Chương 1: Hôn thê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thụy Vũ lâu

Trong phòng nghỉ.

Trợ lý Dịch Thu đi vòng quanh bó hoa to lớn đặt trong góc kia, nhìn thấy tên người gửi trên tấm thiệp, có chút nghi hoặc "Huh" một tiếng, "Hoa này là của bà Thịnh gửi tới?"

Lật Chi ngồi trên ghế nghỉ ngơi, lớp trang điểm trên mặt vẫn giống như lúc chụp hình tạp chí, tinh xảo đến mức không có chút tì vết nào, làn da trắng nõn trong suốt, trong mắt có ánh sáng mang theo nghi hoặc, hỏi: "Bà Thịnh nào?"

Dịch Thu cẩn thận suy nghĩ một chút, trả lời: "Chẳng lẽ là vợ của Thịnh tổng?"

"......" Tay cầm điện thoại của Lật Chi hơi dừng lại giây lát, sau đó khẽ cười một tiếng.

Dịch Thu mãi sau mới nhận ra điều gì đó, nói: "Khiêu khích, đây chắc chắn là khiêu khích."

Lật Chi: "Sao em lại phản ứng lớn như vậy?"

Dịch Thu: "Trong giới đồn rằng cái ông Thịnh tổng đó có tâm tư không đơn thuần với chị, em đoán chắc vợ của lão đã nghe được vài tin đồn không tốt, hôm nay cho người đưa hoa tới là cố ý nhắc nhở chị. Chậc, không thể không nói, bà ta cũng nghĩ quá nhiều rồi, chị sao có thể coi trọng loại đàn ông già này."

Lật Chi cùng lắm chỉ là người mới trong giới này, chẳng qua hiện giờ cô đang được chú ý nên có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cô.

Ban đầu cô ra mắt là một vũ công cổ điển vói ca khúc《 xuân than 》đã nhảy lên top 1 tìm kiếm trên hotsearch, nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước, đẹp đến kinh động lòng người, động tác thuần thục uyển chuyển lại rất dứt khoát, nhìn như không có kỹ xảo đưa đẩy, nhưng lại một thân điêu luyện.

Cô được đánh giá là người có tài, cộng với sự chăm chỉ và kiến thức cơ bản mười phần vững chắc, vừa xuất đạo đã được mệnh danh là"Tiểu Quan Âm".

Dịch Thu là người hâm mộ nhỏ của Lật Chi, cô ấy không nghĩ tới mình lại có thể may mắn đến như vậy, được trở thành trợ lý của Lật Chi, vì vậy cô luôn bảo vệ Lật Chi tốt nhất.

Người ngoài không biết bối cảnh gia đình của Lật Chi, nhưng lần trước cô ấy có nghe được người đại diện là chị Trân và Lật Chi nói chuyện phiếm vài câu, hẳn là không thể khinh thường, hơn nữa cô lớn lên xinh đẹp lại đang phát triển mạnh như thế, bên ngoài có biết bao nhiêu người thích cô, làm sao cô có thể sẽ thích cái lão già hơn bốn mươi tuổi đó được.

Tuy nhiên trước đó, trong một bữa tiệc rượu ông Thịnh đã thực sự tỏ ra yêu thích Lật Chi, nhưng trong toàn bộ quá trình Lật Chỉ đều phản ứng lãnh đạm và cũng chỉ duy trì các phép xã giao cơ bản, ai mà biết được bà Thịnh này lại hiểu lầm cái gì, giống như ai cũng sẽ coi trọng chồng của bà ta rồi đe dọa đến vị trí của bà ta vậy .

Hoa gửi tới này cũng không đẹp, nào có ai lại gửi một bó hoa héo úa đến để chúc mừng người ta.

Có ý tứ gì thì đã quá mức rõ ràng.

Dịch Thu tức giận, nắm chặt tay nói: "Loại người này thật là nhỏ mọn, không quản tốt chồng mình, ngược lại còn tới nhắm vào chị."

Lật Chi ngược lại khuyên nhủ cô ấy, "Được rồi, tức giận với loại người này làm gì, cứ coi như không nhìn thấy là được."

Dịch Thu: "Nhưng bên ngoài bây giờ đang có mấy lời đồn đại không tốt, hình tượng của chị là một tiểu tiên nữ lạnh lùng, không thể bị mấy tên nam nhân hôi hám đó ảnh hưởng, hơn nữa chị Trân cũng đã nói, trong vòng mấy năm tới sẽ không cho phép chị yêu đương."

"Em có phải gian tế do chị Trân cử đến bên cạnh chị không thế?" Lật Chi ho nhẹ một tiếng, "Ai nói chị có ý định yêu đương? Không có hứng thú."

"Đúng vậy, yêu đương là điều không thú vị nhất."

Đêm nay Lật Chi về nhà sớm, Trọng Nhụy gửi tin nhắn cho cô, nói là anh họ cô đi du học đã về, mọi người trong nhà sẽ tiếp đón anh.

Người anh họ này của Lật Chi, thời trẻ phong lưu thành tính, nhưng sau khi mẹ mất, anh ấy dường như đã trưởng thành chỉ trong một đêm, tốt nghiệp xong đã có một công việc ổn định, học tập mấy năm thì trở nên thành thục ổn trọng hơn không ít, gần đây mới bị điều về nước.

Trọng Nhụy rất yêu thương Lâm Trừ.

Suy cho cùng, anh ấy cũng là đứa con duy nhất mà người chị quá cố của bà để lại.

Lật Chi mấy năm nay không có tiếp xúc nhiều với Lâm Trừ, vừa vào cửa đã nhìn thấy một người đàn ông mặc vest kẻ sọc kiểu Anh đang ngồi trên ghế sô pha.

Lâm Trừ có gen không tồi, ngũ quan cân xứng, thời trẻ cũng là vì lớn lên không tệ lắm, trong nhà lại có tiền, cho nên bên người cũng có không ít ong bướm vây quanh, hiện giờ có lẽ là hồi tâm chuyển ý, dáng vẻ nhìn cũng có vài phần chính trực.

Nhìn thấy Lật Chi trở về, Lâm Trừ vẫy tay, tâm tình rất tốt nói: "Em gái, đã lâu không gặp."

Lật Chi ngồi vào bên cạnh anh ấy, "Đã lâu không gặp, anh họ."

Lâm Trừ ném quả táo trong tay lên không trung, cố ý trêu cô nói: "Lâu như vậy không gặp, sao em lại đối xử với anh họ lạnh lùng như vậy."

Giọng nói vừa dứt, Trọng Nhụy bưng trà tới, bao che cho con nói: "Em gái của anh cả ngày đều bận rộn, bọn ta gặp nó còn khó khăn, hôm nay là vì anh nên nó mới trở về gấp, anh nên thấy đủ rồi."

Lâm Trừ bật cười, nhìn về phía Lật Chi, "Cũng đúng, em hiện tại đã là đại minh tinh."

Những năm trước đã có rất nhiều người theo đuổi em họ của anh ấy, khuôn mặt này của Lật Chi mà không làm minh tinh thì quả thật đáng tiếc.

Thời niên thiếu bồng bột, vô tri anh ấy đã thích một nữ minh tinh top đầu, poster treo trên tường đã được mười mấy năm, lớn lên phải xé đi thật sự rất luyến tiếc, cũng không biết liệu bây giờ có thể nhờ Lật Chỉ xin lại chữ ký cho không.

Lật Chi giật lấy quả táo trong tay anh, nhét vào trong miệng anh ấy, "Đừng nói nhảm nữa."

Trọng Nhụy đã lâu không gặp Lâm Trừ, vì vậy bà ngồi bên cạnh hai người, hỏi một câu mà tất cả các trưởng bối đều quan tâm, "Lâm Trừ, con có bạn gái chưa?"

"Chưa ạ."

"Đều đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không đi tìm?"

"Chi Chi cũng không có đấy thôi."

"Nó vẫn còn nhỏ."

"Người thật thiên vị, Chi Chi so với con chỉ kém hơn một tuổi"

Trọng Nhụy cười tủm tỉm nói: "Không vội."

Lâm Trừ như là bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, "Đúng rồi, không phải em ấy còn có vị hôn phu sao?"

Trọng Nhụy đánh giá liếc mắt nhìn phản ứng của Lật Chi, "Đúng vậy, nhưng người vẫn luôn ở nước ngoài, còn chưa có trở về."

Nhìn thấy vẻ mặt có chút giật mình của Lật Chi, Trọng Nhụy vội vàng giải thích: "Chính là...... Lúc trước ba của con cùng với bạn thân thời trẻ nói đùa nên định ra cái hôn ước này."

Lật Chi vỗ trán, biểu tình có chút bất đắc dĩ, "Đó là chuyện trưởng bối các người vui đùa, không tính."

Trọng Nhụy: "Nghe nói đứa con trai này của Trình gia bất kể là diện mạo hay nhân phẩm đều rất ưu tú, hai người còn chưa có gặp mặt, không cần phải từ chối sớm như thế. Mẹ còn nghe nói một thời gian nữa thằng bé cũng sẽ trở về, chờ có thời gian sẽ cho hai đứa gặp mặt."

Lật Chi: "......"

Nghe vậy, Lâm Trừ không khỏi nhíu mày .

Trên đường đi ăn cơm.

Lâm Trừ ngồi bên cạnh Lật Chi, cười nói: "Em có biết gì về vị hôn thê của mình không?"

Lật Chi cảnh giác liếc mắt nhìn anh ấy một cái, "Có ý gì?"

Lâm Trừ buông dao nĩa trong tay, ho nhẹ một tiếng, thần bí nói: "Nếu như em lấy lòng anh, anh sẽ suy xét nói cho em một ít chi tiết về vị hôn phu kia."

"Không muốn." Lật Chi nói không chút suy nghĩ.

Lâm Trừ sửng sốt.

Cô gái này quá có cá tính, anh ấy cũng chưa nghĩ đến cô có thể cự tuyệt quyết đoán như vậy.

"Không được." Anh nói đến điều kiện, "Ảnh có chữ ký của Phong Mẫn, được không?"

Lật Chi khóe môi cong lên, "Vậy anh nói đi, em sẽ suy xét."

Lâm Trừ im lặng hai giây, nói: "Trước đây anh từng nhìn thấy người này trong một bữa tiệc, bao nhiêu tuổi thì anh không rõ lắm, nhìn có vẻ khá chững chạc, nếp nhăn khóe mắt có thể bóp chế.t vài con ong, nhưng mà~, anh trai là người từng trải, loại người gầy gò xanh xao này, chỉ cần một quyền là có thể hạ gục, vừa thấy chính là túng dục quá độ, hơn nữa anh nhìn ấn đường của hắn biến thành màu đen như là bị nợ đào hoa quấn thân, cũng không đẹp trai a~, mẹ em không biết là ánh mắt gì, còn không đẹp trai bằng anh đây, nếu đối tượng có hôn ước với em là loại người như vậy, anh khuyên em tốt nhất hai người đừng nên gặp nhau, đừng nghe ba mẹ của em, thời buổi này người trẻ tuổi đều được tự do yêu đương."

Lâm Trừ chỉ dám nói mấy lời này sau lưng Trọng Nhụy và Lật Cảnh Minh.

Nếu để cho hai người họ biết anh ấy ở sau lưng nói xấu vị hôn phu của em họ thì khẳng định lại muốn giáo huấn anh một phen, Lâm Trừ còn chưa ngốc tới vậy.

Bữa tối Lật Chi ăn không nhiều lắm, có lẽ là không có cảm giác thèm ăn.

Mặc dù cô biết trước đó ba mẹ mình có quan hệ rất tốt với một người bạn, thời điểm mấy người tụ tập uống rượu với nhau đã định ra cái hôn ước này, hơn nữa lại còn rất nghiêm túc, dù sao hai nhà cũng đều hiểu rõ gốc rễ của nhau, nhưng sau này nghe nói công việc kinh doanh của gia đình bên kia ngày càng lớn mạnh và họ cũng ra nước ngoài phát triển, rất nhiều năm rồi chưa trở về, tuy nhiên Lật Cảnh Minh vẫn rất quý trọng người bạn đó, mỗi năm đều sẽ gọi điện qua hỏi thăm.

Trong bữa ăn tối nay, Lật Cảnh Minh còn nói: "Đúng rồi, chú Trình của con còn hỏi ba tình hình gần đây của con nữa."

Khi đó, Lật Chi đã nghe Lâm Trừ nói xong những lời kia, không có hứng thú trả lời: "Vậy sao?"

Lật Cảnh Minh: "Vợ chồng hai người họ từ nhỏ đã thích con, nhiều năm như vậy cũng chưa thay đổi."

"Đã lâu như vậy không gặp, nếu gặp lại phỏng chừng sẽ không thích nữa." Lật Chi nhàn nhạt nói.

Dù sao lúc bọn họ còn ở trong nước, Lật Chi cũng chỉ mới một tuổi, nên không có ấn tượng gì.

Lật Cảnh Minh: "Nói bậy gì đó, chú Trình và dì Trình của con mấy năm nay vẫn luôn nhớ đến con."

Lật Chi lúc ấy khó có thể phản bác, nhưng cô có một vị hôn phu vừa già, vừa xấu thì quả thực có chút đáng tiếc.

Nhưng tiếc nuối cũng chỉ kéo dài một đêm, Lật Chi công việc bận rộn, ngày thường cũng không có thời gian bận tâm đến những việc này.

Về đối tượng hôn ước trong miệng Lâm Trừ, Lật Chi cũng chỉ cười cho qua.

Cha mẹ Lật chi là người cởi mở, nếu cô không thích thì họ cũng sẽ không ép buộc.

Lật Chi đã hoàn thành xong công việc ban ngày, đến tối chị Trân tự mình tới đón cô, nói tối nay có một bữa tiệc.

Lật Chi mặc một bộ váy dệt kim màu vàng nhạt bước vào trong đại sảnh, dáng người lay động uyển chuyển, khung xương so với người bình thường cũng nhỏ hơn, chiếc váy dệt phác họa rõ dáng người cô, đường cong eo và mông đặc biệt câu người, cánh tay tinh tế trắng nõn, tóc đen mềm mại rũ ở sau người, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ mà cô mới làm đại diện, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, ăn mặc giản dị, theo lời của Dịch Thu thì người đẹp dù cho có mặc vải bố cũng đẹp, một đường đi đến có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía họ.

Cô vừa mới vào trong đại sảnh, một chiếc Rolls-Royce màu đen phía sau cô chậm rãi dừng trước cửa.

Người quản lý cửa vội vàng chạy tới, cúi người đi đến trước cửa sổ xe, cung kính chào hỏi một tiếng.

Thành phố năm nay không quá lạnh.

Trời đông giá rét qua đi, thời tiết ngày càng ấm lên.

"Xuân vừa tới, liễu đang đâm chồi, mai đang nở hoa. Nơi nào liễu mai giao nhau, ở đó có người."

Lật Chi vừa vào phòng riêng đã nghe được có người mở nhạc nền bài《 xuân than 》.

Thấy ở cửa có động tĩnh, người bên trong tắt điện thoại, nhìn về phía cửa.

"Lật Chi, cô đến rồi, vừa rồi đạo diễn Nghiêm đang xem video của cô."

Nghiêm Tử Tấn được coi là một đạo diễn giàu kinh nghiệm trong ngành, ông nhìn thấy Lật Chi, đánh giá đầu tiên là: xương cốt rất tốt.

Mỹ nhân đẹp ở xương chứ không ở da.

Trong giới giải trí này người lớn lên xinh đẹp có cả một đống, nhưng có khả năng lưu lại ấn tượng kinh diễm trong lòng người mới là bản lĩnh.

Lật Chi có vẻ ngoài lạnh lùng, không giỏi trong những trường hợp xã giao như thế này, nhưng cũng may có chị Trân ở bên cạnh nên cô cũng không cần phải nói quá nhiều.

Hôm nay cô đến để phỏng vấn vào bộ phim tiếp theo của đạo diễn Nghiêm, 《 Đêm tối 》.

Nghiêm đạo có yêu cầu cực cao, không chỉ vẻ bề ngoài phải phù hợp mà còn phải có kỹ thuật diễn xuất tốt.

Hơn nữa ông cũng không đòi hỏi khắt khe trong việc diễn viên phải có kinh nghiệm, mà tìm kiếm một diễn viên đem đến cái nhìn mới.

Hôm nay tới đây Lật Chi cũng không quá tự tin, chủ yếu là có chị Trân ở bên cạnh cực lực cổ vũ, nói với cô đây là cơ hội ngàn năm có một.

Lật Chi chống cằm, chân thành đặt câu hỏi: "Em xứng sao?"

Tiêu Trân không cần nghĩ ngợi nói: "Em xứng!"

Vì thế.

Lật Chi đã tới.

Trong giới này đạo diễn Nghiêm cũng coi như là người khá tốt bụng, trò chuyện vài câu, thấy ánh mắt Lật Chi chuyển động, khen cô, "Mỗi vũ công nữ đều có một linh hồn khác trong cơ thể họ, tôi đã xem qua video của cô, mặc dù múa cổ điển chỉ kéo dài trong một bài hát ngắn, nhưng đã hoàn chỉnh kể lại câu chuyện xưa, ngạc nhiên chính là, tôi có thể hiểu được câu chuyện đó trong điệu múa của cô, này cũng coi như là duyên phận giữa hai chúng ta."

Mấy người bọn họ trò chuyện khá vui vẻ cùng nhau, cho nên buổi thử kính được ấn định vào ngày mốt.

Sự vui sướng trong mắt chị Trân hiện lên rõ ràng, nhìn Lật Chi bằng ánh mắt nhất định sẽ thắng.

Lật Chi nhấp một ngụm rượu trong ly, bỗng nhiên thấy điện thoại rung lên.

Cúi đầu nhìn xuống, là tin nhắn của Lâm Trừ gửi tới.

"Thiếu chút nữa quên nói cho em, vị hôn phu của em cao chưa đến 1m8."

"Anh lấy thước đo sao?" Lật Chi âm thầm trả lời.

Lâm Trừ cười đắc ý, "Ánh mắt của anh rất xâu xa, bởi vì anh chỉ cao 1m8, người thấp hơn anh chắc chắn chưa tới 1m8."

"......"

Anh ấy cứ nói một câu lại vị hôn phu, như thể hai người bọn họ thực sự có quan hệ gì vậy.

Lật Chi vốn dĩ được chị Trân ở bên cạnh cổ vũ còn có chút lâng lâng vui mừng, kết quả nhìn thấy tin nhắn của Lâm Trừ thì như bị dội một gáo nước lạnh giữa mùa hè thiêu đốt.

Thật là mất hết cả hứng.

Lật Chi ném điện thoại lên bàn.

Màn đêm càng lúc càng mờ mịt, buổi tối Lật Chi chỉ uống một ly, sắc mặt có chút hồng hồng, không say, trong mắt có thêm chút nước thu.

Mấy người đạo diễn đã rời đi trước, cô vừa mới ra khỏi cửa phòng, liền thấy Thịnh tổng đang đứng ở cửa nhìn cô.

Nhìn thấy Lật Chi đi ra, ông ta kẹp điếu thuốc trong tay, thong thả bước đến.

Có lẽ là vì ghét bỏ mùi rượu và thuốc lá trên người ông ta, nên Lật Chi nhịn không được lùi về sau một bước, nói: "Thịnh tổng, sao ông lại đến đây?"

Ông Thịnh thở dài nói: "Ngày hôm qua chuyện vợ tôi cho người đưa hoa đến cho cô tôi đã nghe nói, cũng trách tôi, không giải thích rõ ràng với bà ấy, còn làm cô không vui, nhưng sao cô không nói cho tôi? Chuyện này cũng là nghe từ miệng người khác tôi mới biết được."

"Không sao, chuyện nhỏ, tôi không để trong lòng." Lật Chi nghĩ nghĩ, nói qua loa cho xong.

Thịnh tổng có uống chút rượu, trong lòng càng thêm thương hương tiếc ngọc, hắn nghĩ rồi lại muốn an ủi Lật Chi lần nữa, nhưng không phát hiện cô bây giờ chỉ muốn tống cổ hắn đi.

"Lần trước chúng ta còn chưa nói xong......" Thịnh tổng nói được một nửa, tầm mắt vô thức bị một người đàn ông đi phía sau hấp dẫn.

Theo lý mà nói, bất luận là đàn ông hay phụ nữ, đều có sự đánh giá và thưởng thức đối với cái đẹp.

Người đẹp, ai cũng đều thích nhìn nhiều thêm vài lần.

Thịnh tổng hiện giờ tuổi già xuống sắc, nếu muốn cùng các cô gái trẻ có dính dáng đến thì chỉ có thể dựa vào việc tiêu tiền.

Cố tình lại có người chướng mắt tiền của hắn.

Chắc là hai người bọn họ đang đứng giữa lối đi, chặn đường người đàn ông phía sau nên bước chân của anh ta dừng lại.

Lật Chi theo ánh mắt của Thịnh tổng, không tự giác mà quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Lầu 5 khách sạn nơi bọn họ ăn tối được trang hoàng theo phong cách Trung Quốc, hai bên cửa đóng mở được chạm khắc hoa văn tinh xảo, đèn chùm trên cao cực kỳ sáng chói, cửa sổ cuối hành lang được mở ra một nửa để gió ban đêm lùa vào.

Gió lúc này không mạnh, mà ngược lại mang theo chút ôn nhu phả vào mặt một mùi hương thoang thoảng.

Ánh sáng trắng ấm áp chiếu lên người nam nhân, làm nổi bật khí chất cao quý của anh, giống như một chùm liễu tuyết trong mùa đông lạnh giá, tầm mắt anh thản nhiên nhìn qua, đầu ngón tay tùy ý nghịch nghịch cúc trên cổ tay áo, sơ mi trắng cùng quần tây đen, nhưng có vẻ như dáng người anh ngày càng cao hơn.

Lật Chi vô thức ngẩng đầu lên.

Từ góc độ này, phản ứng đầu tiên của cô là ——

Tay của người đàn ông này đặc biệt đẹp.

Ngón tay thon dài lại trắng nõn.

Nếu lúc trước bị giáo viên cũ của cô nhìn thấy, khẳng định sẽ bình luận một phen .

Cô giáo của cô là một người yêu cái đẹp và nghệ thuật bẩm sinh, có tiêu chuẩn cao về cái đẹp cho riêng mình, hơn nữa còn đặc biệt thích tay, cho nên Lật Chi cũng không tự giác mà đánh giá qua.

Nam nhân cài chặt cổ tay áo mình, nhưng không trực tiếp rời đi.

Tầm mắt anh nhẹ nhàng dừng lại trên người Lật Chi, đánh giá vài giây.

Ánh mắt hai người giao nhau trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi.

Lật Chi nhìn thấy rõ ràng đường cong quai hàm của anh, còn có đôi mắt đen nhánh kia.

Va chạm chỉ trong nháy mắt nhưng lại giống như bị rơi vào mặt hồ tĩnh lặng.

Lật Chi tìm cớ rồi vội vàng rời đi.

Thịnh tổng có chút đáng tiếc thở dài.

Khi người đàn ông ngẫu nhiên đi ngang qua mình, hơi thở có chút lạnh lẽo, Thịnh tổng không nghĩ nhiều, quay đầu vào lại phòng riêng.

Trình Yến Chu vừa rồi là ra cửa tính tiền, hôm nay có mấy người bạn trong nước muốn tiếp đón anh.

Thấy anh trở về, Tề Hạo như là bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi: "Ba mẹ của cậu có phải còn chưa biết chuyện cậu về nước?"

Trình Yến Chu kéo ghế ra, ngồi xuống nói: "Ừ, qua một thời gian nữa sẽ nói cho bọn họ."

Tống Văn Lâm ngẩng đầu nhìn trần nhà, thảnh thơi hút một điếu xì gà to bằng ngón tay.

"Nghe nói cậu có vị hôn thê ở trong nước?"

"Lần này trở về có phải muốn tính đến chuyện kết hôn?"

Tề Hạo cười mắng hắn bát quái, rồi lại nhịn không được nhìn về phía Trình Yến Chu, "Vậy cậu có biết đối phương là người như thế nào không?"

Trong lúc đang nói, Trình Yến Chu liếc mắt nhìn điện thoại trên bàn.

Anh và Lật Chi đã thêm Wechat vào sáng nay.

Buổi sáng.

Vòng tròn bạn bè của cô cũng có nội dung hình ảnh.

Bây giờ khi nhấp vào lần nữa thì lại thấy bên trong chỉ còn một đường thẳng ngang.

Lông mi anh hơi rũ xuống, đuôi mắt có một nốt ruồi hình giọt nước rất mờ nhạt.

Anh có khí chất cao quý, ngũ quan lại càng tinh xảo, bạn bè bên cạnh cũng thường xuyên trêu ghẹo, nói Trình Yến Chu sinh ra là để đến đoạt bát cơm của bọn họ, chỉ cần người này xuất hiện, ánh mắt của phụ nữ cơ hồ đều ở trên người anh.

Chẳng qua, người đàn ông có tính tình lạnh lùng, phụ nữ bình thường đều không thể tới gần anh.

Giờ phút này.

Người đàn ông có khí chất cao quý đang nhìn vào điện thoại trên bàn, đỉnh mày nhịn không được hơi giật giật.

Xem ra.

Vị hôn thê của anh hình như không thích anh cho lắm.

---------------------------------------------------------------------------------------------

Editor: Ngọc ( nghe anh Trừ bình phẩm về anh Chu mà nó buồn cười ,kkkk.....)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro