[TG3] Chương 198

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 198: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (73)

❄️Edit: Bối tiểu yêu

❄️Beta: Lười

🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 

Thậm chí, ngay cả hoàng tử thủ thành Bạch Ngàn Lâm cũng không bị giết chết, được giam giữ trong phòng giam.

Tất nhiên phủ thành chủ này liền bị hắn chiếm.

Hắn mang theo một bát thuốc, đặt nó trên bàn đá bên cạnh, và sau đó ngồi xuống

"Uống thuốc."

Nàng nhìn thoáng qua chén thuốc đen, bĩu môi tuy rằng nàng rất muốn nói mình không có bệnh.

Nhưng ngẫm lại mấy canh giờ trước mình bị hắn ép uống một chén kia, nghĩ đến thì nói cái gì cũng vô dụng.

Sau đó yên lặng bưng canh thuốc lên, uống từng ngụm.

Tư Vân Tà nhướng mày, đem chén thuốc vừa mới cầm trong tay đặt ở trên khay.

Cầm lên một miếng táo ngọt.

Vừa rồi Đường Nhất nói với hắn, cô nương gia đại đa số đều không thích thuốc đắng, lúc uống thuốc không thể cứng rắn, vẫn phải dỗ dành, tốt nhất là đưa một ít đồ ngọt để áp chế.

Hắn ngẫm lại mấy canh giờ trước Tuyên Vân Chi uống thuốc chậm rì rì không tình nguyện, cảm thấy có đạo lý.

Nào ngờ, trước mặt hắn cũng không phải là một cô nương bình thường, hai ba cái uống xuống, còn muốn ôm vào trong ngực ôn tồn trong chốc lát, cũng đều tan vỡ.

Tuyên Vân Chi uống thuốc xong, trước miệng liền xuất hiện một miếng táo ngọt, nàng há miệng cắn xuống.

Vị ngọt tràn khắp miệng, khiến nàng vui vẻ.

Vừa mới ăn hết một cái, người kia liền đưa tới, đang muốn thò đầu đi ăn, ngay cả người và táo cũng bị kéo đến trong ngực người nào đó.

Rồi lại cắn táo, yên lặng nuốt táo xuống.

Tuyên Vân Chi nghĩ, táo này thật ngon và ngọt.

Tư Vân Tà lại nghĩ, thì ra một quả táo là có thể lừa gạt người khác.

Tuyên Vân Chi đang ăn táo, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, giương mắt nhìn người ôm mình

"Vậy Bạch Ngàn Lâm tính toán làm sao bây giờ?"

"Giết"

Nàng chớp chớp mắt và gật đầu.

Tư Vân Tà nhìn phản ứng của nàng, trong mắt hiện lên một tia hài lòng.

Tuyên Vân Chi nghĩ thật ra rất đơn giản.

Ngày đó nàng ở trên chiến trường, bước ra cửa thành Nam Tiêu thành, từ Nam Tiêu Thành bắn ra mưa tên sắc bén công kích.

Ý chỉ này, trừ phi là Bạch Ngàn Lâm tự mình hạ.

Đương nhiên, nàng biết mục đích của Bạch Ngàn Lâm không phải là nàng, mà là muốn bắn chết Tư Vân Tà.

Nhưng hắn quyết định phóng tên thì trong lòng liền khẳng định đã có tính toán, nàng là một quân cờ bị vứt bỏ.

Hắn không lưu tình, Tuyên Vân Chi cũng không có gì đáng tiếc.

"Chàng ngày đó bắt được một người tên là Tô Nguyệt?"

Con ngươi hẹp dài của hắn nhìn người trong ngực, trong mắt nhanh chóng hiện lên cái gì đó.

"Ừm"

Thờ ơ đáp một tiếng, cúi đầu đùa giỡn với mái tóc dài của nàng.

"Nàng còn sống?"

"Ừm"

"Nàng ấy là người của ta."

"Ta biết."

Hắn đáp lại từng câu từng câu, lại tuyệt đối không đề cập đến chuyện thả người, tựa hồ đang chờ nàng nhắc tới trước.

Quả nhiên, câu tiếp theo liền nhìn nàng lại nhét một quả táo vào miệng nuốt vào

"Vậy khi nào mới thả nàng ra?"

Tư Vân Tà cười, nhìn nàng

"Thả người? Tại sao? "

Tuyên Vân Chi vốn tưởng rằng đây không phải là vấn đề.

Dù sao bọn họ đều quen biết như vậy, hơn nữa không phải đều là hiểu lầm sao.

"Đó là định xử tử nàng?"

Tuyên Vân Chi không chắc chắn dò hỏi.

Dù sao việc này Tư Vân Tà cũng có thể làm được. Hắn một người tâm tình không tốt chuyện gì mà không làm được?

"Không."

Đợi đến khi nàng phản ứng lại nhìn bộ dáng Tư Vân Tà ý cười ngâm nga, căn bản là ở chỗ này chờ nàng.

"Ý của Vương gia?"

"Thả người có thể, nhưng, nàng có gì để giao dịch với ta?"

Tầm mắt hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, mang theo mùi đùa mỉm cười.

Tuyên Vân Chi suy nghĩ một chút

"Vị trí cung chủ của Huyền Vũ cung?"

Nếu hắn muốn thứ này, tất cả đều cầm đi, nàng hoàn toàn không để ý.

---------------------oOo----------------------

EDIT: 

Bên wattpad có giới hạn chương nên tui chuyển qua tập mới nha mn.

MN cứ vào trang mình là thấy tập mới nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro