Chương 40: Phong ấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng dáng màu đen cứng đờ tại chỗ, bỏ bàn tay đang nắm cổ Bernadette ra, dường như đang dùng đôi mắt không tồn tại nhìn vị "Nữ vương thần bí" này.

Một giọng nói khàn khàn, khô khan lập tức vang vọng trong không gian bị che giấu:

"Quê hương..."

Giọng nói này mang theo chút ngập ngừng, chút mờ mịt, giống như đang tìm kiếm sự xác nhận, truyền đến từ một thế giới khác.

Sự ăn mòn mà Bernadette gặp phải biến mất, sự liên hệ giữa cô và vật phong ấn chớp mắt được khôi phục.

"Tử vong nhợt nhạt" lại bắt đầu khiến cô từ từ chết đi, giúp cô đối chọi với suy nghĩ đang dần dần trở nên hỗn loạn trong đầu, giữ được sự tỉnh táo và lý trí cơ bản.

Đúng lúc cô định lên tiếng nói gì đó, thì bóng đen kia lại đột nhiên giơ bàn tay về phía trước.

Nhưng lần này nó không nắm lấy cổ Bernadette nữa, mà đẩy mạnh một cái.

Không gian bị che giấu tan rã theo cái đẩy của bóng đen, một âm thanh mang theo cảm xúc đau đớn rõ ràng, giống như đang kháng cự gì đó:

"Rời khỏi đây!"

Trong lúc giọng nói vang vọng, bóng đen kia chợt biến mất.

Chớp mắt sau, nó hiện ra ở trên đài cao giữa lăng tẩm, ngồi xuống chiếc ghế dựa cao màu đen khổng lồ kia.

Trên mặt nó nứt ra hai khe hở, giống như mọc ra đôi mắt không đối xứng.

Nhưng, "đôi mắt" này không có đồng tử, chỉ có một màu máu duy nhất.

Ngay sau đó, một khe nứt tách ra bên dưới "đôi mắt", bên trong cũng chỉ có màu đỏ máu thuần túy.

Điều này khiến bóng đen kia rốt cuộc có "miệng".

Nó hướng về phía Bernadette, xung quanh lại vang lên giọng nói mang theo sự đau đớn rõ rệt, giống như đang kháng cự thứ gì đó.

"Rời khỏi nơi này!"

Sau khi Bernadette bị đẩy ra hơn mười mét, dễ dàng đứng vững gót chân, nhưng không nghe theo mệnh lệnh rời khỏi khu lăng tẩm "Hắc hoàng đế" này. Cô đứng đó, kinh ngạc nhìn lên đài cao ở giữa, nhìn vào bóng dáng màu đen kia, trên mặt để lộ ra vẻ bi thương khó giấu, mà cô cũng không muốn giấu.

Cô có thể cảm nhận được, cô có thể xác định được, bóng đen kia chính là cha cô, người tự xưng là "Caesar", Russell Gustav.

Giây tiếp theo, bóng đen kia nứt ra nhiều khe hở hơn, chúng kéo dài từ đầu xuống, mở ra những đóa hoa máu trên những bộ phận khác nhau của cơ thể.

Điều này khiến Russell dường như chỉ còn lại một tầng bóng đen, bên trong bọc một sự vật đỏ tươi như máu tỏa ra ánh sáng thuần túy.

Klein phía trên sương mù xám nhìn thấy cảnh này, tự nhiên liên tưởng đến vầng trăng đỏ trên bầu trời.

Russell lúc này giống như đang hóa thân thành cái bóng, muốn che đi vầng trăng đỏ kia, lại bị rạch ra từng lỗ hổng, khiến nhiều ánh trăng chiếu vào hiện thực hơn.

Đến khi những lỗ hổng này nối liền với nhau, bóng đen kia hoàn toàn vỡ nát, sẽ sinh ra một vầng trăng đỏ hoàn toàn mới.

Đến lúc đó, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện cực kỳ khủng khiếp.

Đúng lúc này, bóng đen Russell trở nên hư ảo hơn nhiều, dường như trở thành ảo giác.

Điều này khiến ông trông như bị ngăn cách ở một thế giới khác, cách hiện thực một vách tường vô hình.

Sau đó, Russell khó khăn nâng cánh tay phải của bóng đen lên, bóp trán mình.

Tần suất khe hở màu đỏ sinh ra trên người ông lập tức hạ xuống cực thấp, nhưng những "con mắt" đã tồn tại trước đó lại bắt đầu chớp nháy liên tục.

Nhưng việc này không gây ra ảnh hưởng xấu cho xung quanh, dường như chỉ là một sự biến hóa trật tự đơn thuần, xu thế "sinh mới" những khe hở màu đỏ bị vặn vẹo khiến những thứ vốn có dần sinh sôi.

Sau khi hoàn thành xong chuyện này, Russell ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bernadette cách đó mấy chục mét, cười nói bằng giọng khô khan, khàn khàn:

"Con thật sự trở thành nhân vật có tiếng tăm trong thế giới thần bí rồi, có thể một mình đi vào đây."

"Lại đây, để cha nhìn rõ công chúa nhỏ của cha bây giờ thế nào rồi."

Hốc mắt Bernadette chợt đỏ lên, đi về phía trước.

Russell cười một tiếng nữa:

"Thời điểm làm bảng vẽ, soạn giáo trình, phát minh ra các trò chơi nhỏ cho con, con mới lớn bằng ngần này, giờ đã có thể tới đây cứu vớt cha già đáng thương của con rồi."

"Cha nhớ, hồi nhỏ con rất thích các loại quần áo cha thiết kế cho con. Đáng tiếc sau khi lớn lên rồi không thể mặc kiểu váy nhiều tầng nữa..."

Vị đại đế này chợt trở nên lải nhải, giống như người già đi gần hết cuộc đời, luôn thích hồi tưởng lại những hình ảnh tươi đẹp trong quá khứ.

Bernadette chạy nhanh hơn, Klein phía trên sương mù xám hơi nhíu mày.

Đột nhiên, Đại đế Russell cúi đầu xuống, gắng sức nói một câu:

"Dừng lại!"

Giọng nói của ông mang theo cảm giác đau đớn khó diễn tả bằng lời.

Bernadette ngẩn ra một chút, vội vàng đi chậm lại, cuối cùng dừng bước.

Cô thấy trong ánh mắt của bóng đen kia dần để lộ ra vẻ bi ai không thể miêu tả.

Russell lại ngẩng đầu lên, khẽ ho một tiếng:

"Không phải con rất muốn hỏi vì sao bên ngoài lăng tẩm "Hắc hoàng đế" lại khắc phù hiệu về trật tự tự mình đặt ra, các tục lệ dẫn đường à? Thực ra cũng không tất yếu lắm, cha chỉ muốn những người nhìn thấy có thể nhớ được sự vĩ đại của cha..."

Vị đại đế này còn chưa dứt lời, một tay đã nắm chặt lấy tay vịn, đè nén giọng nói, cực kỳ đau đớn lên tiếng:

"Đừng, đừng đến gần!"

"Cha bị ô nhiễm rồi..."

Nỗi bi thương trong mắt Bernadette lại đậm hơn.

Suy đoán vừa rồi của cô đã được chứng thực.

Lúc này, những khe hở đỏ tươi trên mặt Russell xuất hiện sự hỗn loạn, khi thì "đóng lại", khi thì "mở ra", không có sự thống nhất.

Vị đại đế này nắm lấy cơ hội, ngồi thẳng người lên, nhìn Bernadette, gian nan hô lên:

"Phong ấn cha!"

'Phong ấn...' "Nữ vương thần bí" Bernadette thầm lặp lại từ này, đôi mắt xanh thẳm nhanh chóng ngấn nước, khiến đường nhìn của cô trở nên mờ mịt.

Cho dù cô đã sống rất nhiều năm, cho dù cô đã không còn là cô gái nhỏ như trước kia nữa, nhưng giờ phút này vẫn không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng.

Nhưng, cô không hỏi nguyên nhân, cũng không do dự bất định, chỉ hơi phản kháng, sau đó kiên định lại, dứt khoát giơ tay phải mình lên, đặt nó lên chiếc mặt nạ kim loại nhợt nhạt.

Cô vô cùng bình tĩnh và quyết đoán, cũng giống như lúc "Yếu Tố Bình Minh" đối diện với đủ loại chuyện lớn mấy năm nay.

Bên ngoài "Tử vong nhợt nhạt", màu kim loại chợt dịu dàng hơn, tổ hợp thành một gương mặt mới, có đôi mắt màu đen.

Trong đôi mắt đen kịt này, những đường nét nhợt nhạt chợt hiện ra, phác họa thành một phù hiệu lập thể khá phức tạp và thần bí, nó giống như một con chim mọc ra những chiếc lông dài, hoặc giống con vũ xà đang cuộn tròn người.

Phù hiệp này hấp thụ ánh sáng xung quanh, nhanh chóng có thực thể, sau đó thoát khỏi đôi mắt Bernadette, bày ra "thân hình", bay về phía Russell Gustav đang ngồi trên chiếc ghế dựa màu đen.

Trên đường bay đi, phù hiệu kỳ dị này khiến xung quanh trở nên tối tăm hơn, khiến nền gạch và tường đá một lần nữa bị phong hóa, giống như vị thần linh nắm giữ tử vong kia đưa ra phán quyết cuối cùng.

Đá vụn rơi xuống và bụi mù mịt bốc lên đuổi theo phù hiệu đã hóa thành thực thể kia, đi đến gần Russell, sau đó chúng quay tròn, bao trùm lấy bóng dáng màu đen hư ảo như đến từ thế giới khác kia.

Trong quá trình này, Russell vài lần không khống chế nổi bản thân, định rời khỏi chiếc ghế dựa bằng sắt đen, nhưng cuối cùng ông đều ngồi trở về, không chống lại sự phong ấn của Bernadette.

Khi phù hiệu kia dung nạp vào bóng dáng ông, ông lập tức có sự liên hệ với "Tử vong nhợt nhạt", nhìn thấy rất nhiều thần linh hư ảo đang đứng trên vô số vong linh, nhìn thấy những thân hình sưng phù như quỷ nước đang quanh quẩn giữa dòng sông đen ngòm.

Khí tức của Russell lập tức tan biến, những khe hở đỏ tươi dần khép lại, đến khi phía trước vị đại đế này giống như chìm vào giấc ngủ yên bình trong bóng đêm.

Mà phù hiệu kia đã làm kiên cố hóa bóng dáng Russell, gây ảnh hưởng đến nó, cho đến khi "Tử vong nhợt nhạt" không đáp lại nơi này nữa.

Chỉ trong chớp mắt, trên người Russell lại bắt đầu mọc ra những khe hở màu đỏ, sau khi khí tức của ông yếu đến cực điểm thì lại dần đổi sang 'sinh mới', đối chọi kịch liệt với phù hiệu thực chất hóa kia.

Klein phía trên sương mù xám thấy thế, thở dài, nắm bàn tay lại đặt lên dưới miệng.

Tấm màn nhung khoác trên người anh chợt bay lên, toàn bộ "Nguyên bảo" rõ ràng đang "sôi trào".

Bất chợt, khí tức vừa sinh ra của Russell lại bắt đầu trôi đi.

Sau khi đến một mức độ nhất định, nó lại nhận được sự sinh mới, sau đó lại bị "Tử vong nhợt nhạt" ảnh hưởng, tiếp tục trôi đi.

Klein lợi dụng đặc tính phi phàm "Người hầu của quỷ bí" và sức mạnh của "Nguyên bảo", trực tiếp để sinh mới và tử vong kết hợp lại, giản lược quá trình ở giữa.

Cứ thế, Russell bị ô nhiễm sẽ không thể khôi phục đến mức độ có thể phá tan được phong ấn của Bernadette.

Tiếp đó, Klein giơ tay phải, điều động sức mạnh của "Nguyên bảo", để phía trước người phác họa ra phù hiệu thần bí đằng sau chiếc ghế dựa cao của "Kẻ Khờ", phù hiệu được tạo thành bởi một nửa "Mắt không đồng tử" và một nửa "Dây vặn vẹo".

Phù hiệu này hấp thụ khí tức của "Nguyên bảo", nhanh chóng biến thành thực thể, khi Klein vung cổ tay lên, nó rơi vào điểm sáng cầu nguyện của Bernadette, rơi xuống bóng dáng màu đen của Russell, dung hòa vào cơ thể ông.

Mỗi khi sự "kết hợp" giữa tử vong và sinh mới sắp biến mất, thì phù hiệu liên hệ với "Kẻ Khờ" và "Nguyên bảo" này sẽ rót sức mạnh mới vào, một lần nữa hoàn thành sự "kết hợp".

Trong trạng thái không ngừng chết đi rồi lại nhận được sinh mới, trên gương mặt của cái bóng thuần túy kia phác họa ra hình dáng ngũ quan, sau đó, Russell ngẩng đầu nhìn đỉnh lăng tẩm, dường như đang nhìn lên nơi vô cùng xa xôi nào đó.

Sau đó ông lập tức thu lại tầm mắt, nhìn về phía Bernadette, nói bằng giọng yếu ớt:

"Phong ấn này rất tốt, cha có thể yên tĩnh ngủ một giấc rồi..."

Nói tới đây, ông nhíu mày, lại hỏi bằng giọng khác:

"Sao con lại ăn mặc thế này, ai dạy con vậy?"

Bernadette nghe vậy thì ngẩn ra, dường như quay về những năm tháng còn niên thiếu.

Thời điểm đó, mỗi khi cô ăn mặc lộng lẫy đi tham gia vũ hội của các quý tộc khác, Russell sẽ dùng vẻ mặt và giọng điệu thế này để hỏi cô rất nhiều câu.

Đôi mắt cô đong đầy nước, cô lại không thể khống chế bản thân, cúi thấp đầu, nén giọng gọi một câu:

"Cha ơi..."

Gương mặt có đường nét ngũ quan của Russell chợt trở nên dịu dàng, sau đó ông sầm mặt lại, lớn tiếng nói:

"Ra khỏi đây đi."

"Vĩnh viễn không được quay lại đây!"

Bernadette há miệng ra định nói thêm gì đó, trước mắt đã tối sầm, giống như nhìn thấy bóng đen của trật tự.

Giây tiếp theo, cô phát hiện mình đã quay về rìa của hòn đảo nguyên thủy.

Bernadette kinh ngạc nhìn về ngọn núi ở giữa đảo vài giây, chậm rãi xoay người đi ra biển.

Lần này cô không còn bướng bỉnh quay đầu lại không đi nữa, đi được vài bước, cô sẽ dừng lại, xoay người liếc nhìn một cái.

Chẳng mấy chốc, cô đã quay về "Tàu Ánh bình minh", đi vào phòng thuyền trưởng, mở căn phòng chuyên dùng để cất giữ.

Bernadette chỉ liếc mắt là nhìn thấy những bảng vẽ, những chồng giáo trình, từng bộ quần áo, từng chiếc váy, nhìn thấy cờ vua mà chỉ có vài người trên thế giới này biết chơi, nhìn thấy những món đồ chơi bằng gỗ được xếp ngay ngắn.

Cô dựa lưng vào cửa gỗ, chậm rãi trượt xuống, cuối cùng ngồi bệt xuống sàn.

Cô ngẩng đầu nhìn ra bầu trời âm trầm ngoài cửa sổ, dùng ngón cái bàn tay phải và ngón trỏ giữ môi, dùng miệng thổi một giai điệu du dương, véo von, mang theo nỗi bi thương nhàn nhạt, có thể khiến người ta bình tĩnh lại.

Trong tiếng sáo vang vọng, từng giọt nước mắt rơi khỏi hốc mắt Bernadette, nhỏ xuống sàn thuyền.

Không biết qua bao lâu, trong phòng thuyền trưởng vang lên một âm thanh như nén trong cổ họng:

"Cha ơi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro