Chương 147: Tu tiên văn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Editor: Annie
Điền Mật vừa tỉnh, lập tức liền mở mắt ra, đánh giá bốn phía xung quanh.

Chung quanh đều là vách đá, giống như là ở trong sơn động, bên trong dụng cụ nội thất gì đó chế tạo từ gỗ, lại đầy đủ mọi thứ.

Khả năng bởi vì ký thể cố ý trang trí một lượt, nhưng thật ra có vẻ có chút ấm áp khác biệt.

Hít sâu một hơi, phảng phất trong không khí tràn ngập một loại hương nói không nên lời?

Dù sao không khí cùng ngày thường Điền Mật hô hấp không giống nhau, hít vào trong cơ thể thực thoải mái, giống như cả người đều được thư giãn.

Sơn động chỉ có một mình nàng, cũng không có những người khác.

Đây là nơi nào?

Nàng vô cùng tò mò, vì thế nhắm mắt lại, chuẩn bị tiếp thu cốt truyện và ký ức.

Sau khi tiếp thu xong cốt truyện cùng ký ức, Điền Mật trong nháy mắt đối với thế giới này tràn ngập mới lạ.

Tiểu thuyết tu tiên nha, nàng vẫn luôn rất tò mò thế giới như này.

Lúc trước xem tiểu thuyết khi nhìn đến truyện tu tiên, nàng liền vô cùng chờ mong có một ngày có thể đi vào thế giới tu tiên.

Rốt cuộc hiện tại được như ước nguyện.

Thân phận của ký thể này rất không tồi, bởi vì nàng là sư tỷ của nam chủ và nữ chủ.

Nơi này thuộc về Huyền Vân Tông , là một trong tứ đại tông môn ở giới tu tiên.

Ký thể là đại đồ đệ của tông chủ đương nhiệm Huyền Vân Tông Linh Chân Tử , tư chất vô cùng tốt.

Ký thể là cô nhi, bị Linh Chân Tử nhặt được, sau đó phát hiện nàng là thiên linh căn hệ mộc, liền đem nàng mang về Huyền Vân Tông.

Bởi vì lần đầu tiên khi nhìn thấy Điền Mật, Điền Mật không khóc cũng không nháo, đối với Linh Chân Tử cười thật ngọt ngào, cho nên Linh Chân Tử đơn giản đặt tên cho nàng là Điền Mật.

Thiên phú của nàng cực tốt, tính tình cũng là một bộ dáng lạnh lùng.

Từ nhỏ đã bị giáo huấn nghiêm túc tu luyện, nàng cũng một lòng một dạ tu luyện, nàng cơ bản rất ít ra khỏi sơn động.

Nữ chủ Doãn Nhiễm là người xuyên không đến, vốn cũng chỉ là một người hiện đại bình thường, kết quả một đạo thiên lôi trực tiếp đánh tới đem nàng đến thế giới tu tiên.

Vừa đến thế giới tu tiên Doãn Nhiễm vừa lúc gặp Huyền Vân Tông hai mươi năm chiêu mộ đệ tử một lần, vì thế Doãn Nhiễm liền đi.

Kết quả khảo nghiệm linh căn, là thiên linh căn hệ lôi.

Vừa lúc Linh Chân Tử mới xuất quan gặp được, liền nhận làm đệ tử.

Doãn Nhiễm tuy là thiên linh căn hệ lôi, chính là tư chất tốt, thiên phú lại cực kém.

50 năm, ngay cả Trúc Cơ cũng không có cách nào đạt được, trước sau dừng lại ở Luyện Khí tầng thứ tám.

Cái này làm cho Linh Chân Tử có chút thất vọng, rốt cuộc, hai đồ đệ khác của hắn chính là một người Kim Đan trung kỳ, một người Kim Đan hậu kỳ.

Đối với Doãn Nhiễm, Linh Chân Tử đã không còn kiên nhẫn lắm, đành phải đem nàng ném tới cho Điền Mật, giống như trước đây đem Mộ Nguyệt Trần ném cho Điền Mật.

Trong cốt truyện, Điền Mật một lòng tu luyện, lúc trước Linh Chân Tử đem Mộ Nguyệt Trần ném cho nàng, nàng cũng không có cách nào nên mới tiếp nhận.

Hiện tại ngoại trừ Điền Mật, còn có sư đệ Mộ Nguyệt Trần ở đây, Điền Mật tự nhiên liền thuận tay đem Doãn Nhiễm ném cho Mộ Nguyệt Trần. Cũng tạo cho Mộ Nguyệt Trần cùng Doãn Nhiễm lâu ngày sinh tình.

Kỳ thật xem như đây là một quyển ngược văn đi, bởi vì giai đoạn trước, Mộ Nguyệt Trần yêu Doãn Nhiễm, chính Doãn Nhiễm lại yêu nam phụ thân phận là ma tu, Sát Viêm.

Mà Sát Viêm tuy rằng yêu Doãn Nhiễm, chính là trong xương cốt hắn trước sau càng yêu quyền lực hơn, cho nên cuối cùng vứt bỏ Doãn Nhiễm.

Chờ khi hắn muốn quay đầu lại, thì bởi vì có Mộ Nguyệt Trần ngày đêm làm bạn, cuối cùng Doãn Nhiễm bị cảm động, hai người kết làm tiên lữ.

Bất quá sau khi hai người kết làm tiên lữ, Doãn Nhiễm vẫn yêu Sát Viêm, chỉ là nàng đối Sát Viêm đã hết hy vọng, cảm thấy hai người không có khả năng.

Cho đến khi Sát Viêm hoàn toàn hắc hóa, mang theo thuộc hạ tấn công Huyền Vân Tông, khi đó Mộ Nguyệt Trần đã trở thành tông chủ Huyền Vân Tông.

Sát Viêm tấn công Huyền Vân tông, Mộ Nguyệt Trần tự nhiên xung phong đánh đầu.

Mà Doãn Nhiễm bởi vì lúc trước một lần gặp cơ duyên có được một viên linh đan, trực tiếp kết thành Kim Đan, hơn nữa thể chất nàng càng thích hợp song tu, sau này cùng Mộ Nguyệt Trần kết làm tiên lữ, tu vi tăng lại càng tăng.

Đang lúc Mộ Nguyệt Trần bắt đầu tới Hóa Thần kỳ, nàng cũng thành công tới Nguyên Anh sơ kỳ rồi.

Ma tu tới xâm chiếm, nàng thân là tông chủ phu nhân, tự nhiên cũng muốn đứng ở đằng trước.

Gặp người yêu ngày xưa trong cuộc chiến khói lửa , đối với Doãn Nhiễm mà nói, nàng cũng rất đau lòng.

Cuối cùng, vẫn là lý trí chiến thắng tình cảm. Nàng cùng Sát Viêm cuối cùng là binh nhung tương giao (ai hiểu giải thích cho t với nhé).

Sát Viêm không nghĩ làm tổn thương nàng, chính là đối với Mộ Nguyệt Trần lại hận thấu xương, công lực Sát Viêm cùng Mộ Nguyệt Trần ngang nhau,Mộ Nguyệt Trần chính trực, Sát Viêm xảo trá, đương nhiên Mộ Nguyệt Trần bị Sát Viêm đánh trọng thương.

Trong nháy mắt lúc Mộ Nguyệt Trần bị thương, Doãn Nhiễm mới biết rõ tâm của mình.

Thì ra, nàng đã sớm yêu phu quân của mình.

Vì thế, nàng từ sau lưng đánh lén Sát Viêm.

Sát Viêm trọng thương, mang theo thuộc hạ rời đi.

Mà Mộ Nguyệt Trần rốt cuộc chiếm được tâm Doãn Nhiễm, hai người HE.

Nơi này thế nhưng đất diễn của Điền Mật không nhiều, bởi vì Điền Mật tư chất hơn người, lại một lòng một dạ tu luyện, khi ma tu tới xâm chiếm, nàng đang bế quan tu luyện. Cuối cùng lại bị tâm ma ảnh hưởng, thể xác và tinh thần đều tổn hại.

Tâm nguyện của ký thể là tìm được thân thế của mình.

Bởi vì tâm ma của nàng chính là không biết chính mình từ đâu ra, đến tột cùng là ai.

Tìm tòi nghiên cứu ký ức một lượt, phát hiện lúc này, Linh Chân Tử còn chưa có đem Doãn nhiễm ném cho nàng, nàng tự nhiên liền còn có cơ hội làm nam nữ chủ không có cách nào lâu ngày sinh tình.

Trong trí nhớ, ký thể cùng Doãn Nhiễm chỉ gặp qua hai lần, cùng nam chủ gặp mặt cũng không nhiều lắm.

Ngoại trừ hai trăm năm trước, nam chủ mới vào Huyền Vân tông, bị Linh Chân Tử ném cho nàng.

Khi đó thật ra thời gian nàng cùng nam chủ ở chung tương đối dài, lại nói tiếp, Mộ Nguyệt Trần nhập môn chính là ký thể mang theo cùng.

Tính tình ký thể lãnh đạm, khi đó Mộ Nguyệt Trần còn là đứa bé bảy tám tuổi, tính tình còn chưa ổn định, cùng ở chung lâu với ký thể, tính tình hai người giống cùng một khuôn mẫu khắc ra.

Sau đó, Mộ Nguyệt Trần thành công lên Trúc Cơ, tự rời sơn động, hai người liền hiếm khi gặp mặt.

Điền Mật còn đang suy nghĩ làm như thế nào công lược nam chủ, sư phụ linh Chân Tử liền trực tiếp đem Doãn Nhiễm đưa tới, còn có Doãn nhiễm mang phù truyền âm đến.

Nhìn đặc biệt có sức sống,Doãn nhiễm đối với nàng vẻ mặt cười cười lấy lòng, gương mặt Điền Mật lạnh lùng mở phù truyền âm ra.

Giọng nói trầm thấp của sư phụ Linh Chân Tử truyền đến: "Đồ nhi à, sư phụ muốn bế quan, tiểu sư muội liền giao cho con ha!" Sau đó không còn âm thanh gì nữa.

Điền Mật giương mắt nhìn mắt Doãn Nhiễm: "Tự mình tìm một chỗ ở lại đi." Giọng nói nàng linh hoạt kỳ ảo dễ nghe, nhàn nhạt không có cảm xúc.

Nói xong, liền xoay người rời đi, lưu lại Doãn Nhiễm hỗn độn đứng trong gió.

Không có biện pháp, tính tình ký thể chính là như thế, nàng cũng không có khả năng thay đổi.

Ký thể đã tích cốc (không cần ăn), nhưng Doãn Nhiễm chỉ là Luyện Khí kỳ, vì phòng ngừa nàng già đi, Linh Chân Tử cho nàng ăn đan nhược cực phẩm Trú Nhan Đan, nhưng là nàng vẫn như cũ yêu cầu ăn cơm.

Doãn Nhiễm đứng ở ngoài động phủ của Điền Mật, nghĩ nghĩ, rồi tới một động phủ khác, cũng chính là động phủ Mộ Nguyệt Trần ở trước kia.

Cũng may động phủ còn sạch sẽ, Doãn Nhiễm từ túi trữ vật lấy ra một ít đồ dùng sinh hoạt, sau đó bắt đầu dọn dẹp.

Nàng còn có thể ở bên ngoài động phủ làm một cái bếp, như vậy, nàng liền có thể nấu cơm ăn.

Nhìn động phủ bên ngoài toàn bộ là ruộng linh dược, Doãn Nhiễn nghĩ, ngày mai muốn cùng Đại sư tỷ thương lượng thật tốt, để tỷ ấy chia một miếng đất cho nàng, để nàng trồng một ít loại rau củ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro