Chương 11: Phân công hành động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi mở "Cánh cửa thể tâm trí" ra, Klein vẫn thận trọng lấy ra những ký ức liên quan đến "Kẻ Khờ", tập trung lại một chỗ, "Cấy ghép" chúng lên phía trên sương mù xám.

Tiếp đó, anh thấy Audrey để xõa mái tóc vàng mềm mại, quấn khăn lụa mỏng quanh mắt, men theo cầu thang bằng đá cổ xưa, từ biển lớn tiềm thức tập thể từng bước đi lên đảo tâm linh của mình.

Sau khi hơi do dự, Klein không để phần ý thức kia của mình đứng ở trên bầu trời linh tính nữa, từ bỏ việc khống chế, để mặc chúng quay về và dung hòa chỗ cũ.

Nếu không làm vậy, trong quá trình điều trị tâm lý tiếp theo, anh sẽ giữ lý trí tuyệt đối, không thể bị các loại ký ức làm cho cảm động, mất đi khả năng tăng cường nhân tính.

Điều đó cũng có nghĩa rằng việc điều trị của Audrey đã thất bại ngay từ bước đầu rồi.

Sau khi dựa vào trực giác linh tính đi lên đảo tâm linh giống thế giới trong mơ kia, Audrey dừng lại, khẽ giơ hai tay lên.

Cô chợt nhớ tới tình yêu thương bố mẹ dành cho mình, sự kích động khi mới trở thành người phi phàm, niềm vui vẻ khi được giúp đỡ người khác, dùng những điều này để thay đổi cảm xúc bản thân, để nó tỏa ra dao động tương ứng.

Đây là cách để cô đánh thức những ký ức liên quan đến nhân tính của Germand Sparrow, phi phàm hóa hiệu quả "lây lan cảm xúc".

Một vài hình ảnh hoặc đáng để trân trọng hoặc chất chứa cảm xúc sâu sắc lần lượt hiện lên trong ý thức của anh, dưới chân cô, trên bề mặt đảo tâm linh đại diện cho Klein, những đốm sáng giống đom đóm xuyên qua "bùn đất", bay lên trên.

Trong mỗi đốm sáng này hiện ra cảnh tượng khác nhau:

"Một đứa bé chạy lon ton tới nhận lấy một que kem."

"Một học sinh lén lút đọc truyện tranh đằng sau quyển sách giáo khoa được dùng để che đi."

"Một thiếu niên ngồi trước bàn máy tính trong nhà, chăm chú chơi game, bỗng nhiên, cậu ấy nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ, tiếng vặn khe khẽ, cậu ấy giật bắn người, vội vàng tắt máy tính bằng nút nguồn, quay về phòng, vui vẻ đến mức bước chân cũng lâng lâng vì hành động của mình chưa bị phát hiện ra, lát sau cậu ấy đi vào phòng khách xin mẹ tiền tiêu vặt, cha đến bên cạnh, thuận miệng hỏi về vấn đề học hành."

"Một thanh niên cùng cậu ấy đẩy một người bạn đang nhăn nhó mặt mày lên hành lang, đến trước mặt đối tượng mà người bạn này thầm mến, sau đó, quay người lại lớn tiếng cười đùa."

"Một thanh niên trông còn chút trẻ con lén lút nhìn xuống dưới lầu, nhìn chằm chằm vào một bóng người đang đi xa, nhưng không thể nào mở miệng được."

"Một viên chức đã bắt đầu có chút bụng mỡ đến kỳ nghỉ quay về nhà, sốt ruột phất tay bảo cha mẹ đừng gắp thức ăn cho mình, đừng giới thiệu đối tượng xem mắt nữa, nhưng đến khi bình tĩnh, lại nhìn mái tóc hoa râm của cha mẹ mà nghĩ đến thất thần."

"Một người đàn ông rất có phong độ của dân trí thức cùng anh trai, em gái dọn nhà mới, nhìn những vết bẩn và bụi bặm trên mặt mà bật cười haha."

"..."

Klein ngồi bên cạnh bàn tròn trong sân, một tay cầm mũ dạ đã được tháo xuống, một tay để giữa không trung, dường như đang muốn đưa lên mặt.

Hai giọt nước trong suốt từ cánh mũi anh chầm chậm lăn dài, rơi xuống hư không.

Klein nhắm hai mắt lại, vẻ mặt vừa ôn hòa vừa sầu não.

Audrey trong đảo tâm linh của anh giống như một cơn lốc do cảm xúc tạo thành, tụ tập ký ức thuộc về đồng loại.

Sau khi trên không trung của đảo tâm linh bị giăng kín điểm sáng như đom đóm, sương mù xám trắng nhàn nhạt chợt ùa ra bao phủ không gian.

Bên trong sương mù, một cánh cửa ánh sáng hơi nhuộm màu xanh đen như ẩn như hiện, được tạo thành bởi những quả cầu ánh sáng hư ảo.

Chủ thể của mỗi một quả cầu ánh sáng đều là một con trùng hoặc trong suốt hoặc có đốt hoặc giống như ánh sao, chúng quấn bện lấy nhau, dính chặt lấy nhau, giống như những sinh vật trong thần thoại truyền thuyết.

Cánh cửa ánh sáng này trông chỉ hơi quái dị, nhưng nếu nhìn kỹ lại phát hiện ra cảnh vật xung quanh nó tối om, giống như đang khoác lên người nó một tấm áo choàng đen có mũ trùm.

Vì thế, nhìn từ tổng thể, nó giống như một người thần bí giấu rất nhiều thứ kỳ quặc không rõ bên dưới áo choàng.

Giây tiếp theo, bên dưới áo dài đen kịt của người thần bí này thò ra những xúc tu dài mảnh hư ảo.

Giờ phút này, tuy ý thức của Audrey không nhìn thấy, không nghe thấy, nhưng trực giác linh tính khiến cô có linh cảm về một mối nguy hiểm rất lớn, có ảo giác đại dương do ô nhiễm tạo thành sắp bao phủ mình.

Không, đây không phải là ảo giác! Cô tin rằng nếu để mặc sự tình phát triển, cô chắc chắn sẽ bị bệnh tinh thần nghiêm trọng, thậm chí phát điên ngay tại trận, xuất hiện trạng thái mất khống chế!

Audrey đang muốn dốc sức "Trấn an" mình, và làm giảm sự ô nhiễm phía trước, những đốm sáng như đom đóm đang trôi nổi trên hòn đảo này đã nhanh chóng tụ tập lại, chiếu sáng sương mù xám trắng, làm nhạt màu đen kịt xung quanh cánh cửa ánh sáng kỳ dị, để những xúc tu mang theo đầy hoa văn thần bí kỳ quặc kia rụt trở về.

Đây cũng chính là nguyên nhân Klein muốn bước đầu ổn định được tinh thần, có thể gắng gượng áp chế được ý chí muốn sống lại của "Thiên tôn", rồi mới đến tiếp nhận "trị liệu tâm lý".

Điều này khiến cảm giác về nguy hiểm của Audrey giảm bớt, cô vội vàng phân tích tinh thần mình, sau đó lập tức "Trấn an" mảng ô nhiễm kia, làm một lần "Thôi miên" thực sự.

Sau nhiều lần, Audrey không biết đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian, rốt cuộc cũng lấy lại được hiệu quả bước đầu như trong dự đoán.

Cô lập tức rời khỏi đảo tâm linh của Germand Sparrow, quay về cơ thể mình.

Lần trị liệu này rất khó khăn, cho nên cô không dùng "Nhân cách hư cấu", mà dùng thể tâm trí của chính bản thân mình.

Cảm thấy trị liệu đã kết thúc, Klein giơ tay lau mặt, để các ký ức về "Kẻ Khờ" đang "Cấy ghép" trên sương mù xám quay về bản thể.

Vài giây sau, Audrey tháo chiếc khăn lụa quấn quanh mắt và tai, giải trừ thôi miên bản thân.

Cô nhìn Ngài "Thế giới" đối diện, nửa cảm thán, nửa như tự nói:

"Đây là vấn đề do thần tính mang đến sao?"

'Thật sự khiến người ta sợ hãi...'

Klein khẽ gật đầu nói:

"Đúng vậy, mỗi một vị Thiên sứ đều có, chỉ khác là khá nghiêm trọng hay cực kỳ nghiêm trọng."

"Thánh giả cũng có, người phi phàm danh sách thấp chưa đến Bán Thần cũng có." Audrey kết hợp với giải thích của Germand Sparrow trước đó, tự bổ sung thêm một câu.

"Đối với người phi phàm danh sách thấp mà nói, trong đặc tính có lưu lại ấn ký tinh thần của người nắm giữ trong quá khứ cũng khá nguy hiểm." Klein bưng chiếc chén viền nạm vàng lên, nhấp một ngụm: "Đây là quy luật tàn khốc của thế giới thần bí, bởi vì năng lực siêu phàm của chúng ta đều đến từ những thứ bên ngoài, đến từ đặc tính phi phàm."

Audrey đầu tiên là gật đầu, tiếp đó lại khẽ lắc đầu, vừa suy tư vừa nói:

"Tôi cho rằng có lẽ không bi quan đến mức ấy, giống như ngọn nguồn sinh mệnh của mỗi nhân loại đều đến từ những thứ bên ngoài như không khí, bánh mỳ, thịt cá, nước, vân vân..."

"Khi chúng ta hấp thụ chúng, cũng sẽ hấp thụ những thứ không tốt từ chúng, từ đó sẽ tích lũy đủ loại vấn đề, xuất hiện các loại bệnh tật, nhưng điều này không có nghĩa rằng chúng ta phải hoàn toàn đối đầu với chúng, coi chúng là vật bên ngoài trên ý nghĩa tuyệt đối, một khi đã hấp thụ thì luôn có một phần thuộc về chúng ta."

"Tôi diễn đạt không được tốt lắm, nhưng tôi nghĩ chắc hẳn anh đã hiểu ý của tôi."

Klein nghe vậy thì ngẩn ra, tiếp đó đáp lại như có điều suy tư:

"Người siêu phàm thu được đặc tính phi phàm, cũng giống nhân loại thưởng thức đồ ăn?"

"Sau đó, ổn định tâm thái, không cần ôm suy nghĩ bài xích quá đà, vừa đối đầu cũng vừa hợp tác, vừa áp chế cũng vừa dung hòa?"

"Đại khái là thế." Audrey nói xong, lại cười tự giễu: "Nhưng, dường như nó cũng không có ngụ ý tốt, nhân loại dù sao cũng sẽ chết, còn người phi phàm..."

Cô không nói hết, không muốn kích thích người bệnh đối diện.

Cô nói sang chuyện khác:

"Một tuần tới hai lần, có lẽ sẽ giữ được tinh thần ổn định trong trạng thái bình thường, ừm, trạng thái bình thường."

"Với cả, những thời điểm khác cũng có thể tự hoài niệm, hoặc đi dạo một vài nơi."

Klein gật đầu, trực tiếp hỏi:

"Cô có ý tưởng gì đối với đề nghị của "Nổi giận"?"

Nụ cười trên mặt Audrey chậm rãi biến mất, vẻ mặt dần nghiêm túc hơn:

"Anh có đề nghị gì?"

Klein bỏ chén trà xuống, điềm đạm nói:

"Nói một cách nghiêm túc, nguy hiểm cô mang đến có hai loại: một là cô chủ động hoặc bị động cuốn vào chuyện nào đó, dẫn kẻ địch mạnh đến gần mình, liên lụy đến người nhà, người thân, bạn bè và người vô tội, hai là sự tồn tại của người thân chính là điểm yếu của cô, thế lực nào đó sẽ lợi dụng tình cảm của cô dành cho người nhà để uy hiếp cô."

"Đối với loại sau, trừ phi cô chết, còn không thì không bao giờ né tránh được, đương nhiên, chuyện này trong phần lớn tình huống là do loại một chuyển hóa mà thành."

"Nếu cô từ bỏ tất cả thân phận trong thế giới thần bí học hiện giờ, từ nay về sau chỉ là tín đồ của Ngài "Kẻ Khờ" và tiểu thư Audrey Hall, không chủ động tham gia vào bất cứ chuyện gì liên quan đến siêu phàm hoặc là có nhân tố bất ổn, thì có thể né tránh phần lớn nguy hiểm thuộc về loại một, khiến tình huống loại hai trở nên cực ít."

"Với tiền đề như thế, sự chiếu cố của "Nữ Thần Đêm Đen" đối với gia tộc Hall cùng sự che chở của Ngài "Kẻ Khờ" đối với cô đã đủ để ứng phó với nguy hiểm xác suất rất thấp kia, đảm bảo cô và người nhà được an toàn."

"Cho nên, hoàn toàn không cần phải phân tách ra một thân phận khác."

Audrey im lặng một hồi, khẽ cắn môi, lên tiếng hỏi:

"Nếu muốn phân tách ra một thân phận thì sao?"

"Chỉ cần cô để thân phận đó cũng tín ngưỡng Ngài "Kẻ Khờ", vậy thì không khác quá nhiều so với những gì tôi vừa nói, điểm khác duy nhất là từ nay về sau cô phải rời xa người thân, bạn bè, dùng một thân phận khác để sống và hành động." Giọng Klein hơi trầm, mang theo chút nghiêm trọng: "Mặt khác, cô yên tâm để Hermes phân tách thân phận cho cô sao?"

Audrey bị câu hỏi này khuấy động cảm xúc trong lòng, đôi mắt khẽ đảo:

"Nhưng, phân tách thân phận hẳn là năng lực phi phàm của "Người dệt mộng" danh sách 3."

Cô biết bản thân chắc chắn không tự làm được.

Klein khẽ nhếch miệng cười, đột nhiên hỏi:

"Cô có thể dựa vào tấm mặt nạ "Ngạo mạn", trực tiếp đi vào "Vườn địa đàng"?"

Bởi vì Audrey không thể chủ động đề cập đến các chuyện liên quan đến Hội Tâm lý luyện kim, nên anh đưa ra vấn đề một cách mấu chốt cực kỳ trực tiếp.

Audrey khẽ gật đầu, vừa kinh ngạc, vừa nghi hoặc như đoán ra điều gì đó:

"Tôi không thể nào trả được thù lao tương ứng, hơn nữa..."

Không đợi cô nói xong, Klein nói với vẻ lạnh lùng:

"Một mặt, Adam đi ngược với Ngài "Kẻ Khờ", thiếu chút nữa giết chết tôi, mặt khác, tận thế đang đến gần, Ngài "Kẻ Khờ" tiên đoán được một vài chuyện, đến lúc đó, có khả năng ngài ấy sẽ lại ngủ say một lần nữa. Là một quyến giả của ngài ấy, tôi cũng không thể thoát được, thù lao cô cần trả chính là đợi đến khi xuất hiện sự biến đổi, dựa theo lời Ngài "Kẻ Khờ" để lại, làm một vài chuyện nguy hiểm, cố gắng đánh thức ngài ấy."

Không cho tiểu thư "Chính Nghĩa" tiêu hóa những lời này, Klein giơ tay phải bắt vài cái vào hư không, kéo ra một chiếc mặt nạ nhân cách màu xám trắng hư ảo lạnh lẽo.

Anh dựa vào địa vị của mình và sự tín nhiệm của Audrey dành cho mình, mạnh mẽ triệu hồi hình chiếu từ trong lỗ hổng lịch sử của chiếc mặt nạ "Ngạo mạn".

"Nó liên thông với ý thức tâm linh của tôi, người khác không thể sử dụng." Audrey thấy thế, theo bản năng chỉ ra chỗ không ổn.

"Cho tôi một sợ tóc." Klein bình tĩnh nói.

Audrey không nghĩ nhiều, nhổ một sợi tóc vàng đưa cho Germand Sparrow.

Klein nhận lấy sợi tóc này, quấn nó vào chỗ mắt của chiếc mặt nạ nhân cách.

Sau đó, anh một tay cầm mũ dạ tơ lụa, một tay cầm chiếc mặt nạ xám trắng, chậm rãi đứng lên.

Trong quá trình này, anh đã điều động sức mạnh của "Nguyên bảo" để "Lừa gạt" quy tắc.

Chiếc mặt nạ "Ngạo mạn" này được đeo lên mặt Klein mà không có chút trở ngại nào, trước mắt anh chợt hiện lên một đám động vật đi lại bằng hai chân, mặc quần áo nhân loại.

Anh đã trực tiếp đi vào "Vườn địa đàng".

Nhìn tòa giáo đường màu đen được khảm xương sọ nằm giữa thành phố, Klein hơi nhếch miệng, rút "Gậy chống ngôi sao" ra, đội mũ dạ tơ lụa lên đỉnh đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro