Chương 16: Tên của nó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tia chớp lại một lần nữa chiếu sáng vùng đồng bằng hoang vu tràn ngập sương mù vàng xám, chiếu sáng nơi vừa xảy ra trận chiến cấp Thiên sứ, chiếu sáng nụ cười bình tĩnh trên mặt Klein.

Amon nhìn anh chằm chằm vài giây, đẩy chiếc kính độc nhãn lên, mỉm cười nói.

"Không thể đổi một câu khác sao?"

"Dường như ngươi lại tìm được hi vọng mới rồi?"

Nụ cười của Klein vẫn giữ nguyên, một tay nắm lại để lên chóp mũi, một tay đút túi:

"Chỉ là ta bỗng nhiên nghĩ rõ ràng một việc, bản thể của ngươi chơi trò chơi này cũng không phải là chuyện khiến người ta tuyệt vọng, hoàn toàn ngược lại. Điều này cho thấy ngươi hoàn toàn không có cách nào trực tiếp đánh cắp vận mệnh của ta."

"Ồ?" Amon cười, nói một từ cảm thán, dường như có phần mong chờ vào lời nói tiếp theo của Klein.

Klein nở nụ cười, không hề dao động:

"Nếu không, ngay khi vừa tiến vào Vùng đất bị thần bỏ rơi, ngươi sẽ trực tiếp đánh cắp vận mệnh của ta, trở thành chủ nhân mới của "Nguyên bảo", cho dù muốn chơi một trò chạy trốn và ngăn cản cũng có thể đợi đến khi mục đích chính hoàn thành rồi chơi cũng được. Nếu vậy, ngươi sẽ không phải chịu bất cứ mạo hiểm nào, mà ta mất đi cơ hội hồi sinh, mất đi vận mệnh vốn có, bị bản năng sống còn thúc đẩy sẽ càng ra sức thử chạy trốn."

"Quả thật, "Thần của những trò đùa dai" có khả năng sẽ bất chấp nguy hiểm làm ra những chuyện truy tìm kích thích, nhưng ngươi vẫn là "Thần lừa gạt"."

Nói tới đây, Klein nhìn vào gương mặt không hề thay đổi của Amon, dừng một chút rồi nói:

"Ta biết ngươi thực sự có năng lực đánh cắp vận mệnh của người khác, nhưng có thể làm một việc, không có nghĩa là sẽ làm, cần phải cân nhắc đến nguy hiểm, lợi hại, phân tích thiệt hơn."

"Ta nghĩ, ngươi không muốn trực tiếp đánh cắp vận mệnh của ta, như thế sẽ khiến ngươi phải gánh vác toàn bộ những gì mà "Nguyên bảo" mang đến, phải đối phó với bóng đen hồi sinh của những chủ nhân cũ của nó. Cho dù là Vua Thiên Sứ như ngươi, thì đó cũng là việc cực kỳ nguy hiểm, sơ sảy một chút là sẽ ngã xuống. Cho nên, ngươi muốn tìm ra một lỗ hổng, vừa có thể chiếm được "Nguyên bảo", vừa không cần chịu ảnh hưởng tiêu cực từ nó, mà muốn thế thì phải được "sự cho phép" của ta."

Lúc nói đến đây, Klein liên tưởng đến những lần dùng máy vi tính bị dính virus, những con virus này sẽ ngụy trang thành các thứ bình thường, lừa người ta ấn vào, đưa ra "sự cho phép".

Việc đó và tình huống hiện giờ có chút tương tự.

Nghe Klein nói xong, Amon nhìn anh, không nói gì, vẻ mặt điềm tĩnh, giơ tay nâng chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh lên.

Klein nở nụ cười, tiếp tục nói:

"Từ lúc ngươi "ký sinh" ta, ngươi đã tạo ra một trò lừa gạt cỡ lớn, vừa đưa ra lựa chọn làm quyến giả của ngươi, vừa nói cho ta biết, bản thể của ngươi có thể tiếp nhận vận mệnh của ta, khiến ta phải mang một gánh nặng tâm lý rất lớn."

"Trong hành trình tiếp theo, ngươi không ngừng khiến ta nhìn thấy hi vọng, rồi lại không ngừng hủy diệt nó, thỉnh thoảng sẽ nhắc đến giới hạn thời gian, khiến ta bất giác nắm lấy cơ hội thở dốc, lại đột nhiên rút ngắn hành trình, phá hỏng sự sắp xếp của ta, cuối cùng tung ra lá bài mình chính là bản thể, đạp ta xuống vực sâu tuyệt vọng, dùng cách này để phá hủy ý chí của ta, đánh vào phòng tuyến tâm lý của ta, khiến ta hoàn toàn sụp đổ phải lựa chọn trở thành quyến giả của ngươi, "đồng ý" cuộc "giao dịch" tiềm ẩn trong đó."

Amon lẳng lặng lắng nghe, bỗng nhiên bật cười một tiếng, khẽ vỗ hai tay, nói:

"Suy luận hoàn mỹ."

"Nhưng ngươi hình như đã quên mất một vấn đề."

"Ta nói là gặp được bản thể của ta, đến một nơi đủ an toàn, sau đó mới lấy vận mệnh của ngươi. Hiện giờ, chúng ta còn chưa đến đích cuối cùng, ta đương nhiên sẽ không mạo hiểm làm thử."

Nét mặt Klein hơi trầm xuống, sau đó lại thả lỏng:

"Ta rất mong chờ nơi đó có gì khác không."

Anh dùng điệu bộ của Amon để đáp lại chính hắn.

Vị Vua Thiên Sứ hàng thật giá thật kia chỉnh lại chiếc kính độc nhãn, mỉm cười chỉ vào phía bên cạnh:

"Sắp đến rồi, còn chưa đến nửa ngày nữa."

"Rốt cuộc là bao lâu?" Klein theo bản năng không tin vào miêu tả tương đối mơ hồ của Amon.

Amon nắm cằm, cười ha hả nói:

"Nửa giờ."

Klein nghiêng đầu nhìn về phía Amon vừa chỉ, thấy nơi đó chỉ là bóng tối thâm trầm, không nhìn thấy gì cả.

Một tia chớp lóe lên, chiếu sáng vùng đồng bằng hoang vu này, nhưng phía xa chỉ là sương mù màu vàng xám dày đặc.

...........

Trong biệt thự xa hoa nhà bá tước Hall, khu Hoàng Hậu, Backlund.

Trải qua hai ngày hỗn loạn, cuộc sống của Audrey rốt cuộc đã yên ổn hơn chút, điều này khiến cô càng thêm tò mò về chân tướng ẩn giấu sau sự kiện quốc vương gặp nạn.

Cân nhắc đến việc hình như Ngài "Kẻ Khờ" có ám chỉ hội Tarot hôm nay có khả năng bị hủy bỏ, Audrey quyết định cầu nguyện sự tồn tại này trước, liên hệ với "Thế giới" Germand Sparrow, từ đó biết được tình hình tương ứng.

Cô chỉ nhìn thoáng qua Susie, cô chó lông vàng này đã lập tức ra khỏi phòng, tiện chân đóng cửa, ngồi xổm bên ngoài.

Audrey quen thuộc ngồi xuống, làm tư thế cầu nguyện, dùng tiếng Hermes cổ thấp giọng tụng niệm:

""Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này..."

...........

Trong một căn hộ hai phòng cho thuê, khu Đông, Backlund.

"Cậu bảo hôm nay có tụ hội không? Cũng chưa có thông báo chính thức..." Fors bỏ chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu nữ của mình ra, mở nắp nhìn.

Hugh lắc đầu:

"Không biết."

Fors có phần đứng ngồi không yên, rời khỏi chỗ, đi qua đi lại với vẻ nôn nóng, miệng thì lẩm bẩm:

"Ngài "Thế giới" vẫn chưa đáp lại, Ngài "Kẻ Khờ" cũng không phản hồi..."

Nói xong, Fors đột nhiên nhìn về phía người bạn thân đang ăn chân giò hun khói, vội nói:

"Hugh, hay là cậu thử cầu nguyện Ngài "Kẻ Khờ" xem, hỏi buổi tụ hội hôm nay có thể cử hành đúng lịch hay không."

Hugh hơi nhíu mày, buông dĩa xuống, gật đầu:

"Được."

Cô cũng cảm thấy tình hình hiện giờ hơi khác thường, bèn đan hai tay lại, để dưới cằm, hít sâu một hơi, thấp giọng nói:

""Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này..."

............

Trong một căn phòng sau cửa Chianes, dưới tầng hầm của Giáo đường St. Samuel, khu Bắc, Backlund.

Emlyn White tỉnh lại, hơi nghi ngờ với giấc mơ vừa rồi.

Hình như anh mơ thấy thuỷ tổ Huyết tộc Lilith!

Trong mơ, anh thấy mình bị nhốt trong một pháo đài mọc đầy dây nho màu đỏ, không sao trốn thoát được.

Sau đó, anh thông qua cửa sổ nhỏ trên cao, nhìn thấy vầng trăng đỏ rực bên ngoài, thấy một đôi cánh dơi khổng lồ đang che khuất nửa vầng trăng.

Trong truyền thuyết của Huyết tộc, đây là một trong những biểu trưng của cổ thần Lilith.

Ngay sau đó, Emlyn kích động định bay lên chỗ cao, mở cánh cửa nhỏ kia ra, thì lại phát hiện dưới khe cửa thủy tinh có một lá bài Tarot.

Bên ngoài lá bài Tarot kia vẽ một người trẻ tuổi mặc quần áo xa hoa, đeo trang sức rực rỡ, trên vai vác gậy chống, đầu gậy treo một túi hành lý, phía sau còn có một con chó nhỏ đang kéo lấy.

Lá bài "Kẻ Khờ".

Mơ đến đây, Emlyn chợt tỉnh lại, là một Tử tước Huyết tộc, anh có năng lực phân tích giấc mơ cơ bản:

"Nhất định là tình cảnh hiện giờ đã khiến mình xuất hiện giấc mơ này, "Ngôi Sao" vẫn không thể đưa máu của nhân loại cho mình..."

"Mình quả nhiên là đối tượng được thủy tổ chiếu cố... Ngài ấy ra ám hiệu cho mình, nếu muốn thoát khỏi cảnh khốn cùng phải nhận được sự trợ giúp từ Ngài "Kẻ Khờ"?"

"Hôm nay là thứ mấy? Thôi bỏ đi, cứ trực tiếp cầu nguyện, như vậy có thể nhanh chóng ra ngoài." Emlyn tràn trề hi vọng xoay người ngồi dậy, thành kính tụng niệm:

""Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này..."

..........

Phía trên sương mù xám, ba ngôi sao đỏ thẫm đại diện cho "Chính Nghĩa", "Thẩm Phán", "Mặt trăng" bắt đầu xuất hiện hiện tượng co bóp, tản mát ra ánh sáng, tạo thành các gợn sóng.

Chúng hòa vào cơn "thủy triều" đỏ thẫm vốn đã tồn tại ở đó, khiến cả không gian thần bí chấn động mạnh hơn.

Trong cơn chấn động này, "thủy triều" bao phủ toàn bộ cung điện hùng vĩ cổ xưa, khiến phù hiệu thần bí trên những chiếc ghế dựa hai bên bàn dài đồng xanh lần lượt được thắp sáng.

Nó mang tới vầng sáng mới, cơn chấn động mới và những âm thanh ù ù.

Sau lưng chiếc ghế dựa thuộc về "Kẻ Khờ" ở phía trên cùng bàn dài loang lổ cũng sáng hẳn lên, phù hiệu phức tạp kết hợp giữa một nửa "Dây vặn vẹo" và một nửa "Con mắt không đồng tử" không ngừng trải dài ra bên ngoài, tạo thành tầng tầng lớp lớp hình khối.

"Thủy triều" đỏ thẫm bị thu hút đến gần, khiến trên chiếc ghế dựa cao của "Kẻ Khờ" ngưng tụ ra một "bóng người".

"Bóng người" này không đủ chắc chắn, lúc thì vặn vẹo, lúc thì phân tán, khó mà thành hình.

Trên vùng đồng bằng hoang vu tràn ngập sương mù vàng xám, bước chân Klein thoáng ngừng lại, anh ngẩng đầu nhìn lên tia chớp xẹt qua không trung.

Sau đó anh thu lại tầm mắt, xách theo đèn bão bằng da, đi theo phía sau Amon, tiến vào cánh đồng mênh mông.

Một người một Vua Thiên Sứ càng tiến về phía trước, thì khe nứt dưới mặt đất càng nhiều lên, chiều sâu cũng khủng khiếp hơn.

Sau khoảng hơn mười phút, một tia chớp cắt ngang chân trời giúp Klein nhìn thấy gần đấy có một Cự nhân một mắt, màu xanh đen, cao mấy chục mét, đang đi đi lại lại ở đó.

Người hắn chỗ nào cũng có dấu vết thối rữa, mưng mủ, đôi mắt hõm sâu, không có thần thái, vừa nhìn đã biết là chết rồi.

Nhưng hắn vẫn quanh quẩn ở đó, trong cơ thể tràn đầy thứ khí màu vàng xám, đan thành đám mây giữa không trung, tạo ra sương mù cho vùng đồng bằng hoang vu này.

Không ngờ màn sương mù màu vàng xám bao phủ cánh đồng bát ngát mênh mông này lại do Cự nhân xanh đen này mang đến.

"Con út của Vua Cự nhân Olmir, "Thần vẻ vang" Bladel, hắn ngang nhiên mắng cha ta, bị trừng phạt, phải vĩnh viễn quanh quẩn ở nơi này. Đương nhiên, hắn đã chết trong "Đại tai biến" rồi, nhưng vẫn không được giải thoát." Amon chỉ vào Cự nhân một mắt màu xanh đen kia, cười nói: "Nếu không phải ta đánh cắp những thương tổn tương ứng, thì chỉ cần anh vừa tiến vào vùng bình nguyên này, sẽ bị sương mù Bladel sau khi chết tạo ra làm cho ô nhiễm, trở thành kẻ bị nguyền rủa mãi quanh quẩn ở đây, không đi được."

'Chẳng lẽ còn muốn ta nói một tiếng cảm ơn ngươi?' Klein bỗng có cảm giác mình đang bước vào thần thoại.

Amon dẫn theo anh, tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến gần Cự nhân một mắt màu xanh đen kia.

Nơi mà Cự nhân này đi qua đi lại có một khe nứt rất sâu, tia chớp lóe lên có thể loáng thoáng nhìn thấy một tòa kiến trúc xám trắng rộng lớn hùng vĩ ở bên dưới đáy.

Klein chỉ liếc nhìn một cái, mí mắt đã khẽ giật lên, nhớ ra hình ảnh khi mình làm bói toán "Chữ thập vô ám".

Nếu anh không nhớ nhầm, đây là nơi mà thần Viễn Cổ Thái Dương, Chúa Sáng Tạo thành Bạch Ngân, cha của Amon và Adam đã đi ra!

'Đây là chỗ mà Amon nói là đủ an toàn?' Trái tim Klein chợt trùng xuống.

Lúc này, Amon đeo kính độc nhãn đội mũ mềm chóp nhọn đi tới sát mép khe nứt, đưa lưng về tòa kiến trúc kéo dài màu xám trắng kia, khẽ giơ hai tay, mỉm cười nói:

"Đây là vùng đất thần thánh nơi cha ta thức tỉnh, chôn giấu lịch sử mà ta muốn tìm kiếm."

"Cha ta nói cho ta biết, nơi này có một cái tên cực kỳ cổ xưa, gọi là..."

Trong lúc tia chớp trắng bạc cắt ngang qua chân trời, Amon mặc áo choàng dài kiểu cổ điển hơi ngừng lại, hai tay dang rộng hơn, nói với vẻ trang nghiêm:

"Chernobyl!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro