Chương 17: Quyết đoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình chiếu của "Nữ Thần Đêm Đen" đáp bằng giọng mang chút ý cười:

"Nếu như chỉ là để bồi dưỡng ra một vị "Chủ nhân quỷ bí" thì tôi nên đặt cược vào Amon hơn, ít nhất khả năng thành công của hắn còn cao hơn anh rất nhiều."

Không đợi Klein hỏi lại, cô lại nói tiếp với chất giọng êm dịu như mơ:

"Thời đại chôn vùi trong ngày cũ kia, là hồi ức chung của chúng ta, cũng là thời kỳ mấu chốt để nhân tính của chúng ta nảy sinh, phát triển. Cho dù chúng ta đã có được sinh mệnh dài lâu thì nó vẫn là ký ức đẹp nhất của tôi."

"Anh có dấu ấn của nó, cho nên, tôi muốn giúp anh hơn."

'Yêu ai yêu cả đường đi...' Klein dùng một câu thành ngữ để thầm tổng kết.

Giờ phút này, anh liên tưởng đến một từ mà Đại đế Russell đã viết trong nhật ký:

"Quê hương".

Trong lúc anh đang thầm cảm khái, hình chiếu của "Nữ Thần Đêm Đen" trong giấc mơ lại nói:

"Đợi anh chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể đến ngọn núi cao nhất dãy núi Honacis."

"Đương nhiên, lựa chọn thế nào là tự do của anh, không ai ép anh cả, cũng không ai có thể ép anh. Anh hoàn toàn có thể lựa chọn dừng lại ở giai đoạn này, không thành "Cựu nhật", không cho "Chủ nhân quỷ bí" thức tỉnh trong cơ thể mình, sau đó, tận thế ập xuống sẽ mang theo cả người và vật mà mình muốn bảo vệ, còn anh thì "dạo chơi" đến hành tinh khác, trong ngân hà khác, trốn tránh sự theo dõi của các "Ngoại thần", tái tạo ra một nền văn minh mới."

Klein đã sớm nghĩ đến vấn đề ở phương diện này, im lặng một lúc rồi nói:

"Tôi không rõ Russell có từng nói câu này không: tránh được nhất thời, không tránh được một đời."

Anh và "Nữ Thần Đêm Đen" nói chuyện với nhau bằng tiếng cự nhân, khi phiên dịch lại câu tục ngữ kia lại có chút kỳ quặc:

Tránh né chỉ là sách lược tạm thời, không thể trở thành cương lĩnh dài lâu.

Dừng một chút, Klein lại tiếp tục nói:

"Vũ trụ tuy mênh mông, không có giới hạn, nhưng "Ngoại thần" rõ ràng còn quen thuộc nó hơn chúng ta, cũng mạnh mẽ hơn, trực tiếp đại diện cho một phương diện nào đó trong toàn bộ vũ trụ, nếu muốn trốn khỏi sự truy lùng của họ là việc cực kỳ khó khăn. Hơn nữa, cho dù có thể thành công, cũng chỉ có thể yên ổn một thời gian, văn minh được tái tạo kia không quá nghìn năm lại bị hủy diệt, đến lúc đó, ngay cả cơ hội trở thành "Cựu nhật" cũng không có, vĩnh viễn không thể tự mình cứu rỗi."

Bởi vì nếu muốn thành công trốn thoát khi "Ngoại thần" xâm nhập thì tất nhiên phải bỏ lại toàn bộ "Nguyên chất", nếu không chắc chắn nó sẽ trở thành tiêu điểm để họ chú ý, đừng nói là dạo chơi bầu trời sao, ngay cả việc có vượt qua được đợt tấn công đầu tiên hay không cũng còn là ẩn số.

Hình chiếu của "Nữ Thần Đêm Đen" chậm rãi nói bằng giọng nhẹ nhàng:

"Bỏ lại thứ được xé xuống từ chỗ "Ngoại thần", chỉ mang theo "Tính duy nhất" và đặc tính phi phàm danh sách cao của các con đường còn lại, các "Ngoại thần" chưa chắc đã để ý, sẽ không bỏ công sức ra truy tìm."

"Ngài cũng nói "chưa chắc", các "Ngoại thần" hẳn là vẫn có khát khao nhất định đối với "Tính duy nhất" và đặc tính phi phàm danh sách cao của lĩnh vực tương ứng, việc này có thể giúp họ tiếp cận với trụ cột." Klein bình tĩnh đáp lại: "Chúng ta không thể ký thác hi vọng vào tâm trạng của họ được, họ không có sự nhân từ nào đáng để nói."

Hình chiếu của "Nữ Thần Đêm Đen" trong giấc mơ gật đầu nói:

"Trong phương diện này, anh tỉnh táo hơn Russell, đương nhiên, cũng vì khi ông ấy biết về "Cựu nhật", "Ngoại thần" thì đã quá muộn rồi."

Cô nói tiếp:

"Anh còn có lựa chọn khác: sử dụng cách thức của Pares, tự giảm địa vị, để Amon đánh cắp "Nguyên bảo". Như vậy, anh có thể dùng thân phận Đại Thiên sứ danh sách 1 sống tiếp, không cần lo lắng "Chủ nhân quỷ bí" trong cơ thể mình có thể thức tỉnh, cũng không cần quá mệt mỏi."

Trong điển tịch tôn giáo của Giáo hội Đêm Đen, có phân chia ra Thiên sứ và Đại Thiên sứ, Klein vẫn luôn suy đoán Đại Thiên sứ là danh sách 1, hôm nay đã được chứng thực.

Đương nhiên, đây chỉ là tiêu chuẩn của một giáo hội, không thể đại diện cho các giáo hội khác.

Nghe "Nữ Thần Đêm Đen" nói xong, Klein im lặng rất lâu, sau đó mới lên tiếng:

"Amon có thể tín nhiệm được không?"

Hình chiếu của "Nữ Thần Đêm Đen" thản nhiên đáp:

"Tôi không thể cho anh đáp án chính xác."

Klein lại hỏi:

"Nếu "Chủ nhân quỷ bí" thức tỉnh trong cơ thể Amon, liệu ngài ấy có thu lại toàn bộ đặc tính phi phàm danh sách cao của ba con đường "Nhà bói toán", "Kẻ trộm" và "Người học việc" không?"

"Tôi không biết." Hình chiếu của "Nữ Thần Đêm Đen" đáp bằng giọng điệu tương tự.

Klein lại im lặng một lần nữa, qua hồi lâu mới nói:

"Đối với cá nhân tôi mà nói, tôi cũng không khát cầu trở thành "Cựu nhật", nhưng tôi không thể phụ lòng, ruồng bỏ những người đã đặt cược vào tôi, họ hoặc ít hoặc nhiều đều từng giúp đỡ tôi."

"Một khi Amon trở thành "Chủ nhân quỷ bí", hắn chắc chắn sẽ giúp thần Viễn Cổ Thái Dương thu lại "Tính duy nhất" và đặc tính phi phàm danh sách 1 ở chỗ "Chúa Tể Bão Táp" và "Thần Tri Thức và Trí Tuệ", khiến họ ngã xuống."

"Hơn nữa, Amon là một thần linh tùy tiện, hay làm xằng làm bậy."

Hình chiếu của "Nữ Thần Đêm Đen" khẽ gật đầu:

"Nhân tính của anh duy trì khá tốt đấy."

Sau khi Klein hạ quyết tâm, thoát khỏi trạng thái u ám vừa rồi, nghe thấy vậy thì cười nói:

"Nếu nhân tính không được duy trì tốt khiến thần tính có ưu thế, thì tôi vẫn sẽ đưa ra lựa chọn tương tự, bởi vì bản năng thần tính tập hợp vì tôi là chính."

Hình chiếu của "Nữ Thần Đêm Đen" khẽ cười một tiếng:

"Đi chuẩn bị đi, mau chóng đến gặp Antigonus."

Klein gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi:

"Liệu Amon có mượn nghi thức của ngài "Cửa" để dung nạp "Tính duy nhất" con đường "Người học việc" không?"

Hình chiếu của "Nữ Thần Đêm Đen" thong thả đáp:

"Nếu là sự tồn tại khác thì chắc chắn là không."

"Nhưng nếu là Amon thì xác suất là một nửa."

"Hắn trời sinh thích mạo hiểm, tìm kiếm sự kích thích."

Klein không nói thêm nữa, nhìn hình chiếu của "Nữ Thần Đêm Đen" trước mắt tan biến, nhìn cảnh trong mơ khẽ khàng sụp đổ.

Trong tầm mắt anh lại xuất hiện tế đàn còn chưa kịp thu dọn kia.

Với anh mà nói, cũng không cần chuẩn bị gì nhiều cho việc đến ngọn núi cao nhất dãy núi Honacis, gặp tổ tiên gia tộc Antigonus, chủ yếu là dựa vào "Nguyên bảo", làm một phân thân, đánh cắp đặc tính phi phàm "Người hầu của quỷ bí" từng thuộc về Zarathu mà mình chưa tiêu hóa hết, để bản thể nằm trong trạng thái có thể dung nạp "Tính duy nhất".

Khi trạng thái tinh thần của bản thân ổn định lại, cho dù không có dấu ấn tinh thần do Zarathu lưu lại, Klein cũng có thể dựa vào nhân tính, ý thức và mỏ neo của mình, gắng gượng ngăn chặn một phần ý chí sống lại của "Thiên tôn".

Nhưng, lúc trước, trực giác linh tính nói cho anh biết anh vẫn phải làm chút gì đó.

Sau khi nhìn quanh một vòng, anh thu dọn tế đàn, kéo phòng sách của Dwayne Dantes từ trong sương mù lịch sử ra.

Ngồi vào bàn, Klein mở giấy ra, nhấc bút viết thư cho thầy Azik.

Bởi vì vừa mới viết một bức, nên nội dung lần này cũng không nhiều, anh chỉ nói đại khái về "Dòng sông vĩnh ám" dưới lòng đất của Calderon và các dấu ấn tử vong quanh quẩn hai bên bờ sông, trọng điểm là mình nhìn thấy rất nhiều Azik Eggers, cũng như suy đoán của mình về việc này.

Gấp giấy viết thư lại, Klein lấy còi đồng Azik ra, kề lên miệng, thổi một hơi.

Tín sứ xương trắng dùng cỡ người bình thường để xuất hiện, quỳ gối xuống, đưa tay ra.

Klein đưa bức thư cho nó, lại lấy một đồng vàng từ trong "Nguyên bảo" ra:

"Đây là lời cảm ơn vì đã làm phiền lâu như vậy."

"Nếu ngươi không thể chủ động nhận, thì cứ giao cho chủ nhân của ngươi, để thầy ấy bố trí."

Đây là một trong năm đồng vàng đã nhiễm khí tức của "Nguyên bảo", sinh ra dị biến nhất định.

Anh đã đưa một đồng làm phí đưa thư cho tiểu thư tín sứ, một đồng cho Maric vì đã đánh bài thua đối phương.

Tín sứ xương trắng ngây ra gần năm giây, cũng không dám cãi lời Klein, khép bàn tay xương lại, đồng thời cầm bức thư và đồng vàng.

Nó lập tức đổ sập xuống như một thác nước, chui xuống lòng đất.

Sau đó, Klein lại lấy ra một đồng vàng, đặt nó vào túi áo mình.

Cùng lúc đó, anh để đám "Trùng linh hồn" đang canh gác trên "Nguyên bảo" kia liếc nhìn một ngôi sao đỏ thẫm nào đó.

............

Trong một tòa giáo đường thuộc "Nữ Thần Đêm Đen", Đông Balam.

Là người tham gia vào hành động vây quét nhóm Bán Thần đầu tiên của Học phái Hoa Hồng, Leonard Mitchell đã sử dụng một vật phong ấn, đến Nam đại lục.

Nhưng tạm thời anh không có thu hoạch, bởi vì các Bán Thần của Học phái Hoa Hồng dường như đều ngửi thấy mùi nguy hiểm trong không khí, không hẹn mà cùng trốn đi.

Điều này khiến Leonard không thể không kiên nhẫn chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đợi lệnh điều động.

Nhân lúc không có việc gì làm, anh đeo găng tay đỏ, tiến vào sảnh cầu nguyện của giáo đường, cũng coi như thành kính mà cầu nguyện như lệ thường.

Trong hoàn cảnh tối tăm, anh giống như đã ngủ gật.

Không biết qua bao lâu, anh mở mắt, đứng dậy, men theo lối giữa đi ra cửa.

Đúng lúc này, anh thấy một bóng dáng quen thuộc, đó là Klein Moretti đội mũ dạ, mặc âu phục, tóc đen mắt nâu.

Đồng tử Leonard chợt phóng to, khẽ nhướng mày, Klein cũng đang cầu nguyện chợt bỏ tay xuống, đứng dậy, đi lướt qua anh, đến gần thánh đàn.

Trong quá trình này, cả hai đều không lên tiếng, giống như đối phương chỉ là một người xa lạ.

Sau khi đến trước hòm quyên góp gần thánh đàn, Klein lấy ra một đồng vàng, nghiêm túc bỏ nó vào.

Sau đó, anh đổi hướng ra khỏi giáo đường từ một cửa khác.

Leonard nghiêng người đứng ở lối giữa, nhìn cảnh tượng này mà cảm thấy nghi hoặc, hơi nhíu mày.

Lúc này, giọng nói hơi già nua của Pares Zoroaster trong đầu anh chợt vang lên:

"Tìm cơ hội lấy đồng vàng kia."

..............

Trong một căn nhà nào đó ở Backlund.

Will Oncetin cầm một chiếc muỗng nhỏ bằng bạc, chăm chú múc một ly kem màu xanh lục nhạt trước mặt.

Đột nhiên, cậu giơ tay trái che phía bên cạnh ly kem.

Trên ghế bên cạnh cậu, bóng dáng Dwayne Dantes chớp mắt đã phác họa ra.

"Hình như tôi lại bỏ lỡ sinh nhật hai tuổi của anh rồi." Klein cười nói: "Đây là một món quà muộn."

Anh vừa nói vừa lấy một đồng vàng ra, đưa cho Will Oncetin:

"Đây là một đồng vàng may mắn."

Will ngẩn ra hai giây, sau đó than thở:

"Quà mới sinh là bùa hộ mệnh may mắn, quà sinh nhật là đồng vàng may mắn, anh thật thiếu sáng tạo."

Cậu vừa nói, vừa giơ bàn tay mũm mĩm ra nhanh chóng cầm lấy đồng vàng về.

Klein mỉm cười, đứng dậy, biến mất không thấy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro