Chương 71: Phản ứng dây chuyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ phút này, Wendel chỉ cảm thấy chân mình khẽ run lên, giống như không thể đỡ được sức nặng của cơ thể nữa.


Sau khi rời khỏi Utopia, anh ta dự đoán kết quả xấu nhất chính là một ngày nào đó sẽ chết bất đắc kỳ tử, không có nguyên nhân.


Nhưng anh ta không sao đoán được mình còn có thể gặp được người từ Utopia đến, ở thành phố lớn trong hiện thực như Backlund này.


Mà quan trọng hơn là, người tới còn mời anh ta quay lại Utopia.


Với Wendel mà nói, đây là một cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp, anh ta không sụp đổ ngay tại trận đã coi như tố chất tâm lý khá vững rồi.


Sau khi giữ sự bình tĩnh cơ bản, Wendel nặn ra vẻ mặt khó xử:


"Gần đây tôi có rất nhiều việc..."


Cảnh sát tên Byers kia bèn nói:


"Phiên tòa sẽ mở sau hai tuần nữa, đây là công văn liên quan."


Anh ta vừa nói vừa đưa tập văn kiện trong tay cho Wendel.


Thẳng thắn mà nói, Wendel vốn không muốn nhận, nhưng anh ta không thể không nhận.


Byers lập tức lùi về sau một bước:


"Việc này liên quan đến tương lai của một cô gái, tôi chân thành hi vọng anh có thể ra tòa làm chứng."


"Để xem tình hình..." Wendel vừa không muốn đồng ý, nhưng cũng không dám từ chối.


Byers không hỏi nhiều, cúi chào:


"Tôi sẽ đợi anh ở Utopia, hi vọng có cơ hội gặp lại."


Nói xong, anh ta xoay người, rời khỏi tòa nhà, tiến vào đường cái.


Trong toàn bộ quá trình, Wendel hệt như bị đóng băng biến thành pho tượng, đứng im ở đó, không hề chớp mắt.


Qua mấy chục giây, anh ta dường như tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, cả người mềm nhũn đổ sang bên cạnh, chống tay phải lên cửa.


Vừa rồi anh ta vô cùng hoảng sợ, sợ Byers ép đưa mình về Utopia hoàn toàn không tồn tại.


Nếu vậy, Wendel không biết mình còn có cơ hội rời khỏi đó không, có lẽ cứ thế biến mất vĩnh viễn.


So với cái chết bất đắc kỳ tử, thì kết cục không thể biết trước nhưng chắc chắn là không tốt này càng khiến anh ta sợ hãi hơn.


"Mau, mau báo cáo chuyện này lên trên! Bắt lấy tên cảnh sát đến từ Utopia kia, là có thể biết được chân tướng của thành phố quỷ quái kia, tìm ra cách thức thích hợp giải quyết vấn đề!" Wendel lấy lại tinh thần, lập tức hăng hái hẳn lên, định thông báo cho nhân viên MI9 đang âm thầm theo dõi mình.


Lúc này, anh ta rốt cuộc phát hiện cách đối phó vừa rồi của mình rất có vấn đề, thế mà không nắm lấy cơ hội này dùng động tác tay đã giao hẹn để báo cho đồng nghiệp đang ẩn nấp biết cảnh sát đến thăm có vấn đề, cũng không thử kéo dài thời gian đợi người theo dõi tự mình phát hiện ra điều bất thường, càng không phát huy sở trường từng làm nhân viên tình báo của mình, khéo léo hỏi xem Byers đang ở khách sạn nào ở Backlund, đặt vé xe lửa vào hôm nào.


Anh ta quá hoảng sợ, cho nên chỉ theo bản năng dùng cách đối phó không tạo ra bất trắc nhất.


Nghĩ đến đây, Wendel đi ra cửa phòng, liếc nhìn theo hướng Byers rời đi, nhưng lại không thấy bóng lưng đối phương đâu.


Vị cảnh sát đến từ Utopia này đã hòa vào dòng người và xe ngựa lui tới.


Wendel thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn tập công văn trong tay, trong lòng đột nhiên thấp thỏm:


"Nếu hai tuần sau mình không tới Utopia làm chứng thì sẽ xảy ra chuyện gì?"


Wendel càng nghĩ càng sợ, bắp chân lại mềm nhũn, anh ta vội vàng làm dấu tay, báo sự bất thường cho những đồng nghiệp đang ẩn nấp ở xung quanh.


..............


Số 9 phố Bellotto, khu Tây.


Sau khi biết có cư dân Utopia đến Backlund, Hugh lại càng khiếp sợ và hoang mang.


Căn cứ vào những gì cô quan sát được lúc trước, Utopia hẳn là được giấu ở một nơi bí ẩn nào đó, hoặc là ở giữa chân thật và hư ảo, thông qua cửa vào ngẫu nhiên cho người từ bên ngoài tiến vào.


Về phần vì sao phải cho người ngoài tiến vào, hẳn là yêu cầu của nghi thức.


Cho nên, trong nhận thức của Hugh, cư dân của Utopia hẳn sẽ không rời khỏi quê nhà chạy loạn mới đúng.


'Đây cũng là yêu cầu của nghi thức? Thân phận thật của những cư dân này là gì, tín đồ của Ngài "Kẻ Khờ", bạn của "Thế giới" Germand Sparrow?' Sau khi Hugh hỏi rõ diện mạo của người khách từ Utopia đến, vì thiếu tin tức nên cô đành quay lại tổng bộ MI9, do dự có nên sai cấp dưới đi tìm kiếm phạm vi rộng không.


Cô không xác định Ngài "Thế giới" có bằng lòng với hành động này không, cũng không biết sẽ ảnh hưởng đến nghi thức kia không.


Sau khi đi qua đi lại trong phòng vài bước, Hugh định cầu nguyện Ngài "Kẻ Khờ", nhờ ngài ấy chuyển lời cho "Thế giới" Germand Sparrow.


Lúc đi đến ghế dựa, ánh mắt Hugh đảo qua báo cáo trên bàn.


Đó là bản báo cáo điều tra do hai cấp dưới của cô làm, một mặt xác nhận các hành khách đến Backlund đều không có vấn đề gì, một mặt chỉ ra có một hành khách đã ở lại Utopia.


'Hành khách...' Hugh chợt ngưng mắt, dựa vào trực giác của bản thân để đưa ra một suy đoán:


Vị cư dân Utopia kia đến Backlund là có mục đích của riêng mình, không phải chạy lung tung, mà mục đích của anh ta rất có khả năng liên quan đến vị hành khách nào đó đã rời khỏi Utopia lúc trước.


'Việc này...' Hugh cả kinh, vội vàng ngồi xuống, thử cầu nguyện.


Đúng lúc này, có người gõ cửa văn phòng của cô.


"... Mời vào." Hugh do dự rồi nói.


Cửa phòng mở ra, Hugh nhìn thấy Locke để chòm râu dê và Wendel người tự mình trải nghiệm sự kiện Utopia bước vào.


"Đại tá, Wendel gặp được người đến từ Utopia, anh ta trực tiếp đến tận nhà!" Locke nói chuyện với từ ngữ lộn xộn.


Sự phát triển thế này cũng vượt ngoài dự đoán của anh ta.


'Quả nhiên...' Hugh không những không kinh ngạc, mà còn âm thầm thở phào.


Cô nhìn về phía Wendel nói:


"Vì sao anh ta lại đến gặp anh?"


"Anh ta, mời tôi ra tòa ở Utopia làm chứng, trong công văn gửi cho tôi đề cập đến vụ án giết người của Trish." So với trước đó, Wendel rõ ràng đã bình tĩnh hơn nhiều.


Anh ta lập tức bổ sung:


"Anh ta là một cảnh sát, tên là Byers, tôi không dám hỏi anh ta ở đâu, khi nào sẽ đi, định ngồi xe lửa hơi nước số mấy."


Để thể hiện sự coi trọng của mình, Hugh đứng lên, suy tư rồi nói:


"Locke, lập tức triệu tập thành viên trong tiểu đội của anh, tìm kiếm những phu xe ngựa cho thuê thường xuyên đợi khách ở xung quanh chỗ Wendel ở, và các phu xe ngựa công cộng ở khu vực gần đó, hỏi họ xem có nhìn thấy Byers không, nếu thấy thì đã chở đối phương đi đâu, phái người đến trạm xe lửa hơi nước, đợi ở cửa vào, quan sát hành khách lui tới..."


Giao việc cho cấp dưới xong, Hugh chuyển sang nhìn về phía Wendel:


"Anh phối hợp với họ, vẽ lại diện mạo Byers."


"Rõ, thưa đại tá." Locke và Wendel đồng thời đáp lại.


Đợi bọn họ ra ngoài, đóng cửa phòng lại, Hugh một lần nữa ngồi xuống, bắt đầu cầu nguyện.


Chẳng mấy chốc cô đã nhận được hồi đáp từ Ngài "Kẻ Khờ", thấy "Thế giới" Germand Sparrow ở trong sương mù xám.


Germand Sparrow nói với cô:


"Có thể điều tra như bình thường."


"Thời điểm tất yếu có thể đưa ra suy đoán về nghi thức này, nhưng phải bao gồm vài khả năng khác."


Hugh thở phào nhẹ nhõm, kiên nhẫn đợi cấp dưới đến báo cáo tình hình điều tra.


Khi màn đêm buông xuống, Locke về đến phố Bellotto, báo cáo với Hugh:


"Chúng tôi đã tìm được phu xe ngựa cho thuê chở người đến từ Utopia kia rồi!"


"Ừm." Hugh thể hiện sự quan tâm của mình.


Locke báo cáo đơn giản:


"Người Utopia tên là Byers kia vốn bảo phu xe đến khu cảng, nhưng xe ngựa vừa tiến vào khu vực đó thì anh ta lại yêu cầu xuống xe, nói là đến nơi rồi."


"Con đường kia khá xa lạ với phu xe, khiến anh ta có cảm giác mình bị lạc đường."


"Đến khi ra khỏi con đường đó thì anh ta lại phát hiện xung quanh trở nên quen thuộc."


"Người chúng tôi có đưa anh ta quay lại nơi đó, nhưng anh ta không thể nào tìm ra con đường kia."


Hugh khẽ gật đầu, nói bằng giọng nghiêm trọng:


"Bước đầu khớp với miêu tả liên quan đến việc ra vào Utopia trong những vụ án trước đó."


"Đại tá, ý của cô là, có thể tiến vào hoặc rời khỏi Utopia từ bất cứ con đường nào, bất cứ thành phố nào?" Locke có chút khó tin.


Hugh trầm ngâm rồi nói:


"Trước mắt có lẽ là vậy, nhưng tôi luôn cảm thấy có chút vấn đề, ừm... Utopia nối liền với những nơi khác thế nào, dựa vào cái gì để định vị..."


Sau khi âm thanh nhỏ dần, Hugh lại quay sang nói với Locke:


"Đến nói với Wendel, trong hai tuần tới anh ta cứ ở lại đây, đến khi quá thời hạn trong công văn kia."


"Rõ, thưa đại tá." Locke xoay người ra khỏi văn phòng của Hugh.


Đối với sự sắp xếp của đại tá Dilcha, Wendel không hề có ý kiến, thậm chí có thể nói chỉ khi ở tổng bộ MI9, anh ta mới tìm được cảm giác an toàn.


Phòng anh ta ở tạm thời là một căn phòng gác đêm được cải tạo qua, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy bãi cỏ, vườn hoa và cây cối bên ngoài.


Wendel liếc mắt ra ngoài, nhìn thấy một con quạ đen kịt đậu trên cành cây, lặng lẽ nhìn về bên này.


..............


Buổi đêm ở Bansi vô cùng âm trầm, thỉnh thoảng lại có tiếng quạ đen hoặc là chim biển kêu vọng lại.


Verdu đứng bên cửa sổ, nhìn bến tàu đổ nát ngày càng gần và thành phố tĩnh mịch đã trở thành phế tích, áp lực trong lòng ngày càng lớn.


Trải qua vài ngày đi trên biển, thuyền của ông sắp cập cảng Bansi.


Ban ngày thuyền trưởng đã nói với Verdu rằng bọn họ chỉ đợi hai tiếng đồng hồ thôi, quá thời gian đó thì Verdu đành phải ở lại hòn đảo không có bóng người này, đợi con thuyền tiếp theo không biết bao giờ mới tới.


Verdu hít vào một hơi, thu lại ánh mắt, cởi áo khoác.


Sau đó, ông mở rương hành lý, lấy một chiếc áo dài màu đen kiểu rất cổ điển ra, mặc nó lên người mình.


Bên ngoài chiếc áo dài này có thêu kim tuyến, khảm nhiều loại đá quý cỡ bằng hạt gạo, là vật phong ấn thuộc về gia tộc Abraham.


Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Verdu rời khỏi thuyền hải tặc, tiến vào cảng Bansi.


Trên đường đi, thỉnh thoảng chiếc áo dài này lại siết chặt lại, khiến mặt mũi ông tím tái, gần như ngất đi.


Verdu đi một lúc, căn cứ vào bản đồ mua được, tìm ra cục điện báo cũ của Bansi, thấy dưới nền đất giữa tòa kiến trúc đổ nát này có hai vệt màu đỏ máu vẫn còn mới, giống như dấu vết hai người bị nén thành thịt vụn để lại.


Bên cạnh hai vệt này, trên một mặt tường bị tàn phá có khắc một con quái vật đầu bạch tuộc mặc áo giáp, chân đạp sóng, tay cầm cây đinh ba.


Verdu giơ cao đèn bão trong tay, đang định quan sát cẩn thận, đột nhiên cảm thấy có một giọt chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống cổ mình.


Ông cả kinh, theo bản năng giơ tay sờ thử, chỉ cảm thấy chất lỏng dinh dính, không giống mưa, hơn nữa không có màu, cũng không giống máu tươi.


'Có chút giống, giống nước bọt...' Thái dương Verdu giật giật, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về nơi có khả năng rớt xuống giọt chất lỏng kia.


Đó là một mảng bầu trời đêm đen kịt, không có ánh trăng, cũng không có sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro