Chương 40: Cộng hưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi lời nói của Anthony Stevenson vang vọng trong quảng trường Ngày Kỷ Niệm, truyền đến những nơi khác nhau, dân chúng Loen tham gia vào buổi tháng lễ yên giấc này vừa cảm động, vừa đau thương, vừa ấm áp, vừa mất mát.

Trên các quảng trường khác nhau, những tiếng ngâm thơ tụng niệm khác nhau vang lên, âm thanh thánh khiết dường như đang vang lên sâu trong nội tâm mỗi người:

"Trăng tròn đỏ rực dâng lên, chiếu sáng mặt đất"

"Mọi người đều chìm vào trong giấc mơ ngọt ngào, mơ thấy bản thân mình"

"Mơ thấy cha mẹ, vợ chồng và con cái, đây là sự vĩnh hằng..."

Bất tri bất giác, mọi người đều cảm thấy tinh thần của bản thân vừa được tẩy rửa, linh tính tự nhiên bày tỏ ra ngoài.

Họ dường như thực sự tiến vào trong giấc mơ, dạo bước trong bóng đêm yên tĩnh.

Những đứa con của họ, cha mẹ họ, vợ chồng họ, bạn bè họ đều đang yên giấc nơi này, người chết không hề cảm thấy khổ sở, không hề có nỗi đau, vẻ mặt an tường, hiền hòa.

"Chúng ta sẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm"

"Khẽ khàng nói ra tên người"

""Nữ Thần Đêm Đen"!"

"... Nếu người nghe thấy, nhất định sẽ hồi đáp"

"Nhất định sẽ nở nụ cười trong trẻo với những người đã khuất"

"Đến đây đi, nghỉ ngơi đi, yên giấc đi, những đứa trẻ của ta!"

Những người đang dạo bước trong giấc mơ bất chợt xuất hiện nỗi đau thương mãnh liệt, dường như đang thực sự nói lời từ biệt.

Họ nhớ lại những đoạn ký ức tốt đẹp trong quá khứ, nhớ lại cảnh tượng cả nhà vây quanh bàn ăn, vừa thưởng thức đồ ăn ngon vừa cười nói vui vẻ, nhớ lại người dịu dàng nhìn mình, nhớ đến chuyện họ từng gặp thương tổn, nghe thấy tiếng hét đau đớn như xé nát linh hồn khi họ ngã xuống, nhớ lại sự u ám và biệt ly mà cuộc chiến tranh này mang đến.

Họ đã yên giấc trong đất nước tĩnh lặng này, không còn phiền não nữa, nhưng những người còn sống thì ngày đêm phải chịu đủ giày vò, tiều tụy, héo mòn.

Nước mắt cứ thế tuôn rơi, giọt nọ nối tiếp giọt kia, những người đang tham dự thánh lễ trong quảng trường Ngày Kỷ Niệm cũng không thể đè nén cảm xúc trong lòng mình nữa, lặng lẽ bộc lộc nỗi đau đớn ra ngoài, không giữ lại chút nào.

Nỗi bi thương bao phủ khắp nơi, đan xen vào tiếng ngâm thơ tụng niệm, giống như có hình thể thực chất.

"Đan hai tay của mình"

"Đặt lên trước ngực"

"Thực hiện một lần cầu nguyện không cần nói gì"

"Và dùng nội tâm của mình hô lên: Chốn về duy nhất chính là yên bình!"

Mọi người từ từ nhắm hai mắt, lặng lẽ rơi nước mắt, theo bản năng làm theo nội dung bài thơ, làm cùng một động tác, sau đó mỗi người đều tự hô lên trong lòng:

"Chốn về duy nhất chính là yên bình!"

Nỗi đau thương lên đến cực hạn, hơn một vạn người trong quảng trường Ngày Kỷ Niệm đều sinh ra sự cộng hưởng về tâm lý.

Lúc này, Audrey mở mắt ra, cúi người xuống, lấy lọ ma dược từ trong ba lô trên lưng cô chó lông vàng Susie.

Trong lọ ma dược trôi nổi vô số mảnh vỡ ánh sáng, giống như biển lớn tiềm thức tập thể cụ thể hóa ra.

Không giống lúc trước còn có thể trải nghiệm mùi vị ma dược khi đi từ yết hầu xuống dạ dày, lần này chỉ chớp mắt Audrey đã xuất hiện sự dị thường.

Cô cảm thấy mình không cảm nhận được thân thể, cả người giống như bị nén thành một suy nghĩ, hòa vào trong đại dương hư ảo.

Đây là lần đầu tiên cô không cần dùng giấc mơ và "đảo" tâm linh đã có thể nhìn trực tiếp nhìn thấy biển lớn tiềm thức tập thể, dường như quay về lúc còn chưa sinh ra, quay về bụng mẹ, quay về thời điểm ban sơ, bị dấu ấn như thủy triều do những nhân loại đầu tiên lưu lại gột rửa, đánh tan, ảnh hưởng.

Nơi đó có nỗi sợ hãi, sự điên cuồng và đủ loại ô nhiễm tinh thần đáng sợ, Audrey nhất thời khó mà chống lại, ý thức dần mờ nhạt, "bóng người" lay động, sắp sửa tan rã.

Nhưng "hải vực" ở xung quanh cũng không yên tĩnh, có sự dao động nhất định, đem nỗi bi thương và đau đớn mãnh liệt tỏa ra ngoài, nhuộm đẫm bốn phương tám hướng.

Audrey bị điều đó ảnh hưởng, nhận thức cũng sắp bị đồng hóa với biển lớn tiềm thức tập thể, bản thân cô cũng xuất hiện sự cộng hưởng, sinh ra nỗi buồn thương khó mà ngăn chặn.

Buồn thương này chuyển từ suy nghĩ này đến suy nghĩ khác, nhanh chóng chiếm giữ "suy nghĩ" do Audrey "dị biến" mà thành này, sau đó đâm vào thể tinh thần của cô, đâm vào linh hồn cô.

Audrey rốt cuộc tỉnh táo lại một chút, thành thạo trấn an bản thân, không ngừng ám chỉ, loại trừ ô nhiễm, từ đó khôi phục lại lý trí.

Âm thanh bên tai cô ngày càng rõ, ngày càng vang dội, rốt cuộc hoàn toàn vang vọng trong biển lớn tiềm thức tập thể này:

"Chốn về duy nhất chính là yên bình!"

"Chốn về duy nhất chính là yên bình!"

"Chốn về duy nhất chính là yên bình..." Audrey lặp lại câu cầu khấn này, bóng dáng cũng nhanh chóng trở nên rõ ràng.

Cô chỉ là một suy nghĩ trong đầu, còn có rất nhiều bản thân trong suốt hư ảo đang phân tách ra, ngao du trong biển lớn tiềm thức tập thể, leo lên những đảo tâm linh đại diện cho những người khác.

Ở những "nơi" này, cô có thể nhìn thấy nỗi đau thương của những người khác nhau đến từ đâu:

Đến từ đạn pháo từ trên trời giáng xuống, đến từ tạo đội hình khinh khí cầu, đến từ những bức thư gửi về từ tiền tuyến, đến từ những người đưa thư báo tin dữ, đến từ máu thịt bay lên trước mắt, đến từ chuyện người mình yêu thương đột nhiên ngã xuống, đến từ những món đồ chơi mất chủ, đến từ những cơn ho dữ dội trong sự kiện sương mù...

"Chốn về duy nhất chính là yên bình."

Trong thánh lễ, cô chó lông vàng Susie cũng nhắm hai mắt lại, dùng ngôn ngữ của nhân loại tụng niệm câu nói kia ở trong lòng, không nhận thấy xung quanh có sự bất thường nào.

Đột nhiên, trong linh hồn nó, trong thể tâm trí của nó, vang lên giọng nói của Audrey:

"Susie, tao thành công rồi..."

"Lúc trước tao vẫn luôn lo lắng, lo rằng khi danh sách tăng cao, tao sẽ càng ngày càng bị ảnh hưởng bởi ma dược, trở nên ngày càng lạnh lùng, ngày càng giống một sinh vật thần thoại hơn là một con người."

Susie mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô gái tóc vàng bên cạnh tuy đã nhắm hai mắt, nhưng không biết từ khi nào trên mặt đã toàn là nước mắt.

Sau đó, nó nghe thấy Audrey nói chuyện trong lòng mình:

"Cũng may, tao vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau thương của họ."

"Thật tốt..."

Trong mắt Susie, khóe mắt của cô gái tóc vàng kia lần lượt có một giọt nước mắt chảy xuống, trong suốt lóng lánh.

Lúc này, tia nắng cuối cùng của mặt trời cũng đã tắt, đêm tối mang đến yên tĩnh.

Mọi người đồng thời mở mắt ra, dùng giọng bình thản nói:

"Chốn về duy nhất chính là yên bình!"

...........

Sau khi mặc sức khóc một hồi, Audrey vốn vô tư vui vẻ, lúc này cảm xúc lại ngưng đọng, thêm vài phần yếu ớt, mang theo nỗi đau thương nhàn nhạt, khiến bất cứ ai nhìn thấy cô đều sẽ sinh ra cảm xúc trìu mến từ đáy lòng.

Nhờ nhiều sự bảo vệ, cuối cùng cô quay về khu Hoàng Hậu, về đến phòng mình.

Đến tận lúc này cô mới có cơ hội nghiêm túc nhìn kỹ lại bản thân, tiêu hóa ma dược, từ biển lớn tiềm thức tập thể nhận được tri thức và trải nghiệm.

Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng Audrey lại rất rõ ràng, cô gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh dáng người cao gầy trong gương đã có được sức mạnh siêu cường và lớp phòng ngự bằng vảy rồng khoa trương, giống như một người có thể dùng một nắm đấm đập nát sắt thép.

"Ồ, mình còn có thể "Long hóa", tương đương với việc sử dụng hình thái sinh vật thần thoại không hoàn chỉnh, nhưng năng lực này phải đợi đến khi mình thích ứng được với ma dược, không ngừng chồng lên các ám thị tâm lý chính xác mới có thể dùng được, nếu không sẽ trực tiếp mất khống chế... Mỗi lần "Long hóa" không thể vượt qua thời gian nhất định, nếu không cho dù có dùng cách thức trị liệu nhắm vào tinh thần và tâm linh cũng vẫn bị sự điên cuồng và hỗn loạn xâm nhập chiếm giữ, khiến bản thân mất khống chế... Giới hạn hiện giờ của mình đang là khoảng một phút..."

"Năng lực mấu chốt nhất của "Bậc thầy thao túng" tên là "Thao túng", mình có thể để thể tâm trí thông qua biển lớn tiềm thức tập thể, tiến vào đảo tâm linh của người khác, trực tiếp bóp méo tiềm thức của họ, đọc suy nghĩ của họ, lặng lẽ sai khiến họ làm đủ mọi chuyện..."

"Phối hợp với "Thao túng" là "Hư cấu nhân cách", mình có thể hư cấu nhân cách của rất nhiều người, khiến họ có được thể tâm trí tương ứng, việc này một mặt có thể đối kháng với rất nhiều ảnh hưởng về mặt tâm linh, mặt khác trong lúc nói chuyện có thể giúp mình dựa vào "họ", lặng lẽ xâm nhập vào đảo ý thức của mục tiêu, mà bên ngoài không hề có dấu hiệu nào..."

"Trước mắt mình có thể hư cấu ra 13 nhân cách..."

""Bậc thầy thao túng" còn có thể tạo ra "Bệnh dịch tinh thần", dùng biển lớn tiềm thức tập thể lan truyền bệnh tâm lý và sự điên cuồng cực hạn ra bên ngoài..."

"Ừm, "Kinh sợ" biến thành "Cướp đoạt tâm trí" phạm vi rộng, không chỉ có một loại hiệu quả là kinh sợ..."

"Mình còn có thể đem ý nghĩ được chỉ định của bản thân biến thành "Gió bão tâm linh", càn quét xung quanh, ảnh hưởng đến toàn bộ kẻ địch..."

"Haha, là một "Bậc thầy thao túng", năng lực ngao du biển lớn tiềm thức tập thể cũng thiết yếu, cái này gọi là "ý thức đi dạo", nếu không giống như mình lúc trước, trải qua thao túng phức tạp mới chầm chậm đến được nơi đã định, thì mục tiêu đã sớm bỏ đi rồi..." Audrey nhìn mình trong gương, đột nhiên nở nụ cười nhàn nhạt.

Nếu hình thái sinh vật thần thoại của cô là cự long tâm linh, thì chắc chắn phải có phun hơi.

Năng lực này trực tiếp kích thích và làm thương thể tâm trí cùng thể tinh thần của mục tiêu, thuộc về "Tinh thần đâm thủng" phạm vi rộng, hiệu quả được tăng lên."

Đôi mắt xanh của Audrey chợt đảo quanh, thu lại tầm mắt, thầm cảm thán một câu:

"Đây là sự tồn tại nửa thần nửa người đó, những năng lực này đều khiến mình cảm thấy sợ hãi... Vậy thì Ngài "Thế giới" có thể giết chết Hervin Rambis còn mạnh cỡ nào..."

.........

Trong cung điện cổ xưa, phía trên sương mù xám.

Nhóm thành viên tham gia vào hành động săn bắn đã lần lượt có sự chuẩn bị kỹ càng, họ quyết định tổ chức một buổi tụ hội riêng, bàn bạc về chi tiết cụ thể.

""Bậc thầy thao túng" đáng sợ đến vậy sao?" "Ma thuật sư" Fors nhìn tiểu thư "Chính Nghĩa" bên cạnh, kinh ngạc thốt lên.

Vừa rồi, "Chính Nghĩa" Audrey đã nói sơ lược về sự thay đổi sau khi mình trở thành Bán Thần, tuy để bảo vệ con bài chưa lật, cô còn chưa nói chi tiết, nhưng vẫn khiến "Ma thuật sư", "Ẩn sĩ", "Thẩm Phán" và "Ngôi Sao" kinh hãi.

"Thật ra cũng không đáng sợ như vậy, Ngài "Thế giới" cũng rõ ràng điều này." Audrey chuyển ánh mắt về phía cuối chiếc bàn dài loang lổ.

"Thế giới" Germand Sparrow không gật đầu, chỉ "ừm" một tiếng, nói:

"Tôi cũng phải có sự giúp đỡ rất lớn mới giết chết được Hervin Rambis."

Anh dừng một chút rồi nói:

"Trước khi thảo luận hành động săn bắn lần này, tôi muốn biết làm sao để gia tộc Abraham cảm nhận được sự thiện ý của tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro