào tường thành phía sau.

Hắn ngay cả hoãn thần cũng không kịp, chỉ nghe một binh lính phía sau nói

"Điện hạ, trên mũi tên có một phong thư."

Hắn cầm phong thư, có chút hoảng loạn mở ra.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro