Chương 125: Đại sảnh thành thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước cung điện hùng vĩ cao hơn hai trăm mét, có bề ngoài xám trắng là hàng cột đá thô to, sừng sững, thấp hơn nó một chút, giống như một đội vệ binh đứng thẳng tắp.

Klein có thể tưởng tượng ra lúc "Tòa thành kỳ tích" Livihed còn lơ lửng giữa không trung, trên những cột đá này chắc chắn có các con cự long mạnh mẽ đang ngồi.

Đây là người hầu của cổ thần, hoặc nên gọi là đầy tớ của thần.

Anh ngẩng đầu nhìn cánh cửa lớn đang mở rộng, nói với Leonard và Audrey:

"Hai người đi gần tôi một chút, một khi xảy ra chuyện bất ngờ, tôi sẽ lập tức đưa hai người ra khỏi thế giới trong sách, quay về phía trên sương mù xám."

Đây cũng là chỗ dựa chủ yếu khiến Klein có gan thăm dò nơi này.

"Ừm." Audrey và Leonard đều không ai cậy mạnh, lần lượt đến bên cạnh Klein, đi sóng vai với anh.

Sau khi dựa vào khả năng bay của linh thể, ba người đi qua cánh cửa rộng lớn kia tiến vào trong cung điện.

Thứ đập vào mắt họ đầu tiên chính là một không gian rộng tới mức đủ để cự long tùy ý bay lượn, và từng hàng cột đá xa xưa giống như đang chống đỡ bầu trời.

Hai bên đại sảnh có một vài bức bích họa màu sắc tươi đẹp, chúng không ngừng kéo dài về phía trước, giao nhau ở phía sau một đoạn cột khổng lồ không biết bao nhiêu người mới có thể ôm xuể.

Cây cột khổng lồ đó đứng ở nơi sâu nhất trong đại sảnh, phía trước không dựa vào thứ gì khác, chỉ đứng một mình, có thể khiến người ta cảm thấy nỗi sợ hãi mãnh liệt, cảm nhận được sự tang thương của thời gian, giống như một vị thần linh hóa đá.

Gần như trong chớp mắt, phía trên cây cột đá đó phác họa ra một bóng hình xám trắng.

Cả bóng hình đó được bao phủ bởi một lớp vảy, mỗi một mảnh vảy đều giống như phiến đá kiên cố, chỉ lờ mờ hiện ra đường nét, giống như sử thi.

'"Rồng Không tưởng", Angelweed!' Trong đầu Klein vừa hiện lên suy nghĩ này, đã nghe thấy trong đại sảnh rộng lớn mênh mông đến mức khó tin vang lên một giọng nói không hiểu sao rất quen thuộc:

""Rồng Không tưởng", Angelweed!"

Klein ngạc nhiên nhìn xung quanh, đồng thời nghe thấy được lời cảm khái xuất phát từ đáy lòng Leonard:

"Bầu không khí thâm trầm im lặng xung quanh ngài."

"Làn gió vi vu đáng sợ không dám thở ra hơi..." (Trích từ bài Godiva của nhà thơ Alfred Tennyson.)

'... Tên này vẫn còn tâm trạng ngâm thơ, cũng không biết là học thuộc của ai...' Klein nghiêng đầu nhìn về phía Leonard.

Ngay sau đó anh lại nghe được tiếng vọng:

"Tên này vẫn còn tâm trạng ngâm thơ, cũng không biết là học thuộc của ai..."

Lúc này, Leonard hơi kinh ngạc, ngậm chặt miệng, lắc đầu lia lịa để phủ định.

Nhưng một giây sau, bên cạnh anh lại vang lên giọng nói:

"Tôi không ngâm cái gì hết!"

"Sao lại thế này? Kỳ quặc..." Trong lòng Klein vừa có suy nghĩ, anh đồng thời phát hiện ra giọng nói quen thuộc kia chính là của mình.

Mà nó lại một lần nữa vang lên, lặp lại suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu anh.

Sau đó, giọng nói dịu nhẹ của "Chính nghĩa" Audrey vang lên giống như lẩm bẩm:

"Đại... đại sảnh này có thể khiến suy nghĩ của chúng ta trực tiếp hiện ra xung quanh, thậm chí là cụ thể hóa ra? Ồ... Lúc tôi nhìn thấy cây cột khổng lồ kia, lập tức tưởng tượng ra "Rồng Không tưởng" Angelweed trước kia có dáng vẻ thế nào, tôi đã dùng hình ảnh của con cự long tâm linh đã gặp lúc trước để làm bản gốc..."

"Sao lời của tôi đều, không, quả nhiên là bị "đại sảnh" nói ra..."

'Vậy à, cũng may vừa rồi không nghĩ chuyện kỳ quặc gì, ừm, thu suy nghĩ lại, thu suy nghĩ lại...' Klein bắt đầu thử dùng phương pháp minh tưởng để tập trung tinh thần, không cho bản thân nghĩ lung tung nữa.

Cùng lúc đó, bên cạnh anh gần như cũng vang lên lời nói tương ứng:

"... Thu suy nghĩ lại, thu suy nghĩ lại, thu suy nghĩ lại..."

"Thì ra trong lòng ngài "Thế giới" là thế này, giống như một đứa trẻ vừa mới nhập học, không ngừng nhấn mạnh việc bản thân cần phải chú ý, với cả minh tưởng của anh ấy lại là các vòng sáng trùng điệp. Đẹp quá! Không, không, tôi không nghĩ như vậy, cũng chưa từng hình dung anh như vậy, ngài "Thế giới", thật đó!" Sau khi suy nghĩ chân thực của mình không ngừng hiện ra, Audrey rốt cuộc không nhịn được nữa, nhếch miệng cười.

Về phần Leonard, xung quanh đã sớm vang lên những âm thanh "ha ha ha".

"Hai cái đứa này... Không, vì sao mình lại dùng "đứa", lịch sự, lịch sự chút..." Klein vừa nghe tiếng lòng mình, vừa bất đắc dĩ thở dài: "Nơi này thực sự rất thích hợp để chơi trò sự thật hay thách thức, có lẽ nên gọi là "Đại sảnh thành thực"..."

"Đó là trò chơi gì?" Audrey không cần mở miệng cũng có thể bày tỏ sự nghi hoặc của mình.

"Có lẽ là do Đại đế Russell phát minh ra... Mình phải chú ý chút, không thể nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ. Thật là! Không dựa vào minh tưởng mà muốn kiềm chế suy nghĩ không cho phát tán bừa bãi là rất khó khăn..." Klein vừa trả lời, vừa theo thói quen cảnh cáo bản thân, kết quả lại bị đại sảnh vô tình bán đứng.

Lúc này, Audrey cũng đã cười thành tiếng:

"Haha, ngài "Thế giới" còn có mặt như vậy, thế mà trước kia mình không suy luận ra..."

"Ha ha ha, Klein cũng có ngày hôm nay, không, mình nói cái gì vậy..." Leonard chợt giơ tay phải lên bịt chặt miệng.

Không hề bất ngờ, anh nghe thấy tiểu thư "Chính Nghĩa" "thắc mắc":

"Klein?"

Và người nào đó đang oán trách:

"Có lẽ chỉ có con rối hóa mới ngăn được tên này nghĩ lung tung. Đợi đã, mình đang nghĩ cái gì vậy? Phù, bình tĩnh, bình tĩnh..."

Klein hít một hơi thật sâu, bắt đầu tập trung chú ý đến bản thân chuyện này:

"Chúng ta đi xem các bức bích họa xung quanh đang nói về cái gì trước. Ở thời kỳ cổ xưa, bức bích họa là cách thức ghi lại các sự kiện vô cùng quan trọng, thường ẩn chứa rất nhiều thông tin..."

Khi đưa ra đề nghị, anh cũng đồng thời nghe thấy nội tâm Audrey vừa cười vừa nghĩ:

"Klein, đây là tên thật của ngài "Thế giới" sao? Không, đừng nghĩ nhiều, ngài "Thế giới" sẽ tức giận. Không, mình cảm thấy có khả năng sẽ ngại ngùng hơn, Không, không, đây đều là lỗi của "Nói dối". ngài "Thế giới", xin hãy tin tưởng tôi! Phù, bình tĩnh, bình tĩnh, chuyên tâm, chuyên tâm!"

Dựa vào khả năng khống chế suy nghĩ và cảm xúc bản thân của con đường "Khán Giả", Audrey dần thu lại suy nghĩ trong đầu, chuyển ánh mắt về phía bức bích họa bên phải.

So với họ, năng lực khống chế tâm linh của Leonard kém hơn chút, xung quanh vẫn có âm thanh vang vọng:

"Con rối hóa... Suy nghĩ tên này hiện giờ đều nguy hiểm như vậy sao? Chậc chậc, thì ra đây là nội tâm thực sự của anh à. Haha, phản ứng của tiểu thư "Chính Nghĩa" thú vị quá... Đã lâu rồi không được nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của tên kia..."

Phải đến khi Klein và Audrey nghiêm túc quan sát bích họa, và thông qua suy nghĩ trong đầu làm một cuộc trao đổi nhanh, thì Leonard mới từng chút khống chế được suy nghĩ của mình, tập trung sự chú ý lại.

Bích họa bên phải ba người hình như nói về diễn biến lịch sử, có cảnh tượng do nhân loại sáng tạo ra, có thảo nguyên bao phủ tuyết, có chiến tranh loạn lạc và đổi dời, có từng quốc gia và thành bang, có tháp cao và trái cây tượng trưng cho việc không còn trở ngại trong giao tiếp...

Rất rõ ràng, bức bích họa này bắt đầu từ ngoài cửa, và lấy ngai vua của "Rồng Không tưởng" làm điểm cuối.

Nhìn đến phần sau, Klein bỗng phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.

Đó là một con cự long có con ngươi màu lam thẫm, vảy kết bằng băng.

Đó là "Vua phương Bắc" Urisian!

"Sự... sự phát triển của thế giới trong sách đều căn cứ vào những bức bích họa này?" Trong lúc tiếng lòng được thổ lộ, Klein nhanh chóng nhìn về phía sau, phát hiện ra cảnh tượng những người mạo hiểm có mặt mũi mơ hồ đang săn giết cự long Băng Sương, mở ra cánh cửa rời đi, phát hiện hình ảnh băng tuyết tan chảy, các thành bang như Pesot xuất hiện và phồn vinh, phát hiện thời tiết càng ngày càng lạnh, câu chuyện mới lại sắp sửa mở ra đoạn kết.

"Nội dung trên bức bích họa đều biến thành hiện thực ở thế giới trong sách này?" "Chính nghĩa" Audrey khó mà ngăn chặn được suy nghĩ như vậy hiện ra trong đầu.

"Tường và tranh ở nơi này xem ra đều rất bình thường, còn không bằng tác phẩm của họa sĩ vỉa hè... Không hổ là chỗ ở của "Rồng Không tưởng", đây là quyền hành và uy lực của cổ thần sao..." Leonard cũng có điều cảm khái.

"Có khả năng." Klein còn chưa kịp đưa ra câu trả lời khéo léo hơn thì đã nghe thấy tiếng lòng mình: "Chúng ta xem thêm bích họa ở bên kia, tổng hợp toàn bộ tình hình rồi tiến hành phân tích."

Leonard và Audrey không phản đối, đi theo anh sang một bên khác.

Trong quá trình đó họ phát hiện trong tòa cung điện này, cho dù là linh thể cũng không thể bay lên.

Bởi vì những bức bích họa này rất lớn, ba ngươi đi chưa bao lâu đã nhìn thấy rõ nội dung tương ứng.

Mà bức bích họa gần cửa vào nhất khiến cho đồng tử của Klein chợt phóng to.

Trên bức họa kia vẽ một quyển sách có bìa cứng, đang được một Cự nhân không nhìn rõ tướng mạo, làn da màu lam xám, một con mắt dựng thẳng, cầm trong tay!

"Thứ này..." Klein nghe được giọng nói ngập ngừng đầy khiếp sợ của mình.

Trong những bức bích họa về sau, nhân vật chính đều là quyển sách có bìa màu nâu sẫm được đóng bằng những tấm da dê: nó bị tinh linh lấy được, văn tự bên ngoài nó có sự thay đổi, nó được cất giữ, nó bị những người khác nhau lấy được, truyền tay nhiều người, "lưu lạc", cho đến lúc bay lên đám mây, đi tới bầu trời sao, rơi vào trong một cái móng vuốt khổng lồ.

Trong một bức bích họa tiếp theo cảnh tượng này, quyển sách dường như không còn liên quan đến phía trước nữa, đột ngột đi đến đại dương, nằm trong một con thuyền có hình dáng mơ hồ.

Trong bức bích họa thứ hai đếm ngược, nó bị một người đàn ông đội mũ dạ lấy được, rời khỏi chiếc thuyền kia.

Bức bích họa tiếp sau đó nằm đằng sau cây cột lớn nghi ngờ là ngai vua của "Rồng Không tưởng" Angelweed, nội dung của nó là quyển sách kia gặp phải một chiếc bút lông chim cổ điển.

Đến đây thì toàn bộ bức bích họa kết thúc.

"0-08!" Giọng nói kinh ngạc của Leonard vang vọng trong đại sảnh.

""Rồng Không tưởng" muốn cho quyển sách và chiếc bút hợp thành một bộ? Điều đó sẽ gây ra chuyện gì? Lúc đối phó với Ince Zangwill, cảnh tượng này thiếu chút nữa thì xuất hiện... Nhưng cuối cùng, nó vẫn không diễn ra? Bởi vì quyển sách này rơi vào tay mình, đã hiến tế cho ngài "Kẻ Khờ", hoặc là, Adam đã có sự đề phòng từ trước, nên cố tình giúp đỡ?"

"Đúng rồi, lúc trước ở trong bản du ký, vị tu sĩ khổ hạnh kia vừa nhắc đến "Thiên sứ ảo tưởng" Adam, cự long Băng Sương lập tức tập kích nơi trú quân... Đây là ý chí của bản thân quyển du ký không cho ông ta nói hết, hay là Adam đã nghe thấy nên chuyển ánh mắt đến đây, khởi động sự phản ứng nhất định?" Suy nghĩ của Klein vừa nảy ra, đã lần lượt hóa thành ngôn ngữ.

Trong quá trình này, anh chỉ có thể khống chế bản thân coi "Kẻ Khờ" thành một sự tồn tại khác.

Lúc anh "lên tiếng", suy nghĩ của Audrey cũng đồng thời hiện ra:

"Nội dung của bức bích họa bên này, sẽ biến thành hiện thực trong thế giới vật chất?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro