Chương 19: Dự định của Klein

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hào quang đỏ thẫm lập lòe khiến Klein cảm thấy trong lòng ấm áp, có cảm giác mình không hề cô độc, vẫn có người nhớ đến mình.

Những tiếng cầu nguyện lặp đi lặp lại hư ảo kia ngày càng rõ ràng, ngày càng chân thật, cũng ngày càng ồn ào, hỗn loạn. Klein cũng phát hiện ra, "Nguyên bảo" đang triệu hồi mình, sự cộng hưởng giữa hai bên không ngừng tăng lên.

Thời điểm toàn bộ thành viên hội Tarot hoàn thành cầu nguyện, Klein đã mơ hồ cảm thấy mình có thể đi vào "Nguyên bảo" bất cứ lúc nào, ý thức sắp hiện ra ở đó, nhưng vẫn kém một tầng ngăn cách, không thể nào đột phá.

Vấn đề này, sau khi anh hoàn toàn tiêu hóa "Học giả cổ đại" rốt cuộc đã được giải quyết.

Cũng chính vì thế, anh mới có thể nắm lấy cơ hội, trở về "Nguyên bảo" trước khi Amon vượt qua được sự ngăn cản của "Thần vẻ vang" Bladel.

"Chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, không ngờ tất cả thành viên hội Tarot đều cầu nguyện một lần, bình thường mà nói, việc này không thể nào trùng hợp như thế... Trùng hợp cũng không sao, có thể là bị Nữ thần hoặc là Will gây ảnh hưởng... Vận may của mình cũng nhiều, tự nhiên sẽ có "diễn biến" tốt..." Klein vừa suy xét tỉ mỉ đã nhận ra chỗ bất thường, nhưng đều có thể giải thích được, cũng không phải là vấn đề cần phải để ý nhiều.

Điều chỉnh tư thế ngồi một chút, ánh mắt Klein dần trở nên sâu thẳm.

Tuy cái lần nhìn thấy "kén tằm" và cánh cửa ánh sáng, anh đã cảm thấy rất có khả năng mình sẽ không quay về "nhà" được, nhưng khi thực sự xác nhận được điều này, phát hiện thế giới này chính là quê hương của mình, anh vẫn có cảm giác hi vọng bị sụp đổ hoàn toàn, ánh rạng đông đã bị bóng tối nuốt chửng.

"Lúc trước dùng câu ""Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này" làm tôn danh, có lẽ là gợi ý đến từ trực giác linh tính... Sâu trong lòng mình có lẽ đã từng chút phát hiện ra... Đúng rồi, mình nhớ mình "xuyên không" khi đang ngủ, vì sao lúc bị treo trong "kén tằm" lại mặc áo phông và quần thụng?" Klein hơi nhíu mày, chuyển ánh mắt về phía mảng sương mù xám phía dưới "Nguyên bảo".

Anh vừa tìm kiếm nguyên nhân từ những mảnh vỡ ánh sáng trong sương mù, vừa cố gắng nhớ lại từng chi tiết trong đêm đó.

Rốt cuộc, Klein đã tìm được đoạn lịch sử tương ứng:

Chu Minh Thụy đã mặc áo phông và quần thụng, bố trí "nghi thức đổi vận" trước bữa cơm tối, đi ngược bốn bước, tụng niệm chú văn "Phúc sinh huyền hoàng thiên tôn".

Trong trí nhớ của Klein, lúc ấy không hề xảy ra chuyện gì, nhưng cảnh tượng trong đoạn lịch sử lại không giống vậy!

Chu Minh Thụy đi bốn bước, hoàn thành nghi thức xong, cả gương mặt chợt tái nhợt, ánh mắt dại ra.

Tiếp đó, động tác của anh hơi cứng nhắc, ăn cơm, đọc sách, xem phim, lướt điện thoại, giống như đang hoàn thành một quy trình đã được định sẵn.

Cuối cùng, Chu Minh Thụy đi vào nhà vệ sinh, đứng trước bồn rửa mặt nhìn bản thân hai mắt vô hồn trong gương, đờ đẫn đánh răng rửa mặt, lên giường ngủ.

Trong quá trình này, anh vẫn không hề thay áo phông và quần thụng mặc lúc ra ngoài, cứ thế đắp chăn, nhắm mắt đi ngủ.

Không lâu sau, ánh sáng mạnh và sự dao động dữ dội đã kết thúc đoạn lịch sử tương ứng.

Klein không nhịn được giơ tay, day thái dương, cười tự giễu:

"Thì ra, sau nghi thức đổi vận không có gì thay đổi, tất cả đều rất bình thường, chỉ là nhận thức của bản thân, thực tế bản thân mình đã xảy ra dị biến rồi..."

Nếu là trước kia, Klein chắc chắn sẽ cảm thấy hoảng hốt sợ hãi trước chân tướng này, nhưng theo thời gian trôi, anh đã gặp phải quá nhiều điều kinh hãi, tựa như vừa rồi, thế giới quan thiếu chút nữa thì sụp đổ, cho nên "chuyện vặt vãnh" này không thể nào tạo ra cảm xúc quá mãnh liệt cho anh.

Nhưng, sau khi phát hiện ra điểm này, kết hợp với việc đại đế "xuyên không" là vì đã mua một chiếc mề đay có ý nghĩa thần bí, linh thể nằm trong một chiếc "kén tằm" trong suốt nào đó treo trên cánh cửa ánh sáng mà còn mang theo điện thoại di động, Klein nhanh chóng đưa ra suy đoán đối với tình huống lúc ấy:

"Hẳn là chủ nhân của "Nguyên bảo" đã ảnh hưởng đến hiện thực."

"Truyền ra "nghi thức đổi vận", các thứ như mề đay bạc thần bí, điện thoại di động biến dị... hễ ai lấy được chúng, làm ra thao tác tương ứng, thì đều bị nó kéo vào phía trên sương mù xám trong một khắc nào đó, treo lên cánh cửa ánh sáng..."

"Đây là sự lựa chọn có tính ngẫu nhiên, không nhắm vào đối tượng riêng nào, mình không biết điều này được tính là may mắn hay xui xẻo."

"Nhưng, vì sao phải dùng "Kỷ yếu phương thuật bí truyền Tần Hán" làm tên? Bị nhân loại ảnh hưởng nên tùy tiện soạn ra, hay là thật sự lưu truyền từ thời Tần Hán?"

"Không phải không có khả năng này, nếu lời tiên đoán những ngồi sao trở về vị trí cũ là thật, hơn nữa đối ứng với vị Chúa Sáng Tạo ban đầu, thì ngài ấy vẫn luôn ngủ say trong tâm trái đất, trong niên kỷ xa xưa hơn cả xa xưa chính là như vậy. Mà truyền thuyết về "Nguyên bảo" là do một bộ phận nào đó trong cơ thể ngài ấy diễn hóa thành... Đây không phải là một khoang thuyền duy trì sự sống hay lánh nạn..."

"Vị Chúa Sáng Tạo ban đầu một bên đợi thức tỉnh, hủy diệt thế giới, một bên kiên trì tạo ra những ảnh hưởng cho hiện thực ở mức độ nhỏ, bố trí nghi thức truyền thụ, việc này không phải tự nó đã mâu thuẫn sao?"

"Lời tiên đoán kia khẳng định cũng là do nhân loại bị ảnh hưởng bởi ngài ấy mà làm ra..."

Klein giơ tay phải, khẽ gõ lên mép bàn dài loang lổ, rơi vào vấn đề nan giải khó mà tìm ra đáp án.

Chẳng mấy chốc, anh nhớ tới một câu nói và một sự việc.

Câu nói là:

"Hễ chia lìa ắt gặp lại, hễ gặp lại ắt chia lìa."

Sự việc là:

Thần Viễn Cổ Thái Dương, cha của Amon và Adam, cố tình tách phần tiêu cực trong nhân cách của mình ra.

Người phi phàm tới gần lòng đất hoặc là gặp phải ô nhiễm nào đó, trong cơ thể sẽ dần sinh ra một cái tôi khác.

Sau khi lên mặt trăng, tính cách Đại đế Russell bất giác xuất hiện sự lệch lạc trong một mức độ nhất định.

Hai mươi hai con đường phi phàm, có rất nhiều con đường mâu thuẫn với nhau, ví dụ như "Ma nữ" và "Thợ săn".

"Có lẽ vị Chúa Sáng Tạo ban đầu bản thân cũng là một thể tập hợp mâu thuẫn, chỉ có thể thông qua cách ngủ say để giảm bớt..." Klein có suy đoán nhất định, nhưng không thể nào chứng thực.

Ngay cả việc vị Chúa Sáng Tạo ban đầu thức dậy khi những ngôi sao trở về vị trí cũ trong lời tiên tri đời trước có phải là vị Chúa Sáng Tạo phân tách thành vạn vật trong truyền thuyết thần thoại của thời đại hiện giờ hay không, anh cũng không thể khẳng định.

Việc này cần nhiều manh mối và chứng cứ hơn để xác nhận, không thể chỉ dựa vào phỏng đoán và tưởng tượng của mình.

"Mình cũng không phải là "Nhà ảo tưởng"." Klein lẩm bẩm một câu, chuyển ánh mắt về phía trên, nơi đó là hư vô màu xám, phần lớn đều có mây xám trắng đang lững lờ trôi: "Chuyện cần xác nhận vẫn còn rất nhiều, ví dụ như nơi tên là "Chernobyl" kia có phải là do nhân loại xây thành chỗ lánh nạn vào lúc "Chúa Sáng Tạo ban đầu" thức tỉnh hay không. Ví dụ như đặc tính của hai mươi hai con đường phi phàm có phải tất cả đều bắt nguồn từ vị "Chúa Sáng Tạo ban đầu" hay không. Ví dụ như vị trí của những ngôi sao, hiện giờ rốt cuộc là bình thường hay không bình thường, tận thế năm 1368 xảy ra có phải là do những ngôi sao quay về vị trí chính xác hay không. Ví dụ như lai lịch của "Phiến đá báng bổ" đầu tiên, ví dụ như trên mặt trăng rốt cuộc có cái gì..."

Nghĩ đến đây, ngón tay đang gõ xuống bàn đột nhiên tạm dừng một chút, lẩm bẩm thành tiếng:

"Ví dụ như, quê hương của Tinh linh, Tây đại lục trong truyền thuyết, liệu có còn tồn tại hay không, vì sao không ai có thể đến đó..."

Trả lời câu hỏi này của Klein là sự im lặng dài lâu, anh thong thả dựa về phía sau, đặt hai cánh tay lên tay vịn.

Qua vài phút, Klein nhắm mắt lại, có một ý tưởng, hoặc nên nói là quyết định:

Đợi hồi sinh thành công, anh sẽ ở lại Vùng đất bị thần bỏ rơi một thời gian, tìm kiếm lời giải đáp cho một vài nghi vấn.

Giống như Đại đế Russell từng nói, rất nhiều đáp án đều nằm ở Vùng đất bị thần bỏ rơi, "Kẻ nghịch thần" Amon đã lang thang ở nơi này hơn một nghìn năm, tìm kiếm lịch sử lâu hơn cả kỷ thứ nhất.

'Hơn nữa, đi tiếp về phía Đông của Vùng đất bị thần bỏ rơi, chưa biết chừng sẽ đến được Tây đại lục trong truyền thuyết...' Klein chuyển ánh mắt về phía bên ngoài cung điện cổ xưa, nhìn về nơi xa không thấy tận cùng.

Với anh mà nói, ở lại Vùng đất bị thần bỏ rơi một thời gian cũng là một sách lược, ít nhất làm thế sẽ khiến Amon chú ý, để hắn không cần huy động các phân thân ở bên ngoài lùng sục Germand Sparrow ở Backlund và Loen, như vậy sẽ khiến những người quen của Klein gặp phải nguy hiểm rất lớn.

"Cũng may, những phân thân của Amon biết mình mềm lòng lúc trước đều đã bị thanh trừ, thông tin tương ứng cũng vì sự tồn tại của bí ẩn mà không truyền ra ngoài... Nếu không phải vậy, Amon có lẽ sẽ trực tiếp dùng sinh mạng của Benson, Melissa, Leonard, tiểu thư "Chính Nghĩa" để uy hiếp mình, kết quả thật không tưởng tượng nổi... Haha, Vị bua vàng đen nắm giữ vận may cuối cùng cũng thể hiện được chút đỉnh rồi... Phù, cho dù mình muốn rời khỏi Vùng đất bị thần bỏ rơi, hiện giờ cũng không có cách nào, buộc phải xông thẳng vào chỗ Thiên sứ bóng tối đang ngủ say..." Klein lắc đầu cười, cảm thấy sắp tới cho dù mình có thể hồi sinh, cũng gặp phải nguy cơ trùng trùng.

Một "Học giả cổ đại" bị một vị Vua Thiên Sứ truy vết, nghĩ thế nào cũng không thể gắng gượng được lâu!

Quan trọng nhất là, hiện giờ "Nữ Thần Đêm Đen" còn đang phải tiêu hóa "Tính duy nhất" con đường "Tử Thần", sức mạnh có thể thẩm thấu vào Vùng đất bị thần bỏ rơi có hạn, một khi "Thiên sứ thời gian" Amon nắm giữ quyền hành "Sai lầm" có sự đề phòng hợp lý, thì muốn làm lại chuyện hôm nay, gần như là không có khả năng.

"Một mặt phải tìm sự tồn tại khác có khả năng giúp đỡ, đợi sau khi hồi sinh xong, mình sẽ thử dùng con rối tụng niệm tôn danh của "Chúa Tể Bão Táp", "Mặt Trời Chói Loà Vĩnh Hằng", "Thần Tri Thức và Trí Tuệ", xem họ có cách nào buông sức mạnh xuống Vùng đất bị thần bỏ rơi không. Lúc trước họ đã từng ăn thịt thần Viễn Cổ Thái Dương, chắc chắn không muốn Amon chiếm được "Nguyên bảo"..."

"Mặt khác, nếu ma dược "Học giả cổ đại" đã hoàn toàn tiêu hóa, thì phải suy xét đến chuyện trở thành "Bậc thầy kỳ tích", chỉ cần có cấp bậc Thiên sứ, trở thành sinh vật thần thoại hoàn chỉnh, tình cảnh sẽ tốt hơn nhiều, ít nhất khi đối diện với bản thể của Amon, cũng không đến mức ngay cả mấy lời vô nghĩa kia cũng không chống đỡ nổi..." Klein quyết định đợi linh thể hồi phục, sẽ sử dụng vật trung gian, nhìn đống sâu đáng sợ trong quốc gia bóng tối trên ngọn núi cao nhất của dãy núi Honacis, từ đó nhận được tri thức tương ứng với "Bậc thầy kỳ tích".

Xác suất lớn chính là nửa "Kẻ Khờ" của gia tộc Antigonus!

Sau khi bố trí xong các việc sắp tới, Klein nhìn quanh một vòng, đồng thời đáp lại từng ngôi sao đỏ thẫm kia:

"Buổi tụ hội Tarot hôm nay vẫn tiến hành theo lệ thường."

Anh muốn xem xem đám người quý cô "Ẩn sĩ", Ngài "Người Treo Ngược" có thể cung cấp linh cảm hay không, khiến anh có thể hồi sinh ở nơi cách xa Amon.

Đương nhiên phải mượn một cái cớ thật khéo, và Klein đã nghĩ ra.

Hồi đáp xong, phía trên sương mù xám quay trở lại vẻ yên tĩnh, Klein ngồi trên chiếc ghế thuộc về "Kẻ Khờ", tạm thời không có chỗ để đi.

Sau một hồi im lặng, anh hơi nghiêng người, dùng tay đỡ lấy đầu, cứ thế nhìn thẳng về phía trước.

Trên chiếc bàn dài loang lổ, lần lượt xuất hiện đồ ăn ngon hương sắc đầy đủ và những ngọn nến tinh xảo, các ghế dựa cao xung quanh cũng biến thành hình dáng giống với thời đại trước.

Từng bóng người lần lượt hiện ra, một người đàn ông đứng tuổi mang giọng nói trầm vang, tóc đen lốm đốm sợi bạc, một người phụ nữ gần năm mươi tuổi, để mái tóc ngắn đến mang tai, gương mặt á đông, một người thanh niên vừa nghịch điện thoại di động vừa ăn cơm, một cô gái nhỏ không ngừng cười nói đùa giỡn.

Phía sau họ, có từng bóng người mới phác họa ra, lần lượt là Dunn có mép tóc khá cao, đôi mắt màu xám sâu thẳm, Daly đánh má hồng kẻ mắt xanh...

Ở phía trên sương mù xám trắng, họ đều mỉm cười, vây quanh chiếc bàn dài lấp lánh ánh nến, vui vẻ trao đổi, thỉnh thoảng lại bàn tán về món ăn ngon.

Klein vẫn giữ nguyên vẻ mặt và tư thế vừa rồi, tay chống má, lặng im nhìn cảnh tượng này, rất lâu cũng không động đậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro