Chương 1 Dị đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+ beta: Mean

Ngày 21 tháng 2

Ngày liễu vàng Quý Dậu ngã xuống

Mặt trời nhiễm đỏ chìm xuống phía tây như màu máu nhuộm đỏ đường chân trời, mây đen nhô lên từ đường chân trời cũng bị mặt trời nhuộm một màu đỏ sẫm. Mặt trời lặn vào ngày này khác với trước đây, dấu vết máu từ mây đen khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Một người đàn ông đứng trên ngọn đồi gần thành, nhìn những đám mây đen lớn bao phủ toà thành từng chút một, giống như một thành phố chết. Vài con quạ bay ra từ mép cột, kêu quà quạ đầy kỳ quái, ẩn mình trong màn sương đen.

Người đàn ông ném một vật trong tay lên không trung, vật đó vẽ ra một luồng sáng xanh đậm trong không khí, sau đó dường như nổ tung, lóe lên vô số đốm sáng nhỏ màu xanh đậm, giống như đôi mắt trong bóng tối, nhấp nháy thất thường. Giờ khắc này, không khí không hề lưu động, tựa như từ từ đông đặc lại, sau khi lóe lên một hồi, quang mang màu xanh lục cuối cùng cũng bị không khí sền sệt nuốt chửng, biến mất vào trong tĩnh mịch.

Trong ngôi nhà cũ của nhà họ Tề, bữa cơm tối vừa qua, trời cũng đã yên tĩnh lại, không ai ra ngoài đi lại, trong nhà chỉ đóng chặt cửa, sân của tứ phu nhân cũng không sáng đèn.

Vài người mặc đồ đen lặng lẽ chạy nhanh dọc theo hành lang, đèn trên hành lang đều đã tắt trước thời hạn, trong bóng tối, họ diễu hành như những bóng ma, một luồng sát khí lộ ra trong gió mà họ thổi tới.

Quản gia lão Ngô bước vào phòng làm việc của Tề Mậu Sơn, hạ giọng:

“Lão gia, nhật trị nguyệt phá*, sự kiện lớn không thích hợp, bản thân chuyện này có chút kỳ quái, hay đổi ngày khác…”

*Nhật trị nguyệt phá, mặt trời và mặt trăng đối lập nhau, nhưng cùng bát tự tốt xấu ảnh hưởng rất nhỏ, sẽ không ảnh hưởng cả đời cũng không thể làm đại sự.

“Ta cũng sợ một tiểu quỷ sẽ thất bại, loại tai họa này, để lại lâu hơn một ngày cũng không được!” Tề Mậu Sơn hung hăng đập tẩu thuốc trong tay xuống bàn, các khớp ngón tay đều trắng bệch do dùng lực quá lớn, ông nhìn ra ngoài cửa sổ, cây cối trong sân đổ bóng vặn vẹo lên giấy cửa sổ.

Lão Ngô không thuyết phục nữa, hắn biết tâm ý của lão gia, đứa nhỏ này không thể lưu lại được nữa, nhiều hơn một ngày đều khiến hắn sợ hãi, bất kể là ngày nào, hắn cũng không thể đợi thêm được nữa. Bởi vì ngày mai là sinh nhật của đại thiếu gia, vị đạo sĩ được lão gia mời đã giải thích rồi, nếu không tiêu trừ yêu nghiệt thì đại thiếu gia không thể vượt qua ngưỡng hai mươi ba.

Người đàn ông mặc đồ đen bước vào sân nhà thất phu nhân, đèn trong phòng đã tắt, người đàn ông trầm giọng nói: “Thất phu nhân, xin thứ lỗi.”

Một trận hỗn độn trong bóng tối, tiếng bước chân, tiếng đồ vật bị xô đổ, tiếng khóc yếu ớt nhưng tê tâm liệt phế của một người phụ nữ. Một lúc sau, vài người đàn ông mặc đồ đen đi ra từ trong nhà mang theo một thứ gì đó trong một chiếc túi vải, người phụ nữ đi theo, sau vài bước thì loạng choạng ngã xuống đất.

“Các người không chết tử tế được! Không chết tử tế được……” Khuôn mặt bà đầy nước mắt hỗn độn, ngón tay nhúng vào bùn đất dưới người.

Đứng ở ngoài sân cây cối um tùm, Tề Mậu Sơn có thể nhìn thấy trong sân đã có một đống củi.

Sân này đã bỏ hoang từ lâu, khi tổ gia gia muốn xây một khu vườn có núi đá nước chảy, nhưng khi vận chuyển đá thì dây thừng bên ngoài sân bị đứt, còn đè chết người, vì thế ngừng công việc lại, bỏ hoang cho đến nay.

Thường thì sân này sẽ không bao giờ vào, bây giờ nó được sử dụng cho mục đích này.

Khi một số người đội túi vải đen trên đầu dùng dây xích đầy hoa sắt trói một thiếu niên vào cái cọc gỗ, Tề Mậu Sơn quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào một con cua khô héo bên cạnh.

Sợi xích bị siết chặt, hoa sắt đâm vào cơ thể cậu như một lưỡi dao sắc bén, máu lập tức thấm ướt quần áo chảy xuống làn da lộ ra ngoài, bò ra một hình ảnh kinh hoàng.

Đôi mắt đang nhắm chặt của cậu thiếu niên đột nhiên mở ra, người nào đó kinh hô một tiếng rồi nhanh chóng lấy một tờ giấy áp lên mặt cậu, ngăn cản tầm mắt của cậu.

Khi nghe thấy câu kinh hô, Tề Mậu Sơn liếc nhìn vào trong sân, tình cờ bắt gặp ánh mắt của người thiếu niên, lòng ông chợt lạnh, dù đã sớm bị che mắt, ông suýt chút nữa hét lên.

Đó là một đôi mắt sáng như mắt mèo, lóe lên màu vàng rực rỡ.

“Bắt đầu nhanh lên!” Tề Mậu Sơn thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn về phía hải đường khô héo, lạnh lùng thúc giục.

Giàn thiêu được bôi dầu lửa, có người ném đuốc vào, lửa bùng lên, truyền đến tiếng lách tách, lách tách.

Ngọn lửa vặn vẹo nhanh chóng thiêu rụi chiếc cọc trói thiếu niên, ngay lúc vừa chạm chân cậu, ngọn lửa đột nhiên sáng rực bùng lên, nhấn chìm thiếu niên trong tích tắc.

Mấy người mặc đồ đen lùi lại mấy bước, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, chỉ biết thiêu người không nên như thế này, thậm chí còn không ngửi thấy mùi thịt cháy, trừ mùi dầu hỏa, củi lửa, không còn gì khác cả. Như thể chỉ có một đám mây không khí bị đốt cháy trong ngọn lửa cao tận trời này.

Có người dám tiến lên, cầm thanh sắt dài cắm vào ngọn lửa.

Trong khe hở giữa ánh lửa, hắn nhìn thấy một đôi mắt màu vàng nhìn mình, thậm chí còn nhìn thấy con ngươi đen co lại thành một dải mỏng như mắt mèo.

“Đây thật sự không phải người!” Hắn hét lên một tiếng ngã xuống đất, chỉ tay về phía sâu trong ngọn lửa, sau đó xoay người hướng cửa ngoài sân bỏ chạy, “Là quỷ…”

“Quỷ cái gì mà quỷ!” Tề Mậu Sơn đá vào mặt người chạy ra khỏi sân, ngẩng đầu nhìn vào đống lửa.

Ông nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, tờ giấy màu vàng trên mặt đã bị đốt cháy, nhưng mặt vẫn không thay đổi, ánh lửa nhảy nhót trên khuôn mặt cậu biến ảo thành bóng ma,  đôi mắt màu vàng lẳng lặng nhìn Tề Mậu Sơn.

Tề Mậu Sơn có chút hoảng hốt, nhưng cũng không lùi lại như những người khác, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thêm lửa.”

Nói xong, trên mặt thiếu niên đột nhiên nở một nụ cười, khiến Tề Mậu Sơn gần như nghẹt thở, cả đời này ông chưa từng thấy nụ cười lạnh lùng mà hung ác như vậy.

Miệng thiếu niên mấp máy, nói một từ.

Ngoại trừ Tề Mậu Sơn, không ai nghe thấy cậu nói gì.

Tề Mậu Sơn vươn tay đỡ lấy cái cây đã chết khô bên cạnh.

Củi và dầu hỏa được thêm vào đống lửa, ánh lửa phản chiếu bầu trời đêm đen kịt, khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt vàng của thiếu niên cuối cùng cũng biến mất trong ngọn lửa.

Lửa từ từ nhỏ lại rồi tắt, trong sân chỉ còn lại một đống tro đen, thỉnh thoảng có cơn gió đêm lướt qua, những đống tro này bay vù vù trong sân như những con bướm đêm.

Tề Mậu Sơn nhìn khói đen trong sân, những tia lửa vẫn bay tứ tung, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mới nhận ra mồ hôi lạnh đã thấm qua mấy lớp quần áo, gần như không còn sức lực.

Lão Ngô đem mấy người lục lọi tro đen, một lúc lâu sau mới đi tới bên người ông, giọng nói run rẩy nói: “Lão gia, không có…”

Thân thể Tề Mậu Sơn chấn động, lão Ngô nhanh chóng đưa tay ra đỡ. Ông định thần lại, định hỏi kỹ hơn thì chợt nghe trong sân có tiếng người ồn ào, người lớn la hét trẻ con khóc lóc, đều hoảng loạn.

“Lão gia! Lão gia!” Một người đàn ông cầm đèn vừa chạy vừa kêu, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

“Chuyện gì xảy ra!”

“Đại thiếu gia đã…” Nam nhân khuỵu xuống, nói ra bốn chữ này liền không nói ra được gì nữa, chỉ thở hổn hển.

“Đại thiếu gia có chuyện gì! Ngươi nói cho xong đi!” Lão Ngô lo lắng, túm lấy cổ nam nhân.

“Đại thiếu gia biến mất…”

Lục Viễn tỉnh dậy sau giấc mơ, mồ hôi nhễ nhại, đồng hồ trên tường báo 3:30.

Lại là giấc mơ kia.

Con đường lát đá xanh dài hẹp, hai bên là tường sân của dinh thự, không có cửa.

Anh cứ tiếp tục đi trên con đường cho đến khi đi đến cuối, có hai cánh cổng màu đỏ rực, lớp sơn màu đỏ lốm đốm được trang trí như hoa văn màu vàng loang lổ, trông rất cũ.

Anh mở cửa, một đôi bàn tay trắng nõn mềm mại từ từ thò ra từ cửa, đưa tay về phía anh…

Sau đó anh tỉnh dậy, luôn luôn như thế này, anh đã vất vả nhiều năm, cố gắng nắm lấy đôi tay ấy, nhưng chưa bao giờ thành công.

Lục Viễn trừng mắt nằm trên giường, một lúc lâu sau anh mới định thần lại, anh khó có thể nhớ được giấc mơ này đã cùng mình trải qua bao nhiêu năm tháng, lúc đầu anh rất mê mang, một thời gian có chút bối rối như vậy. Vài năm sau, cho đến bây giờ, anh vẫn có thể coi đây là một giấc mơ không thay đổi nhiều năm như một giấc mộng xuân chưa thỏa mãn.

Chỉ là cho dù đã trải qua giấc mơ này bao nhiêu lần, nó vẫn tràn ngập cảm giác chân thực đến nghẹt thở.

Anh duỗi tay lên bàn cạnh giường chạm vào điện thoại, có rèm cửa cũng không tốt lắm, nếu đóng lại rèm, anh không thể biết là 3h30 chiều hay 3h30 nửa đêm.

Điện thoại đã cho anh câu trả lời chính xác, bây giờ là buổi chiều.

Anh lại nằm xuống giường, buổi chiều anh đã ngủ được bao lâu, anh muốn kiểm tra lại ngày tháng trên điện thoại di động một chút, sau khi chiến đấu một hồi lâu, anh bỏ cuộc, đầu rất đau, toàn thân vô lực.

Vừa nằm xuống được mấy phút, chuông điện thoại vang lên, Lục Viễn phải đứng dậy trả lời cuộc gọi, hôm nay hẳn không được nghỉ, có thể sẽ có cuộc gọi công tác.

“Ba giờ hôm nay không phải có hẹn qua đây sao?” Người ở đầu dây bên kia hỏi thẳng không đợi anh nói.

Anh nghe thấy giọng nói của Mạnh Phàm Vũ, bạn cùng lớp kiêm nhà tâm lý học của anh. Nhưng Lục Viễn không hiểu câu hỏi của Mạnh Phàm Vũ: “Hôm nay có hẹn khi nào?”

“Hôm qua cậu gọi điện hẹn, cậu lại quên rồi à?”

Lại thế nữa?

Lục Viễn vô thức liếc nhìn ngày trên điện thoại, ngày 25 tháng 4.

Điều này khiến anh hơi choáng váng, anh nhớ rõ đã về nhà ngủ sau khi tăng ca vào ngày 23. Bây giờ anh mới thức dậy, sao đã gần hai ngày trôi qua rồi? Trong khoảng thời gian này, anh còn gọi điện cho Mạnh Phàm Vũ để hẹn khám chữa bệnh vào lúc ba giờ hôm nay, nhưng anh lại không nhớ gì cả?

“Tôi chỉ nhớ hôm trước sau khi kết thúc công việc thì đi ngủ ngay, không có bất kỳ ấn tượng nào khác.” Anh ngồi dậy, đặt tay lên trán suy nghĩ một lúc, ngoài giấc mơ, anh không có ký ức nào khác, “Lại nữa à?”

Mạnh Phàm Vũ im lặng một lúc, nói: “Cậu bây giờ đến đây ngay đi.”

Lục Viễn ngáp một cái, lấy tay che miệng hỏi: “Cậu chiều nay không có bệnh nhân sao?”

“Không có, vậy mới có thể tập trung giải quyết cậu.”

Mạnh Phàm Vũ cúp điện thoại, nhìn tờ đơn hẹn một lúc, cảm thấy Lục Viễn có chút kỳ quái. Trước đây, khi muốn hẹn, Lục Viễn sẽ trực tiếp gọi điện thoại, nhưng ngày hôm qua, anh lại gọi đến điện thoại của quầy lễ tân, trong trí nhớ của Mạnh Phàm Vũ, Lục Viễn không biết số của quầy lễ tân.

“Bác sĩ Mạnh.” Cửa văn phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ ló đầu ra nhìn hắn.

“Vu phu nhân, không phải hẹn ngày mai sao?” Mạnh Phạm Vũ cười lịch sự, cảm thấy hơi bực mình, quầy lễ tân không có ai sao? Sao lại cho người vào văn phòng tùy tiện như vậy.

“Tôi sắp chết.” Người phụ nữ đột nhiên thay đổi giọng điệu, lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Mạnh Phàm Vũ cẩn thận ngẩng đầu nhìn bà, trên mặt bà tràn ngập vẻ sợ hãi.

“Tôi bị theo dõi.” Bà nhìn chằm chằm Mạnh Phàm Vũ.

“Vu phu nhân, ngồi xuống rồi từ từ nói,” Mạnh Phàm Vũ đứng dậy, đi quanh bàn, chỉ vào ghế sô pha. “Nếu phu nhân bị theo dõi, có thể cân nhắc gọi cảnh sát.”

Người phụ nữ bước vào phòng làm việc, không ngồi xuống, mà đi tới bên cạnh Mạnh Phàm Vũ, nhìn xung quanh, như có ý cảnh giác gì đó, sau đó thấp giọng nói: “Thứ đó không phải người.”

Tác giả có lời muốn nói: 
Đáp ứng năm sau lập tức thả hố mới, bởi vì bận hơi nhiều chuyện, chậm trễ mấy ngày, xin lỗi các cô gái.
Phong cách lần này so với trước kia không giống lắm, không thích ứng mời cố gắng thích ứng, tôi yêu các bạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi