Chương 133: Người làm vườn siêng năng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía trên sương mù xám, Klein ngồi ở vị trí của "Kẻ Khờ" vẫy tay gọi "Chữ thập vô ám" đến.

Giá chữ thập màu xanh đồng này đang bị buộc cùng một chỗ với một chiếc cúc áo nhìn có vẻ rất bình thường, mà bên ngoài chiếc cúc áo này đã phân tách ra một lớp những viên tròn trong suốt long lanh, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác nặng nề uy nghiêm.

Đây là chiếc cúc áo "Thẩm Phán" của "Ẩn sĩ" Cattleya, "Thẩm Phán" Hugh đã đặt trước nó với giá 3.500 bảng, cho nên "Thượng tướng ánh sao" đã hiến tế nó cho ngài "Kẻ Khờ" trước, xin sự tồn tại vĩ đại này sai thuộc hạ Thiên sứ đập vỡ nó.

Mà trong hội Tarot thứ hai, "Thẩm Phán" Hugh còn ra giá 2.000 bảng để đặt trước phối phương ma dược "Thẩm Phán".

Dựa theo giao hẹn trước đó, tất cả những gì thu hoạch được trong cuộc thăm dò "Grossel du ký", ngoại trừ tri thức, "Chính nghĩa" Audrey đều không được chia phần, vì chuyện giết Hervin Rambis lúc trước mà cô phải cung cấp sự trợ giúp miễn phí. Còn về phần "Ngôi Sao" Leonard, có quyền buôn bán phối phương ma dược và tri thức lịch sử, nhưng rất hiển nhiên "Thẩm Phán" Hugh tín nhiệm "Thế giới" Germand Sparrow hơn.

"Phân tách ra cũng gần đủ rồi, vậy thì có thể yên tâm trao đổi "Chữ thập vô ám" cho "Mặt Trời" nhỏ... Sau này nếu còn có nhu cầu tương tự thì họ chắc chắn sẽ bằng lòng đến giao dịch với "Mặt Trời" nhỏ hơn, chứ không phải là nhờ Ngài "Kẻ Khờ" hỗ trợ. Chẳng ai dám thường xuyên quấy rầy một sự tồn tại bí ẩn cả, trừ phi thực sự không còn cách nào..."

"Đợi đến khi "Mặt Trời" nhỏ có cơ hội trở thành Bán Thần, đem "Chữ thập vô ám" biến thành đặc tính phi phàm, mình cũng có thể đến danh sách 3, có thể điều động nhiều sức mạnh từ không gian thần bí phía trên sương mù xám hơn, trực tiếp đập vỡ vật phẩm..."

"Được sương mù xám "khử độc", Adam hẳn là không thể dựa vào "Chữ thập vô ám" để tìm ra vị trí của "Mặt Trời". Nhưng cho dù có thật sự dựa vào thứ này mà tìm ra cậu ta, thì cũng không phải là chuyện quá nghiêm trọng. Anh em Amon đã sớm biết "Mặt Trời" nhỏ có liên hệ với Ngài "Kẻ Khờ"..."

"Ừm, Amon dường như có thể tự do ra vào "Vùng đất bị thần bỏ rơi", không biết Adam có làm được không..." Klein vừa tách "Chữ thập vô ám" và chiếc cúc áo "Ca ngợi mặt trời" ra, xem đặc tính phi phàm phân tách ra ngưng tụ lại, vừa đợi "Mặt Trời" nhỏ tiến hành nghi thức hiến tế và ban thưởng.

.......

Trong tháp tròn của thành Bạch Ngân.

Dereck Berg đã bố trí xong nghi thức, nhìn một con rối được tụ thành bằng bùn đất màu đen đang cầm một chiếc gậy chống màu gỗ không có gì đặc biệt tới gần, rồi đặt nó lên tế đàn.

Qua cầu nguyện và bận rộn một phen, cánh cửa hiến tế và ban tặng hư ảo hiện ra, nhận lấy "Cây gậy chống sinh mệnh", để lại một giá chữ thập màu xanh đồng giăng kín mũi nhọn.

Cùng lúc đó, trong đầu Dereck đột nhiên hiện ra tên của giá chữ thập cùng phương pháp sử dụng và hiệu quả xấu của nó.

Cậu kìm nén tâm trạng kích động, cảm ơn Ngài "Kẻ Khờ" trước, sau đó mới kết thúc nghi thức, đi tới trước tế đàn, cầm lấy "Chữ thập vô ám", nhớ lại chi tiết cụ thể.

Dọn dẹp xong, Dereck rời khỏi nơi này, đi đến đối diện, gõ cửa phòng thủ lĩnh.

"Vào đi." Giọng nói trầm của Colin Iliad truyền ra.

Dereck vặn tay nắm cửa, đẩy cửa phòng ra, đi vào, thản nhiên đưa giá chữ thập màu xanh đồng kia ra:

"Ngài thủ lĩnh, đây là vật do Chúa Sáng Tạo lưu lại mà tôi đã đề cập lúc trước. Nó có tên là "Chữ thập vô ám", cách thức sử dụng là khiến những chiếc gai bên trên nó dính máu người nắm giữ."

Lần này cậu cố tình đổi di vật thành vật lưu lại.

Khi Dereck lấy ra giá chữ thập kia, Colin có mái tóc hoa râm đã chuyển ánh mắt sang, nghe giới thiệu xong, bèn nhấc bước chân có phần nặng nề kia tới gần, nhận lấy giá chữ thập, lật qua lật lại ngắm nghía.

Cuối cùng Colin Iliad để ngón cái đâm vào mũi nhọn kia, một vệt máu đỏ tươi theo đó chảy xuống.

Lớp vỏ màu xanh đồng loang lổ bắt đầu bị lột ra, "Chữ thập vô ám" bày ra thực thể được tạo thành từ ánh hào quang thuần khiết, chiếu sáng từng ngóc ngách của căn phòng.

Sau khi cảm giác thần thánh khó mà diễn tả được bằng lời tràn ra khu vực xung quanh nó, Colin bỏ ngón tay ra, thở dài nói:

"Thứ này đúng là vật của Chúa Sáng Tạo..."

Tuy lúc ông sinh ra cách thời điểm thành Bạch Ngân bị "bỏ rơi" đã hơn 2.000 năm, không thể nào cảm nhận được hơi thở của thần linh, nhưng trong tòa thành này vẫn còn lưu giữ khá nhiều thứ dùng để hiến tế cho vị Chúa Sáng Tạo kia. Mỗi lần đến mùa thu hoạch Hắc Diện Thảo, chúng đều được lấy ra, gia nhập vào nghi thức. Thông qua việc so sánh chúng với giá chữ thập này, Colin Iliad gần như có thể xác định được lai lịch của nó.

Dereck vốn định đáp lại như thế, nhưng quá nhiều điều ẩn chứa trong lời nói vừa rồi của thủ lĩnh đã bất ngờ đè nén xuống đáy lòng cậu, khiến cậu không thể mở miệng.

Colin Iliad cũng không nói thêm gì, chỉ cầm "Chữ thập vô ám" đứng lặng lẽ ở một chỗ.

Qua mười mấy giây, vị thủ lĩnh thành Bạch Ngân này mới phá vỡ sự im lặng, cất giọng khàn khàn nói:

"Vật của Chúa Sáng Tạo trở về là một điềm báo trước, điềm báo chúng ta sắp đón ánh rạng đông rồi."

""Chữ thập vô ám" cứ để ở chô tôi nửa hôm, tôi muốn triệu tập toàn bộ trưởng lão nghị sự hiện nay đang ở trong thành, để cho họ xem vật phẩm này."

"Haha, cho dù là tôi, cũng không thể tùy ý xử trí một vật phong ấn cấp thánh, nếu đã làm mất "Cây gậy chống sinh mệnh" thì cũng phải có lời giải thích cho các trưởng lão khác, tự xin khiển trách. Cậu phải nhớ kỹ, là một thủ lĩnh, không những phải có sự quyết đoán vào thời diểm mấu chốt, mà còn có dũng khí gánh vác trách nhiệm trên lưng, không thể cho rằng bản thân đã tốt với thành Bạch Ngân thì có quyền nghĩ cách trốn xử phạt. Có lẽ lần này cậu đúng, nhưng cậu không thể cam đoan lần nào cũng đúng hết."

"Yên tâm, "Chữ thập vô ám" này cuối cùng cũng sẽ trở về tay cậu."

'Thủ lĩnh nói thật thâm sâu... Buổi tụ hội Tarot lần sau sẽ xin ngài "Người Treo Ngược" giảng giải một chút...' Dereck theo bản năng muốn giơ tay phải lên gãi gáy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nói hiệu quả xấu của "Chữ thập vô ám" cho Colin Iliad biết.

........

Số 160 phố Berklund, khu Bắc, Backlund.

Klein hiến tế "Người thắng cuộc" Enyuni lên phía trên sương mù xám, dùng làm "Con rối giữ tươi", tiện thể để sau này tiếp tục sử dụng. Anh định để "Bá tước sa ngã" Cunas Korger đeo nhẫn "Hoa máu", nắm giữ "Cây gậy chống sinh mệnh", trong cuộc sống hàng ngày thỉnh thoảng sẽ tạo ra một chút cảm giác kinh dị quỷ quái, giúp mình nhanh chóng tiêu hóa ma dược. Làm thế thì Enyuni sẽ không thể mượn nhẫn "Hoa máu" để trốn vào trong dạ dày Cunas được, phải trốn vào cái khác. Mà việc này thì khá phiền toái, chẳng bằng ném hắn lên phía trên sương mù xám, dù sao nếu là con rối bình thường thì Klein muốn tạo ra lúc nào cũng được.

'Hành động cho con rối vào "tủ giữ tươi" này, sao lại có cảm giác là lạ... Mình cũng đâu phải đang đóng phim kinh dị... Nhưng, việc này khá phù hợp với cái tên "Pháp sư quỷ dị", ừm, Zarathu và vị Thiên sứ gia tộc Antigonus kia đều treo con rối lên để "hong khô", mình so với họ còn tốt hơn nhiều!' Klein vuốt cằm, nhét cây gậy chống màu gỗ thô trông hết sức bình thường kia vào một cây gậy chống đặc chế mà anh mua được thông qua tiểu thư "Thẩm Phán".

Cây gậy chống đặc chế kia bên trong trống rỗng, có thể giấu một thanh kiếm dài không to lắm, Klein vừa vặn có thể dùng nó để giấu "Cây gậy chống sinh mệnh".

Làm xong việc này, anh để người hầu nam bên cạnh có bề ngoài là Enyuni nhưng trên thực tế là Cunas cầm cây gậy chống, quay về căn phòng cách vách, còn mình thì rửa mặt lên giường, chui vào trong chăn.

Trong giấc ngủ thoải mái yên ả, linh cảm của Klein chợt có dao động, bất chợt ngồi bật dậy, chuyển ánh mắt về phía ban công phụ.

Tấm rèm cửa chỗ đó không kéo hết, có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.

Ngoài cửa sổ chỉ có một màu xanh đen, cây leo giăng kín, hoa nở dày đặc, tầng tầng lớp lớp, khiến Klein nghi ngờ mình bị "lữ hành" đến rừng rậm.

"Cái này..." Khóe miệng Klein giật giật, lờ mờ đoán ra được đây là chuyện gì.

Anh xoay người xuống giường, bước nhanh đến ban công, kéo "soạt" tấm rèm ra.

Đập vào mắt anh không phải là vườn hoa trong nhà Dwayne Dantes, mà là một cánh "rừng rậm" xanh um tươi tốt.

"Đây là hiệu quả khiến cho khu vực xung quanh tràn ngập sức sống, bất kể là động vật hay thực vật đều sinh trưởng mãnh liệt, sinh sôi nảy nở nhanh chóng? Có phải nhanh quá rồi không?" Nét mặt Klein nhất thời dại ra.

Lúc trước, khi anh bói toán để xác nhận năng lực tương ứng của "Cây gậy chống sinh mệnh" và ảnh hưởng xấu của nó, có "nhìn thấy" hình ảnh tương tự, nhưng gợi ý nhận được là không gây nguy hại gì đến xung quanh. Vì thế, anh cho rằng sinh trưởng và phát triển là một chu kỳ khá dài, có cách khống chế hiệu quả, phải thả ra thật lâu mới xuất hiện cảnh tượng trước mắt này.

Klein chợt nảy ra ý tưởng, quan sát toàn bộ "Dây linh thể" ở khu vực xung quanh, phát hiện nhân loại không hề bị ảnh hưởng gì, chỉ có chuột và gián là nhiều lên rõ ràng.

Kết quả này khiến anh khẽ thở phào, nhìn cánh "rừng rậm" ngoài cửa sổ, thầm cảm thán:

"Quả thật là không nguy hại gì, chỉ là hơi khoa trương chút... Phần lớn thời gian vẫn phải để ở phía trên sương mù xám thôi..."

Mười giây sau, trong cánh "rừng rậm" kia xuất hiện nhiều bóng người, họ hoặc là rất mỏng, hoặc là khá dày, đều "mặc" áo gió màu đen, trên mặt phẳng lì, không có mắt mũi miệng.

Những bóng người này hoặc đứng hoặc ngồi, trong bóng đêm tĩnh lặng, bận bịu đốt cháy cỏ dại, chặt cây, bỏ đi những đóa hoa dư thừa.

Sáng sớm hôm sau, quản gia Walter vẫn dậy sớm như bình thường, mở cửa sổ ra.

Vườn hoa bên ngoài được tắm sương sớm, có vài giọt sương đọng lại trên lá, tản ra một mùi hương tươi mát dị thường.

"Đẹp hơn ngày hôm qua..." Walter khẽ gật đầu, khen hai người làm vườn một câu.

Hình ảnh sức sống bừng bừng thế này khiến lòng ông ta hơi xao động, không hiểu sao lại nhớ đến người vợ, thế là rời khỏi phòng, đi tuần tra một vòng, sắp xếp công việc, cuối cùng đợi ở cửa phòng ăn.

Không lâu sau, chủ nhân Dwayne Dantes của ông ta dẫn theo người hầu nam Enyuni xuống khỏi tầng ba.

Walter tiến lên đón, nói về lịch trình hôm nay, sau đó chủ động nói:

"Thưa ngài, tôi muốn dùng ngày nghỉ của tháng này vào hôm nay."

Lúc nói chuyện, ông ta bỗng nhiên thấy lớp da trên cổ người hầu nam con lai đứng bên cạnh chủ nhân chợt nứt ra, để lộ một con mắt màu đen.

Walter sợ hết hồn, suýt thì lùi lại, nhưng chỉ chớp mắt, ông ta lại phát hiện trên cổ Enyuni hoàn toàn không có con mắt kỳ quặc nào.

'Chắc do đêm qua ngủ không ngon, mơ vài giấc mộng kỳ quái nên hơi mất tập trung, sinh ra ảo giác thôi...' Walter vội vàng thu lại suy nghĩ, thoáng cúi đầu xuống.

Klein thầm xin lỗi một câu trong lòng, khẽ gật đầu nói:

"Không thành vấn đề, hưởng thụ một ngày tuyệt vời cùng người nhà của ông đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro