Chương 191: Trong lịch sử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biển cuồng bạo, trên một hòn đảo cằn cỗi không người.

Nơi này cách Nam đại lục không xa, nhưng trong địa lý học thì lại không thuộc về nơi đó, sở dĩ Klein chọn hòn đảo này làm nơi mình tấn thăng "Học giả cổ đại" là vì, một là muốn tránh Amon và Zarathu ở mức độ cao nhất, mà lại không tiến vào khu vực ảnh hưởng rất rộng lớn của "Mẫu thụ dục vọng", hai là Biển cuồng bạo nằm trong phạm vi được sức mạnh còn sót lại của "Tử Thần" bao phủ, cũng chẳng khác nào là thần quốc của "Nữ Thần Đêm Đen", nếu nghi thức có gây ra động tĩnh lớn nào, thì vẫn có thể che giấu được ít nhiều.

'Hơn nữa, nơi này cực kỳ vắng vẻ, không có sinh vật nào, không lo sẽ bị liên lụy đến người vô tội...' Klein nhìn quanh một vòng, bắt đầu bố trí nghi thức, mang những tài liệu tương ứng ở phía trên sương mù xám về thế giới hiện thực.

Ngay sau đó, anh lật xem tư liệu lịch sử cổ đại dày cộp, rút ra một phần ghi chép mà bản thân không thể khẳng định, dùng "Bói toán" cũng không phán đoán được thật giả.

Phừng!

Anh rung cổ tay, một ngọn lửa đỏ thẫm bốc lên, nuốt chửng lấy tờ giấy nọ.

Tài liệu phụ trợ mà ma dược "Học giả cổ đại" cần là một lượng lớn ghi chép về lịch sử cổ đại thật sự, cho nên, Klein không dám mạo hiểm sử dụng những vấn đề mà bản thân không thể xác định, thà bớt số lượng đi một chút còn hơn.

Chọn lựa xong, anh đổ máu của chó Forgan vào trong cái nồi lớn, sau đó đem số kết tinh sương trắng đã được cân sẵn bỏ vào trong.

Hai tài liệu phụ trợ vừa tiếp xúc với nhau, lập tức bốc lên một làn sương mù mỏng, bao bọc lấy dụng cụ, cao bằng nửa người, rộng bằng một cánh tay.

Klein liếc nhìn, theo trực giác linh tính, tạm thời ngừng việc bỏ thêm loại tài liệu phụ trợ cuối cùng, để con rối Enyuni cầm trái tim dạng bông của Ma sói sương mù, đem thứ giống như sương trắng ngưng tụ thành này ném vào trong nồi.

Lúc cánh tay Enyuni đọng sương trắng, sương mù đang tràn ngập trong dụng cụ cũng trở nên dày đặc hơn, xuất hiện hiện tượng giãn ra co vào, giống như một trái tim có sức sống của riêng mình đang chậm rãi đập.

Klein không hề do dự, thao túng con rối Enyuni cầm lấy đôi mắt của chó Forgan, nhét hai thứ như ngọn lửa đỏ thẫm này vào màn sương mù dày đặc như thực thể kia.

Màu sắc của sương mù nhanh chóng thẫm lại, Klein hoàn toàn không nhìn thấy vị trí ở giữa cái nồi nữa.

Anh không hề hoảng loạn, cực kỳ bình tĩnh cho một con rối khác ném từng tờ tư liệu lịch sử cổ đại chân thật vào trong màn sương mù dày đặc màu tối kia.

Sương mù dần tan đi, sau khi "tiêu hóa" xong số tài liệu lịch sử kia, cuối cùng nó rơi vào trong nồi như hơi nước đọng, tạo thành một thứ vừa giống chất lỏng vừa giống chất khí, màu đỏ thẫm, to gần bằng đầu của trẻ nhỏ.

Thấy cảnh tượng đó, Klein cởi con lắc đeo ở cổ tay áo trái xuống, dùng cách thức "Bói toán" để xác nhận xem ma dược này đã điều chế thành công hay chưa.

Lần này, anh nhận được gợi ý thứ này khá nguy hiểm, nhưng vẫn có thể gắng gượng tiếp nhận.

Điều này có nghĩa là ma dược đã điều chế thành công.

'Cho dù đã điều chế theo phối phương một cách nghiêm ngặt, thì ma dược danh sách 3 vẫn tương đương với độc dược, nếu chịu đựng được thì sẽ tấn thăng, mà không chịu đựng được thì sẽ phát điên, mất khống chế, thậm chí chết bất đắc kỳ tử...' Klein chăm chú nhìn con lắc thạch anh đang xoay tròn rất nhanh theo chiều ngược kim đồng hồ trong vài giây, cuối cùng kéo dây bạc lên, một lần nữa quấn quanh cổ tay trái.

Ánh mắt anh chợt chuyển hướng về phía ma dược đang trôi nổi trong nồi, trong đầu tự nhiên hiện lên một loạt suy nghĩ:

"Khi nhập vai "Pháp sư quỷ dị", ngoại trừ mấy từ mấu chốt như "Kinh sợ", "Khủng khiếp", "Đạo diễn", "Năng lực khó mà lý giải" thì hẳn là còn có các yếu tố như thần bí, chưa biết, phức tạp, vận mệnh khó nắm bắt. Kết hợp hai phương diện này lại với nhau mới là "Pháp sư quỷ dị" đầy đủ... Một bên là tác phong hành vi, một bên là thuộc tính của bản thân..."

"Với mình mà nói, lai lịch thần bí đến mức ngay cả bản thân mình cũng không biết rõ chân tướng, những gì đã trải qua phức tạp đến mức như từng ngăn cản Chân thần giáng trần, từng dọa sợ Vua Thiên Sứ, vận mệnh khó nắm bắt đến độ ngay cả "Con rắn thủy ngân" cũng không rõ lắm. Cho nên, coi như mình đã nhập vai từ trước, đương nhiên cũng nhờ vậy mà tiêu hóa được một phần ma dược, không cần làm tổng kết theo thủ tục..."

"Đây mới thực sự là thể hiện được chữ "Quỷ"..."

"Ừm, nghi thức "Học giả cổ đại" yêu cầu phải thoát ly hoàn toàn hiện thực ít nhất 300 năm, ăn ma dược khi bản thân đã trở thành lịch sử, không còn thuộc về thời đại hiện tại nữa. Cuộc đời bị nhốt trong kén tằm, treo phía trên sương mù xám của mình coi như đã thỏa mãn điều kiện, nhưng sau khi trở thành Klein, hơn một năm qua mình đã trải qua rất nhiều chuyện, lưu lại dấu ấn trong xã hội đương đại, sẽ không ảnh hưởng đến hiệu quả của nghi thức chứ?"

"Chắc là có... May là còn chưa đến hai năm, dấu ấn cũng chưa quá sâu sắc, có thể miễn cưỡng chấp nhận, dù sao mình cũng không thể nào tự treo bản thân lên trong 300 năm, sau đó mới ăn ma dược... Còn mười mấy năm nữa là tận thế rồi!"

"Hơn nữa, lịch sử cổ đại mà mình nắm giữ chắc chắn không kém bất cứ vị "Pháp sư quỷ dị" nào, xem như đã nhập vai trước một cách rất hữu hiệu, có thể né tránh được khá nhiều nguy hiểm..."

Trong lúc suy nghĩ, Klein hít sâu một hơi, không nghĩ nhiều nữa.

Đội mũ dạ tơ lụa, mặc áo dạ vạt chồng, làn da anh bỗng trở nên trong suốt, từng con trùng ẩn chứa phù hiệp hình khối xếp chồng lúc nhúc chui ra.

Những con trùng trong suốt này ngọ nguậy, giống như muốn tiến vào màn sương mù được chưng trong cái nồi kia, chỉ để lại quần áo và mũ trống rỗng ở tại chỗ.

Klein gắng gượng khống chế trạng thái này, vững vàng giơ tay phải ra, túm lấy ma dược do đám sương mù kia quấn quanh tạo thành.

Ma dược này hình như không có sức nặng, bồng bềnh trôi đến trước mặt anh.

Klein há miệng ra, hít mạnh một hơi.

Cụm ma dược kia nhất thời biến hình, kéo dài ra, chui vào miệng Klein, khiến anh giống như đang ăn luồng ánh sáng màu đỏ thẫm vậy.

Đám trùng trong suốt kia chen chúc chui lại vào cơ thể, lần lượt cắn xé một phần ma dược, nuốt vào bụng.

Bởi vì đặc thù hình thái sinh vật thần thoại của Klein vừa là chỉnh thể, vừa có thể phân tách ra nhiều bộ phận nhỏ, cho nên anh chỉ có thể dùng cách này để ăn ma dược.

Đương nhiên, nếu anh có thể khống chế được hình thái sinh vật thần thoại không hoàn chỉnh thì sẽ đơn giản hơn nhiều.

Klein lặng lẽ cảm nhận cảm giác lạnh lẽo truyền vào từng con "Trùng linh hồn", hơn nữa còn mang theo nỗi đau đớn như bị thiêu đốt.

Trước mắt anh lập tức xuất hiện sương mù xám trắng nhìn không thấy tận cùng quen thuộc, chúng bao phủ toàn bộ thế giới, ở phía dưới hiện ra những việc mà Klein đã trải qua.

Bao gồm những câu chuyện kinh dị mà anh đã sáng tạo ra, cuộc nói chuyện với ác linh "Hồng Thiên Sứ", tìm tiểu thư "Chính Nghĩa" đến điều trị cho Bán Thần Luca có dấu hiệu mất khống chế, săn bắt Hervin Rambis, đối phó với phân thân của Amon, báo thù Ince Zangwill, thăm dò thành phố Calderon, lẻn vào Giáo đường St. Samuel, hoành hành trên biển, ngăn cản "Chúa Sáng Thế Chân Thật" giáng trần, cứu vớt Tingen... Từng chi tiết trong cuộc sống của anh trong thời bình.

Chúng hòa trộn với những người, những vật khác nhau, cực kỳ lộn xộn, hợp thành một đại dương, Klein đang "bay" phía trên, không thể tìm được vị trí của mình một cách chính xác và rõ ràng, có cảm giác như sắp bị lạc trong khu vực này, mà cảm giác lạnh lẽo cùng cơn đau như thiêu đốt khiến anh không ngừng tiến về phía trước để giảm bớt ảnh hưởng của chúng, khó mà quay về thế giới hiện thực.

Klein gắng gượng khống chế cảm giác này, để ý thức dần lờ mờ, trong quá trình thân thể chậm rãi đáp xuống, cố gắng tìm kiếm thứ có thể giúp mình xác định lại bản thân.

Rốt cuộc, anh nhìn thấy ở sâu trong sương mù xám, phía cuối đại dương có một vài đốm sáng lóe lên, trong lòng như nghĩ ra điều gì, nghe theo trực giác, dùng tư thái dạo chơi bầu trời sao để bay qua đó.

Trong những đốm sáng kia là một bóng dáng đang treo trên cánh cửa ánh sáng mơ hồ, bị đựng trong một "Kén tằm" trong suốt, khe khẽ đung đưa, hình dáng chính là Chu Minh Thụy nguyên bản. "Kén tằm" không hề liên quan đến bất cứ thứ gì xung quanh, chỉ lẻ loi treo ở đó, có thể dễ dàng bắt được.

'Lúc trước mình dùng bùa chú "Tái hiện ngày hôm qua" cũng không thể nhìn thấy, giờ lại nhìn thấy được rồi... Nói cách khác, trong quá trình tấn thăng, mình có thể gián tiếp ảnh hưởng đến "Nguyên bảo" phía trên sương mù xám? Đợi đã, năng lực tư duy của mình hồi phục rồi...' Ý thức Klein lập tức tỉnh táo hơn nhiều, rốt cuộc đã rõ bản chất của nghi thức là gì.

Loại trừ các chi tiết quấy nhiễu, định vị một cách chính xác và rõ ràng để bản thân có thể trở thành "Học giả cổ đại", đề phòng lạc hướng!

Đi theo những đốm sáng, Klein bắt đầu xâm nhập sâu hơn vào sương mù xám, "bay" trên khu vực không nhìn thấy tận cùng. Trên đường, anh phát hiện trong sương mù xám xung quanh thỉnh thoảng lại lóe lên những mảnh vỡ ánh sáng, chúng có giai đoạn thực dân, thời kỳ Russell thống trị, có Trận chiến lời thề, chiến tranh Hoa Hồng Trắng, cuộc chiến tranh hai mươi năm... Đây là những đoạn lịch sử trong kỷ thứ năm mà Klein biết.

Klein vừa đi xuyên qua chúng, vừa để ý thức tự nhiên phân hóa, hoàn thành sự nối tiếp vô hình, định vị cũng thêm rõ ràng hơn.

Thời đại Trắng Xám, trận chiến tứ hoàng, đế quốc Tronsoest, vương triều Tudor, đế quốc liên hợp, Solomon I, đế quốc thứ hai, Hồng Thiên Sứ ngã xuống, "Huyết hoàng đế" Thành thần, "Hắc hoàng đế" trở về... những mảnh vỡ đi ngược dòng lịch sử theo sự di chuyển về phía trước của Klein. Chúng lần lượt hiện lên ở những nơi khác nhau trong sương mù xám vô tận, tựa như những ngôi sao trên bầu trời đêm, chiếu sáng đường về cho lữ khách.

Trong lúc ngao du như vậy, Klein chỉ cảm thấy mình ngày càng tỉnh táo, cảm giác lạnh lẽo trong mỗi con "Trùng linh hồn" cùng nỗi đau thiêu đốt cũng giảm dần.

Anh có thể quay đầu từ lâu, quay về thế giới hiện thực, nhưng chân lại không ngừng, vẫn tiếp tục vui vẻ bay về phía trước.

Trận tập kích trí mạng của "Hoa Hồng Cứu Rỗi", ba Vua Thiên Sứ: Thuần Trắng, Bão Táp, Trí Tuệ ăn thịt thần Viễn Cổ Thái Dương, bí mật bàn mưu trong "Vương đình Cự Nhân", ba giáo hội Chiến Thần, Đêm Đen, Đại Địa thành lập tổ chức bí ẩn... Từng cảnh tượng như ẩn như hiện trong các đốm sáng lóe ra từ sương mù xám, Klein càng ngược dòng lịch sử, càng cảm thấy khoan khoái, có cảm giác "chạy băng băng" như sắp bay lên.

Bên cạnh anh không biết từ bao giờ đã xuất hiện một bầy sinh vật hình chó đáng sợ, có hốc mắt bốc lửa đỏ thẫm, cả người bao phủ bởi lông đen ngắn, chúng chạy trong sương mù xám không nhìn thấy tận cùng, đi theo bên cạnh Klein, giống như người bạn, cũng giống như đang bảo vệ.

Trong đó có hai con chỉ có một mắt.

Klein nhìn thoáng qua, mỉm cười, nhưng không dừng lại, vẫn tiếp tục ngao du vào sâu trong sương mù xám.

Một phần lịch sử của "Thời kỳ song sinh" kỷ thứ hai, "Thời kỳ sơ khai của lửa" lướt qua người anh, chiếu sáng con đường phía trước cho anh. Cuối cùng, Klein đứng trước một mảnh vỡ ánh sáng trơ trọi, bên trong là rừng rậm úa tàn và một huyệt mộ cỡ bình thường.

Anh đi lên phía trước để nhìn, trong sương mù xám trắng dày đặc im ắng, không biết nơi nào mới có mảnh vỡ ánh sáng trôi nổi.

Cảm nhận được linh tính khô kiệt, Klein không tìm kiếm, ý thức nối liền với vị trí xuất phát, rồi đột nhiên rơi xuống.

Sương mù xám nhanh chóng nhạt dần, Klein cảm nhận được cơ thể của chính mình, nhìn thấy cái nồi lớn trước mặt.

Anh không màng đến việc trải nghiệm trạng thái hiện tại, mà ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn về phía không trung.

Anh trực tiếp nhìn thấy sương mù xám, nhìn thấy cung điện hùng vĩ cổ xưa phía trên đó.

Không gian thần bí nọ đang nhẹ nhàng đung đưa.

.........

Backlund, một người đưa thư đỗ xe đạp lại, hơi nghiêng đầu, đẩy chiếc kính độc nhãn bên mắt phải lên.

Hắn chợt thấp giọng lẩm bẩm:

"Nguyên bảo..."

Sau khi ngẩn ra vài giây, người đàn ông có gương mặt gầy gò này nhếch miệng nở nụ cười, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.

Trong một căn hộ cho thuê ở khu Đông cùng thành phố, từng bóng người đang lơ lửng giữa không trung khẽ lắc lư, đồng thời phát ra âm thanh:

"Nguyên bảo..."

Dưới lòng đất của Giáo đường St. Samuel, Leonard Mitchell đang sắp xếp nhiệm vụ cho các đội viên, trong đầu chợt vang lên một giọng nói hơi già nua:

"Nguyên bảo..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro