[TG4]: (34)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên Mị không biết, Phong Hoa từ đầu đến cuối đều hiểu rõ giới tính của hắn.

Chỉ là...

Một mực chờ đợi hắn, chính miệng thổ lộ với nàng.

Về phần tại sao chính nàng không mở miệng trước?

Vậy đại khái là do...

Nữ hoàng bệ hạ kiêu ngạo đi.

-

Diệp Kiêu cảm giác mình có chút thất sách.

Hắn rõ ràng là muốn lợi dụng An Văn chết, để cho Diệp Lan cùng Liên Mị sinh ra khoảng cách.

Ai ngờ, giữa hai người cảm tình vậy mà càng gắn bó hơn trước.

Diệp Lan thật sự không quan tâm Liên Mị bị hủy dung? Kém chút nữa bị hắn làm bẩn?

Diệp Kiêu một con mắt phải bị mù, còn phải đeo bịt mắt màu đen, tâm lý đã mơ hồ biến thái như điên, hơn nữa vĩnh viễn không có xu thế quay đầu.

Diệp Kiêu không thể chấp nhận Phong Hoa cùng Liên Mị có cuộc sống tốt.

Một kẻ là làm hại hắn bị mù mắt phải, cổ suýt nữa bị đâm xuyên qua!

Một kẻ là đứa con bất hiếu dám cầm súng chống lại hắn!

Vô luận là lí do nào, Diệp Kiêu cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, ăn ngủ không yên.

Thật vất vả đợi đến thân thể khôi phục, lại vĩnh viễn mất đi một con mắt.

Từ đó trở đi, trên mặt Diệp Kiêu tràn đầy âm trầm.

Soái phủ cao thấp đồng thời lâm vào một mảnh không khí trầm thấp khắc nghiệt.

Một người đã đến đẩy bầu không khí này lên đến đỉnh!

An Văn lại trở lại!

Chính An Văn cũng thật không ngờ ——

Hắn chỉ là muốn tìm Diệp Lan, nói cho ‘Hắn’ biết thân phận thật của Liên Mị và mục đích tiếp cận ‘Hắn’.

Sau đó, thưởng thức vẻ mặt thống khổ của Diệp Lan.

Ai ngờ...

Bị người của Diệp Kiêu phát hiện.

Diệp Kiêu có thể nói là đối với An Văn hận thấu xương, lập tức ra lệnh đem người bắt vào.

“Diệp Lan, ngươi tốt nhất là lấy lí do thích hợp, giải thích một chút cho ta, một người đáng lí đã bị giết chết, làm sao sẽ sống cho thật tốt xuất hiện ở đây?!”

Diệp Kiêu giận không kìm được.

Một nửa là bởi vì Phong Hoa lừa gạt, một nửa là bởi vì An Văn còn sống.

Liên Mị đứng ở bên người Phong Hoa.

Lúc nhìn thấy An Văn, đôi mắt hoa đào liễm diễm hiện lên một vẻ vui mừng.

Sau một khắc.

Lời nói của Diệp Kiêu, làm Liên Mị cảm thấy lo lắng vô cùng.

Diệp Lan để An Văn chạy, đều là bởi vì hắn, bây giờ lại bị Diệp Kiêu phát hiện ra...

Diệp Kiêu tức giận như vậy, Diệp Lan có thể ứng phó như thế nào?

Phong Hoa còn chưa mở miệng nói chuyện.

An Văn dĩ nhiên ‘Hặc hặc’ cười ha hả.

“Diệp Kiêu, ngươi bị Diệp Lan lừa gạt rồi!”.

“Ngươi biết hắn vì cái gì không có giết ta, thả ta đi không?”.

“Toàn bộ cũng là bởi vì —— Liên Mị!”.

Phong Hoa không nói gì, ánh mắt nhìn về phía An Văn không có chút biến hóa nào.

Liên Mị trong mắt bắn ra một tia không thể tin.

An Văn đại ca hắn nói với Diệp Kiêu những thứ này, không phải đổ thêm dầu vào lửa sao?

Diệp Lan rõ ràng cứu hắn một mạng, hiện tại hắn đang... Lấy oán trả ơn sao?

Không sai, chính là như thế.

An Văn chính là muốn lấy oán trả ơn, Diệp Lan cứu hắn một mạng thì như thế nào?

Nguyên bản chính là do Diệp Kiêu thiếu nợ hắn, thiếu nợ Lê Vũ!

Cha nợ con trả, đạo lý hiển nhiên.

Về phần Liên Mị...

Ha ha.

Liên Mị hắn đã sớm phản bội Lê Vũ, phản bội lời thề phải báo thù của bọn họ, đi yêu mến con của cừu nhân ——

Cũng nên theo Diệp Lan xuống địa ngục, cầu xin Lê Vũ tha thứ đi!

An Văn trong mắt lóe ra vẻ điên cuồng, âm thanh vô cùng khí nghe, đột nhiên ép tới cực thấp:

“Diệp Lan, ngươi nhất định rất ngạc nhiên, vì cái gì ta biết rất rõ ràng khi trở về sẽ chỉ còn con đường chết, nhưng vẫn như cũ đi đến nơi này đi?”

“Là bởi vì ta phải nói cho ngươi một việc, có liên quan đến.... Liên Mị”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro