Chương 47: Một khả năng khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Để cho linh thể được "giấc mơ" bảo hộ, trì hoãn sự ăn mòn của đêm tối nguy hiểm... Giống với việc khi màn đêm buông xuống phải đi ngủ ở "Di tích thần chiến"...'

'Với cả, sức mạnh ở "Nơi thần khí" hẳn là không chịu sự khống chế của nữ thần, một khi biến mất trong bóng đêm ở nơi đó, chắc chắn sẽ không tiến vào thị trấn nhỏ sương mù... Điều này sẽ dẫn đến đâu? Hay là nói ở nguyên tại chỗ cũng không thể tiếp xúc với thế giới hiện thực và bạn bè nữa, đến tận khi chết đói hoặc chết già...' Xem xong câu trả lời của "Ma kính" Arodes, Klein như có điều hiểu ra, đại khái đã nắm được trọng điểm.

Nhưng anh cảm thấy việc này chưa chắc đã hữu dụng, bởi vì thứ mà "Mặt Trời" tìm kiếm là bóng tối thuần túy, rồi vùi mình vào trong một khối băng không bị tan chảy ở nhiệt độ bình thường để ăn ma dược "Tư tế ánh sáng", một khi tiến vào giấc mơ, thì không thể kiểm soát được cơ thể của mình, hoàn toàn đến bước quan trọng kia. Làm vậy, cho dù ở lâu hơn nữa trong bóng tối không có ánh sáng, cũng không có nghĩa gì.

'Ừm, đợi "Mặt Trời" nhỏ hỏi vị thủ lĩnh thành Bạch Ngân kia, kết hợp với câu trả lời của ông ta rồi cân nhắc đến phương án cụ thể... Đương nhiên, trước đó phải tìm ra biện pháp tương ứng từ chỗ Leonard, biết rõ cách tạo ra giấc mơ tạm thời trong bóng tối...' Klein khẽ gật đầu, đồng ý với câu trả lời của "Ma kính".

Về phần biện pháp đầu tiên chủ động nhận ô nhiễm, chuyển hóa thành quái vật trong bóng tối, anh hoàn toàn không cân nhắc đến. Trong thế giới siêu phàm, làm thế chẳng khác nào tự sát, ít có khả năng cứu về được.

Nghĩ đến vẫn còn một vấn đề cần hỏi, Klein cân nhắc rồi nói:

"Ta có thể lấy được phối phương ma dược "Học giả cổ đại" danh sách 3 con đường "Nhà bói toán" ở đâu?"

Trên mặt gương toàn thân, ánh nước lại một lần nữa dao động, chiếu ra một cung điện sâu thẳm không có ánh sáng tự nhiên.

Cảnh tượng này Klein thấy rất quen mắt, lập tức nhớ ra nó đại diện cho điều gì.

Đây là nơi Zarathu ẩn thân khi biến thành quái vật!

Nhưng, lần này ở sâu trong cung điện, không hề có những thứ như nhuyễn trùng khổng lồ lại mơ hồ nữa.

Trong lúc đồng tử Klein phóng đại hết cỡ, từng con chữ màu bạc lại đột nhiên nhảy ra phía dưới hình ảnh kia:

"Chủ nhân vĩ đại, không thấy Zarathu!"

"Tôi không nhìn thấy ngài ấy!"

'Không thấy...' Klein suýt chút nữa thì quên cả hít thở.

Tuy anh sớm biết được Zarathu đã trở về, dù sao đây cũng là phản ứng dây chuyền do anh mở cửa thị trấn sương mù gây ra, nhưng anh không ngờ vị đại lão này lại lặng yên rời khỏi cung điện từng sống trong quá khứ, không biết đã đi đâu!

'Ngay cả "Ma kính" Arodes cũng không thể phát hiện ra hành tung của ngài ấy... Ngài ấy lại đang mưu tính điều gì?' Klein càng nghĩ càng lạnh dọc sống lưng.

Anh đã trở thành Bán Thần danh sách 4, trước mắt có thể xác định được một việc.

Anh vẫn chưa nắm chắc hoàn toàn mảnh không gian thần bí phía trên sương mù xám kia, tạm thời chỉ có thể cất giấu không cho sức mạnh của nó thẩm thấu ra thế giới hiện thực và tạo thành đặc thù trên người mình, để người phi phàm con đường tương ứng khó có thể phát hiện ra, nhưng không thể áp chế định luật tụ hội đặc tính phi phàm. Mà sương mù xám kia, hết lần này đến lần khác đều chứng minh bản thân có lực hút vô hình đối với người phi phàm hoặc vật phong ấn con đường "Nhà bói toán", con đường "Người học việc" và con đường "Kẻ trộm". Trong đó, hiệu quả đối với con đường "Nhà bói toán" là rõ ràng nhất!

'Hơn nữa bản thân mình hiện là "Pháp sư quỷ dị" danh sách 4 cũng coi như có lực hút không kém, ngày nào đó Zarathu đột nhiên đi tới Backlund cũng không phải là không có khả năng...' Klein giữ nguyên vẻ mặt không thay đổi, nói với chiếc gương toàn thân đang đổi mới hình ảnh:

"Ta biết rồi."

Tiếp theo "Ma kính" Arodes hiện ra một bức vẽ, Klein cũng khá quen thuộc, đó là "kho báu" của gia tộc Antigonus trên đỉnh dãy núi Honacis.

Phía dưới hình ảnh này cũng nhanh chóng có từng hàng chữ đơn màu bạc bay lên:

"Chủ nhân vĩ đại, còn một khả năng nữa, nhưng tôi không nhìn ra là cái gì, chỉ có thể biết nó dễ dàng hơn hai cách trước một chút."

'Lần này không có bản bút ký gia tộc Antigonus? Cũng phải, nó sẽ dẫn đường người nắm giữ đến đỉnh núi cao nhất của dãy Honacis, tìm kiếm kho báu của gia tộc Antigonus, thuộc về loại hình có thể cùng phát sinh với hai sự lựa chọn trước... "Ma kính" Arodes không nhìn ra nó có khả năng là thứ gì? Kết hợp với sự hiểu biết về thế lực thuộc con đường "Nhà bói toán" của mình, việc này ám chỉ khẩn cầu nữ thần? Nữ thần là "Mẹ của bí ẩn", cho nên muốn để Arodes thấy được đáp án, thì nó có thể thấy, nếu không muốn nó thấy, thì nó sẽ không nhìn ra được gì...' Klein để suy nghĩ phân tán, nhanh chóng có sự liên tưởng.

Đương nhiên, anh cũng không cho rằng mình trực tiếp khẩn cầu là có thể đạt được phối phương ma dược "Học giả cổ đại", việc này hết sức hoang đường, hệt như trò trẻ con.

Xuất phát từ những gì trải qua khi còn là "Kẻ Gác Đêm", anh nghi ngờ có lẽ phải tích góp cho đến khi đủ công trạng, mới có thể thông qua nghi thức, lấy được phối phương ma dược từ chỗ "Nữ Thần Đêm Đen".

'Tích góp công trạng... Đây là một cụm từ khiến người ta cảm thấy rất quen thuộc...' Klein lặng lẽ than thở, trong lòng đã có ý tưởng.

Hiển nhiên là có gợi ý cho việc làm thế nào tích góp công trạng, đó chính là xử lý tốt vấn đề của phái Tử thần nhân tạo trong Giáo Đoàn Linh Hồn!

Nhưng, Klein nghi ngờ phối phương ma dược con đường "Nhà bói toán" ở chỗ nữ thần rất có khả năng chỉ tới "Học giả cổ đại", không có phần sau của cấp Thiên sứ. Bởi vì vị Thiên sứ của gia tộc Antigonus trước kia không trực tiếp ngã xuống, mà là chạy trốn tới một cung điện bí ẩn, mất khống chế vì quái vật, bị rơi vào trạng thái bán phong ấn. Ngoài ra, lá bài "Kẻ Khờ" cũng ở nơi đó, chưa bị lấy ra.

Lúc này, Klein còn định hỏi một chút về chuyện phân thân Amon, nhưng bỗng nhớ ra trong trí nhớ của Bán Thần chuột, Amon đưa ra lời cảnh cáo với Thiên sứ con đường "Kẻ trộm" chính là thông qua một mặt gương!

Suy nghĩ chợt lóe lên, đôi mắt Klein chợt nheo lại, nhìn chiếc gương toàn thân, gật đầu nói:

"Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Ngươi trở về đi, sau này có việc ta sẽ lại triệu hồi ngươi."

"Vâng thưa chủ nhân! Tạm biệt, chủ nhân~. Người hầu Arodes trung thành và khiêm tốn của ngài bất cứ lúc nào cũng đợi quay trở lại bên ngài!" Trên mặt gương, từng luồng ánh sáng tụ tập lại, hoặc tạo thành chữ, hoặc hóa thành một hình người đơn giản đang vẫy tay.

Đợi đến khi tất cả trở lại bình thường, Klein xoay người, cầm lấy tờ giấy vừa vẽ ký hiệu, búng tay một cái, để nó lướt lên ngọn lửa đỏ thẫm.

Tro tàn rơi xuống từng chút một. Anh mở bàn tay trái ra, trong lòng bàn tay có hai con nhuyễn trùng trong suốt lập lòe ký hiệu thần bí hình khối đang nằm.

Hai con nhuyễn trùng này khẽ vặn vẹo, có lực sinh mệnh thuộc về riêng mình, khiến cả phòng ngủ bỗng chốc tràn đầy cảm giác thay đổi điên cuồng, kỳ dị, khiến ánh sáng xung quanh lúc sáng lúc tắt, không hề có quy luật nào. Đây chính là "Trùng linh" được Klein phân tách ra.

Đột nhiên, Klein giơ tay phải, ấn mạnh xuống hai con nhuyễn trong suốt kia.

Sau một chớp mắt, bàn tay anh chợt ngừng lại, vừa vặn chạm vào vị trí con "Trùng linh".

Bàn tay nâng lên hạ xuống, hạ xuống lại tạm dừng, tạm dừng lại nâng lên, liên tục vài lần như vậy, Klein bất chợt dùng sức với vẻ mặt thản nhiên.

Trong tiếng vỡ nát vô hình mà hư ảo, đầu anh chợt đau đớn dữ dội.

Việc này khiến anh có cảm giác linh hồn bị xé rách, còn đau đớn hơn cả súng bắn, dao cắt.

Klein dùng năng lực của "Tên hề" khống chế cơ thịt trên mặt đang co rúm lại, trì hoãn vài giây mới giơ tay phải lên day thái dương, trong lòng thầm lẩm bẩm:

"Quả nhiên, mỗi cái chết của "Trùng linh" đều sẽ mang đến tổn thương về mặt tinh thần. Giới hạn hiện giờ của mình hẳn là sáu con. Ừm, tạm thời không nên thử, để xem cần bao lâu mới hồi phục."

"Cũng may việc này nằm trong tình huống có thể chịu đựng được, nếu ở trong trận chiến ác liệt, con rối bị phá hủy mà không kịp thu hồi "Trùng linh", thì nguy hiểm biết nhường nào..."

"Ừm, khác với phân thân "Con trùng thời gian" của Amon, khi con rối bị tiêu diệt, "Trùng linh" của "Pháp sư quỷ dị" chưa chắc đã chết. Trong phần lớn tình huống, "Pháp sư quỷ dị" đều có thể kịp thời thu về, bởi vì khoảng cách giữa bản thể và con rối không xa đến mức khoa trương như thế..."

Xác nhận xong tình hình, đợi đặc tính phi phàm ẩn chứa trong người "Trùng linh" trở về bản thể, Klein lại tìm kiếm vật liệu, bố trí nghi thức, khẩn cầu Ngài "Kẻ Khờ".

Trải qua một lượt thao tác trên dưới, qua lại, Klein dùng thân thể mà hai con "Trùng linh" để lại, hai lát cắt bằng bạc và một phần ký hiệu hình khối phức tạp đã sao chép lại trước đó - thứ này đến từ vật phẩm dành cho "Con rắn thủy ngân" Will Oncetin, tạo ra hai viên đạn bằng bạc đen.

Mặt ngoài hai viên đạn này đều khắc hoa văn kỳ dị khó có thể diễn tả bằng lời, chúng kéo dài vào bên trong, dường như giao tại một điểm ở vị trí trung tâm, cả vật thể tỏa ra hào quang sâu thẳm nhưng lại không hề u ám, chỉ cần nhìn một cái, sẽ khiến người ta có cảm giác suy nghĩ bị đình trệ.

Klein ném đồng vàng lên, dùng phương pháp bói toán kết hợp với trực giác linh tính, nhanh chóng nắm được năng lực của hai viên đạn trong tay.

Một khi chúng bắn trúng mục tiêu, mục tiêu sẽ lập tức rơi vào trạng thái tê liệt!

Trạng thái này căn cứ vào cường độ khác nhau của linh thể từng người mà duy trì trong thời gian khác nhau. Cho dù là thánh giả danh sách 3 cũng sẽ bị cứng đơ trong hai giây!

"Thứ này vượt qua phạm vi năng lực của bản thân mình. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể bắn trúng mục tiêu. Ừm, thứ này vốn được sức mạnh của sương mù xám phù trợ... Hai viên đạn này hẳn là cùng cấp bậc với bùa chú "Kẻ ăn cắp vận mệnh", tuy "Trùng linh" của mình vẫn không bằng "Con trùng thời gian" của Amon và Pares, nhưng sức mạnh từ không gian thần bí phía trên sương mù xám mà mình có thể điều động được lúc trước rõ ràng là không bằng bây giờ... Vậy thì gọi chúng là, ừm, "Viên đạn khống chế linh hồn"..." Klein lấy ra súng ngắn "Chuông tang" từ bao súng dưới nách, xoay ổ đạn, nhét hai "Viên đạn khống chế linh hồn" màu bạc đen vào trong.

Tiếp đó, anh lấy giấy viết thư ở bên cạnh tế đàn ra, bắt đầu viết:

"... Nhiệm vụ tiếp theo của các người là tìm kiếm bùa chú hoặc viên đạn phi phàm có cấp bậc khá cao. Mong thần sẽ tồn tại cùng các người."

"Tôi đưa ra cho ông ba yêu cầu..."

Phong thư này được viết cho Patrick Bryan của phái Tử thần nhân tạo Giáo Đoàn Linh Hồn.

'Có thuộc hạ mà không dùng, khác nào để lãng phí?' Klein vừa lẩm bẩm, vừa gấp giấy viết thư lại, từ tế đàn vừa rồi triệu hồi ra tín sứ của Patrick Bryan.

Trên mặt bàn của anh, từng ngọn lửa đen sì đột nhiên bốc lên, nhanh chóng ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành một con chim nửa trong suốt có lông dài màu u ám.

Sinh vật linh giới này liếc Klein một cái, thong thả cúi thấp đầu, ngậm lấy tờ giấy viết thư.

Nhìn nó biến mất, Klein khẽ gật đầu, trong lòng lại tự nói một câu:

"Cộng sự khế ước của Patrick cũng có cấp bậc không thấp đâu..."

Anh nhanh chóng thu lại suy nghĩ, rút ra một tờ giấy viết thư khác, lưu loát viết:

"... Tôi đã nhận được sự đồng ý của Bí Ẩn. Anh có thể thử thu thập vật phẩm cấp Bán Thần con đường "Kẻ trộm". Ngoài ra, tôi đã tìm được cách nhìn thấu thế thân và đánh cắp vận mệnh, anh không cần quá nôn nóng."

"... Anh có biết cách chế tạo ra bóng tối bao hàm cả giấc mơ tạm thời không?"

"... Nếu anh có thời gian, có thể đến Tingen một lần, giúp tôi dùng "3-0782" để chế tác viên đạn "Ảo ảnh nắng", trong thánh huy mặt trời biến dị cất chứa một giọt thần huyết của "Mặt Trời Chói Loà Vĩnh Hằng"... Chỉ khi cố gắng hết sức để nâng cao sức mạnh của bản thân, mới có thể nắm chắc việc đối phó với phân thân Amon..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro