Chương 121: Biên niên sử Tinh Linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Điều này... Những tùy tùng của thần thật sự là nhân tài tiềm ẩn. Trước thì có "Rồng trí tuệ" Grabergen, sau thì có "Thần vong linh" Salinger, đây đều là những nhân vật lớn cuối cùng trở thành danh sách 0, bước lên ngôi thần. Đương nhiên, "Rồng trí tuệ" vẫn chưa thể khẳng định, chỉ nói là có khả năng khá lớn...'

'Ừm, còn có "Thần bình minh" Budhaier và "Nữ thần Bội Thu" Omi Bella, không loại trừ khả năng họ đều còn sống đến kỷ thứ năm, hơn nữa còn sống rất tốt... Không biết "Thần linh vật" Torzner và "Nữ thần vận rủi" Amanisis có tránh được cuộc thần chiến để Chúa Sáng Tạo thành Bạch Ngân "thu hồi" quyền hành cuối kỷ thứ hai hay không? Nếu thoát được, thì họ đóng vai gì ở kỷ thứ ba, thậm chí là kỷ thứ tư?' Klein sau khi kinh ngạc một hồi, không khỏi thầm cảm thán.

Sau khi liên tưởng đến sự phản bội của các Vua Thiên Sứ kỷ thứ ba, anh lẩm bẩm một câu:

'Phòng cháy phòng trộm phòng tùy tùng của thần!'

Lúc này, "Chính nghĩa" Audrey chưa biết nhiều về tên thật cũng như quyền hành các tùy tùng của thần, cảm xúc không hề dao động, đóng vai một nữ Tinh linh trong trí nhớ của Siathas, không ngừng bắt chuyện với cô ta, để cô ta tự nói về những chuyện bản thân từng trải qua, từng biết đến ở kỷ thứ hai.

Theo Siathas nói, trong biên niên sử của tộc Tinh linh, còn chưa có khái niệm kỷ thứ nhất kỷ thứ hai. Lúc đầu họ chìm trong hỗn độn, tối tăm, điên cuồng không biết bao nhiêu năm, không có chữ nghĩa tư liệu để lưu lại. Mãi cho đến khi các chủng tộc siêu phàm dần dần đạt được sự nhất trí nhất định, có chữ nghĩa của riêng mình, sinh linh mới bắt đầu có nhận thức nhất định về lịch sử.

Trong thời kỳ đó, cổ thần lần lượt hiện thế, bầu trời, mặt đất, đại dương, trong lòng đất từ lúc không hề có trật tự, dần dần đi đến chỗ có trật tự nhất định. Nhưng ngoại trừ các cổ thần tàn bạo và điên cuồng, không ai biết rõ giai đoạn này rốt cuộc trải qua bao nhiêu năm, chỉ biết là rất rất lâu, được các chủng tộc siêu phàm gọi là "Thời kỳ manh nha".

Sau "Thời kỳ manh nha" này chính là "Thời kỳ sơ khai của lửa" mà tám cổ thần chia phe phái đối đầu nhau. Thời kỳ này cách lúc Siathas sinh ra cũng rất lâu, cô ta chỉ có thể thông qua biên niên sử của tộc mà biết được khi đó "Liên nhân loại" đối chọi với các chủng tộc phi nhân loại, ngăn chặn sự ô nhiễm và ăn mòn của Ác ma và Ma sói, trong đó nhân loại được coi là sự tồn tại phụ thuộc, hay thậm chí là nô lệ của Cự nhân, Tinh linh, Huyết tộc.

Thời gian tồn tại của "Thời kỳ sơ khai của lửa" có sự chênh lệch ở các ghi chép khác nhau, nhưng điểm giống nhau là đều không đến một nghìn năm. Bởi vì bản chất của cổ thần là điên cuồng, bạo ngược, tàn nhẫn, máu lạnh, trong nhiều thời điểm sẽ nghe theo bản năng thúc giục.

Sau khi thuỷ tổ Huyết tộc Lilith, vua Dị chủng Kwahitun, "Ma sói hủy diệt" Fregera bị phản bội mà ngã xuống, "Thời kỳ sơ khai của lửa" kết thúc, chiến tranh nổ ra liên tiếp, thế giới bị tàn phá, mấy trăm năm chưa từng ngừng nghỉ.

Bởi vì thời kỳ này Cự nhân và Cự long có thế lực khá mạnh, nên được gọi là "Thời kỳ song sinh".

Đợi đến khi năm chủng tộc lớn hình thành sự cân bằng mới, Bắc đại lục, Nam đại lục, Đông đại lục, năm đại dương đều lấy lại nền hòa bình nhất định, Siathas mới sinh ra, trưởng thành ở trong thời kỳ này, đến khi tiến vào "Grossel du ký".

Trong lịch sử mà cô ta miêu tả, thông tin quan trọng nhất có hai điểm, một là quả thật có tồn tại Đông đại lục, là chỗ của "Vương đình Cự nhân", hai là sau "Thời kỳ manh nha", các chủng tộc siêu phàm thực chất đã có nền văn minh thuộc về riêng mình, không mất lí trí như đời sau nghi ngờ. Đương nhiên, khuynh hướng bạo ngược, tàn nhẫn, lạnh lùng, khát máu vẫn tồn tại phổ biến, dường như tất cả đều nằm trong trạng thái ít nhất là nửa mất khống chế. Mãi cho đến sau "Thời kỳ song sinh", Tinh linh thời đại mới, Cự nhân thời đại mới, mới tương đối lí trí, có được tình cảm giống như Siathas và Grossel.

"Đông đại lục hình như chính là "Vùng đất bị thần bỏ rơi"... Trong đại tai biến nó đã bị vứt bỏ?" Suy nghĩ tương tự đồng thời nảy ra trong đầu Klein, Leonard và Audrey.

Họ cực kỳ hứng thú với điều này, đáng tiếc Siathas vẫn luôn sống trong điện thần của vua Tinh linh, thỉnh thoảng mới ra ngoài thì cũng chỉ lên mặt biển đi dạo, hoàn toàn không tới Đông đại lục, nên không hiểu biết nhiều.

Bị "Chính nghĩa" Audrey ảnh hưởng, giấc mơ của Siathas bắt đầu hiện ra tập tục sinh hoạt và nguồn gốc ngôn ngữ của tộc Tinh linh.

Trong truyền thuyết mà tỳ nữ của hoàng hậu từng được nghe, tiếng Tinh linh được sáng tạo trong "Thời kỳ manh nha", mỗi từ đơn xuất hiện đều sẽ gắn liền với sự ra đời của một vị Tinh linh đời đầu, có bao nhiêu từ đơn Tinh linh thì có bấy nhiêu vị Tinh linh đời đầu.

Mà tập tục sinh hoạt của Tinh linh cũng không phải là một thứ quá thống nhất, ỷ lại rất nhiều vào hoàn cảnh xung quanh. Tinh linh trong đại dương và Tinh linh trong rừng rậm có sự khác biệt rất lớn về tập tục.

'Chỗ khá tương đồng giữa họ là đều tín ngưỡng vua và hoàng hậu vốn là cổ thần, thích dùng máu con mồi để chế biến món ăn, thủ pháp nấu nướng phổ biến chính là nướng, dù là Tinh linh dưới biển cũng thường xuyên lên đá ngầm làm một buổi "tiệc lửa trại", gần gũi thiên nhiên, giỏi ứng dụng các loại hương liệu mới, tôn sùng cường giả, tự hào vì hành động nhanh hơn suy nghĩ...'

'Thần thoại là hiện thực đan xen lẫn nhau, khó mà nhận ra đâu là thật đâu là giả... Tập tục sinh hoạt kiểu này đã phá vỡ một vài suy đoán lúc trước của mình...' Klein lắng nghe, vẻ mặt không hề thay đổi gì, trong đầu nhanh chóng phân tích mỗi một câu nói của Siathas.

Sau khi biết rõ những chuyện liên quan, Audrey xoay quanh từ mấu chốt "Tây đại lục", để giấc mơ của Siathas có sự biến đổi, phản ánh một vài ký ức tồn tại trong tiềm thức.

Tòa cung điện san hô kia lại quay về trước mắt ba người Klein, Siathas đi theo phía sau "Nữ hoàng thiên tai" Goshnum, đi tới trước một cửa sổ thủy tinh.

Cô ta nhìn bộ váy dài rườm rà đẹp đẽ của hoàng hậu, trộm liếc nhìn vị "thần linh" cai quản thiên tai này, cảm thấy hơi tò mò, hỏi:

"Thưa hoàng hậu, người đang nhìn về phía Tây sao?"

Đối với tộc Tinh linh mà nói, chỉ cần không cảm nhận được sự chèn ép bạo lực thì khi có nghi vấn gì đều sẽ hỏi ngay lập tức.

"Vì sao lại cho rằng như vậy?" Goshnum không quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi.

"Thần vừa được biết về một truyền thuyết, tộc Tinh linh của chúng ta bắt nguồn từ Tây đại lục." Siathas đáp lại: "Hoàng hậu, thực sự tồn tại Tây đại lục sao? Đó là nơi sinh ra Tinh linh đời đầu sao?"

Goshnum hơi cong khóe miệng, giọng nói có phần mơ hồ:

"Tây đại lục có thể tồn tại, cũng có thể không. Mỗi một chủng tộc đều cho mình một nguồn gốc hiển hách, một cố hương tâm linh."

"Siathas, cố hương trong lòng ngươi là ở đâu?"

"Cố hương của thần?" Siathas lặp lại câu hỏi này, mờ mịt đáp: "Là nơi có vua và hoàng hậu, là cung điện này, nó có thể thông tới cánh rừng rậm mà cha mẹ thần sinh tồn..."

Lúc nói câu này, cảm xúc của Siathas dần ảm đạm, mất mát, buồn phiền.

Hiển nhiên, cô ta đã bị ký ức tương ứng trong tiềm thức lây nhiễm.

Cô ta tiến vào bản du ký này, rời xa quê hương cũng đã hai ba nghìn năm.

"Cho nên, đối với ngươi mà nói, Tây đại lục không tồn tại, nhưng đối với Tinh linh mà nói, đó là một nơi tuyệt đối chân thật." "Nữ hoàng thiên tai" Gorshnum bình tĩnh đưa ra câu trả lời cuối cùng.

Siathas không hỏi thêm nữa, vì cô ta đột nhiên nhớ ra hoàng hậu không phải là Tinh linh đời đầu.

Cuộc đối đáp này khiến Klein càng thêm mờ mịt và khó hiểu, cũng may từ kỷ thứ hai đến kỷ thứ năm, Tây đại lục đều có cảm giác tồn tại, không liên quan đến bí mật quan trọng của anh. Anh chỉ thuận tiện tìm hiểu một chút, không ôm hi vọng quá lớn.

Sau khi kết thúc việc dẫn dắt tiềm thức Siathas, bởi vì đã sắp đến giữa trưa, xung quanh không có giấc mơ nào khác có thể nhảy đến được, Audrey, Klein và Leonard trực tiếp rời khỏi, xuất hiện trong phòng ngủ của Mobet và Siathas.

Nhìn vị Tử tước kỷ thứ tư bị Tinh linh quấn chặt lấy, gác cả tay lẫn chân lên người, phải cuộn mình vào một góc của chiếc giường không đối xứng, vẻ mặt Audrey bỗng dịu dàng hơn, giọng nói mang theo chút ý cười:

"Họ bây giờ dường như cũng không tệ..."

"Không không, có một bà vợ bạo lực, thẳng thắn, trí tưởng tượng bay xa, lại có gan hành động như vậy, quả thực rất đáng sợ! Cũng chỉ có người như Mobet mới thích và hưởng thụ thôi..." Leonard không có tài hoa nhưng lại có khuynh hướng tự do của thi sĩ đút hai tay vào túi quần, nghiêm túc lắc đầu nói.

Nói đến đây, anh như có điều suy nghĩ, nhỏ giọng thì thầm:

"Ngược lại mà nói, một "tên trộm" có thâm niên quả thật cũng cần loại hình phụ nữ như Siathas mới có thể quản lý được, ừm... Không biết những người khác trong gia tộc ông già thích người khác phái thế nào..."

"Ôi, họ cũng không cần chúng ta hâm mộ hay phản đối, đây là cách chung sống của họ. Đại đế Russell từng có bài thơ viết rằng sinh mệnh thật đáng quý, nhưng tình yêu còn đáng giá hơn..." (Trích bài thơ Tự do và tình ái của Sándor Petöfi)

Klein nghe hai người thảo luận, há miệng ra, rồi ngậm lại, không nói thật ra Siathas và Mobet đã chết rồi, mãi cho đến thời khắc lìa đời mới chính thức cảm nhận được tình yêu của nhau, người đang sống ở nơi này chỉ là thể phục chế được sáng tạo ra trong sách thôi.

Sau khi rời khỏi gia đình của đôi vợ chồng này, một hàng ba người đi thẳng đến tiệm rèn của Grossel.

Trên đường, lúc đi ngang qua một con phố, Klein nhìn thấy Ronzel được gọi là "Nhà triết học", "Chính nghĩa" Audrey cũng liếc mắt đã nhận ra đối phương là người Loen.

"Đó là vị binh sĩ hơn một trăm năm trước kia?" Audrey đi chậm lại, lên tiếng hỏi.

Klein nghĩ đến nỗi nhớ nhà của Ronzel, nghĩ đến việc mình đã đặt tro cốt của anh ta vào trong nghĩa trang Backlund, sau khi im lặng hai giây, anh khẽ gật đầu nói:

"Đúng vậy."

'Ngài "Thế giới" có chút hoài cảm... Anh ấy giống như một dòng sông lớn bề ngoài yên ả, nhưng bên dưới lại ẩn chứa rất nhiều dòng chảy xiết và xoáy nước...' Audrey khẽ gật đầu:

"Có thể đi vào giấc mơ của anh ta không? Tôi muốn lấy được phối phương ma dược của "Thẩm Phán" và "Kỵ sĩ trừng phạt"."

"Không thành vấn đề." Klein trả lời, tiện thể liếc nhìn Leonard.

Leonard vẫn đút hai tay vào túi, chỉ là đôi mắt bất chợt sâu hơn.

Ronzel ngồi trên ghế bên đường theo đó chìm vào giấc ngủ say.

Ngay sau đó, ba người xuất hiện trong giấc mơ của anh ta.

Đây là một thành phố sầm uất, có nhiều nhà cửa có kết cấu bằng gỗ, người đi đường qua lại hầu như đều là người Loen.

Ronzel tóc đen mắt lam đứng ở bên ngoài một căn nhà, chỉ dám nhìn từ đằng xa, mãi cho đến khi một người phụ nữ mặc chiếc váy dài cũ kỹ từ bên trong đi ra, anh ta mới kích động tiến lên đón, dang hai tay định ôm lấy đối phương.

Cái ôm của anh ta xuyên qua người phụ nữ kia, hai người không hề chạm vào nhau.

Ronzel đứng im bất động tại chỗ, đờ đẫn gọi một tiếng:

"Mẹ ơi..."

Audrey định trực tiếp dẫn dắt giấc mơ, yên lặng nhìn xong cảnh tượng này, sau đó quan sát bốn phía, phát hiện ra chiếc đồng hồ lớn mang tính ký hiệu kia.

"Backlund..." Audrey mím môi, nghiêng đầu liếc nhìn Klein, hỏi: "Họ không thể rời khỏi thế giới trong sách sao?"

"Thời gian đã qua rất lâu rồi. Nếu họ rời khỏi đây sẽ già cả, chết đi, thậm chí là tan biến." Giọng nói của Klein như một con sông đang lặng lẽ dậy sóng: "Tôi đã đưa một thứ của Ronzel về Backlund."

'Việc này...' là "Khán Giả", Audrey nhạy bén nhận ra ẩn sau những lời nói này là một hiện thực tàn khốc, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn ra phía ngoài giấc mơ, nơi mà Mobet và Siathas đang ở.

Leonard muốn hỏi là thứ gì, nhưng sau khi nhìn thoáng qua hai bên, lại giữ im lặng.

Tiếp đó, Audrey nghiêm túc dẫn dắt giấc mơ, ngoài việc lấy được hai phối phương ma dược, còn muốn Ronzel về nhà, sống hạnh phúc với cha mẹ, anh chị em anh ta.

Đây là một giấc mộng đẹp.

Sau khi rời khỏi chỗ của Ronzel, Klein, Leonard và Audrey nhanh chóng thấy nhà của Grossel.

Đây là mục tiêu cuối cùng trong lần thăm dò này của họ, sau khi lấy được tin tức trong tiềm thức của Cự nhân, họ sẽ từ đó tiến vào biển lớn tiềm thức tập thể của thế giới trong sách, tìm bí mật có thể tồn tại trong quyển sách này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro