Chương 21: Ngựa gỗ vận mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn nửa "Kẻ Khờ" ngồi trên chiếc ghế đá khổng lồ, trong đầu Klein hiện lên hình ảnh về quốc gia bóng tối và những cảnh tượng anh vừa chứng kiến, nhất thời có chút xúc động.

Anh không hiểu lắm về Antigonus, thậm chí còn suýt chút nữa mất khống chế vì những lời vô nghĩa "Honacis... Fregera..." của đối phương, cho nên giờ phút này không thể có sự đồng tình nào, chỉ là có chút cảm động lây.

Những hình ảnh cứ mãi quanh quẩn trong giấc mơ chắc chắn là những ký ức đẹp nhất trong quá khứ.

Cho dù trời sinh là giống loài siêu phàm, Antigonus dường như cũng rất nhớ quốc gia bé nhỏ khép kín từng yên bình kia.

Klein thong thả thở hắt ra, chuyển ánh mắt từ người đàn ông mọc những nhúm lông đen trên mặt sang bên cạnh chiếc ghế đá lớn kia.

Một quyển sách mỏng được làm bằng đồng thau đang lẳng lặng nằm đó, bên trên không ngừng hiện lên ba dòng quy tắc được viết bằng văn tự màu thủy ngân.

"0-02", "Sách đồng thau Tronsoest".

'Sử dụng năng lực tương tự "Cấy ghép" để hoàn thành phong ấn? Ừm, dường như còn thêm một bước nữa, không chỉ là trực tiếp nối phần bắt đầu vào phần kết thúc quy tắc, hơn nữa còn lừa gạt linh trí của "Sách đồng thau Tronsoest", để nó không để ý đến phần giữa bị nhảy qua, không thử thay đổi, cứ thể lặp lại hết lần nọ đến lần kia...' Klein liếc nhìn "0-02", tự lẩm bẩm vài câu như có điều suy tư.

Điều này khiến anh có suy đoán nhất định về năng lực gì đó của "Kẻ Khờ".

Klein không nghĩ nhiều nữa, để con rối "Người hầu của quỷ bí" "Cấy ghép" điểm khởi đầu và điểm kết thúc lại với nhau, chỉ cần một bước đã đến bên cạnh ghế đá, cầm "Sách đồng thau Tronsoest" lên.

Anh làm vậy một mặt là loại trừ sự quấy nhiễu có khả năng xảy ra, mặt khác là thử trạng thái hiện giờ của Antigonus.

Thấy nửa "Kẻ Khờ" vẫn ngủ say, không thoát khỏi giấc ngủ ngàn thu, Klein khẽ thở phào, để con rối cầm "Sách đồng thau Tronsoest" lùi ra ngoài cửa vào cung điện, đợi ở đó.

Sở sĩ anh không để phân thân lấy đi vật phong ấn cấp "0" này, là vì lo lắng "Sách đồng thau Tronsoest" có sự liên hệ nhất định với "Nguyên chất", vào thời khắc mấu chốt mình dung nạp "Tính duy nhất" của "Kẻ Khờ", sẽ gây ra hiệu quả xấu bị động, khiến thế cục phát triển theo hướng xấu.

Trong việc tránh hiệu quả xấu của vật phong ấn, con rối tuyệt đối mạnh hơn phân thân.

Đây cũng là nguyên nhân Klein không mang theo "Gậy chống ngôi sao", anh không thể mang theo một quả bom hẹn giờ bên người.

Bình thường thì không sao, anh có thể dựa vào địa vị, cấp bậc và sức mạnh để áp chế "Gậy chống ngôi sao", nhưng lúc quan trọng dung nạp "Tính duy nhất" "Kẻ Khờ", anh sẽ cực kỳ yếu ớt, không thể nào can thiệp vào chuyện và người xung quanh, chỉ cần có chút ngoài ý muốn là có thể mất khống chế ngay tại trận.

Mà trong tình huống "Nguyên bảo" bị che chắn, không thể mượn sức mạnh, Klein lại không thể không mang theo vật phong ấn có năng lực "lữ hành", nên anh đã chọn "Đói khát ngọ nguậy".

Giờ phút này, đối diện với vị Vua Thiên Sứ nắm "Tính duy nhất" trong tay, Klein cảm thấy chiếc găng tay da người này trên tay trái đang run sợ theo bản năng.

Anh lập tức dùng tay phải vuốt ve "Đói khát ngọ nguậy", nhỏ giọng nói đùa:

"Không cần lo lắng, mày chỉ là một hình ảnh trong lỗ hổng lịch sử."

Sau khi dùng cách này để xoa dịu tinh thần đang căng thẳng tột độ, Klein nhìn quanh một vòng, xác nhận không có thứ nào khác cần xử lý.

Sau đó, anh đặt tay lên ngực, trịnh trọng cúi người về phía Antigonus.

Đến khi anh đứng thẳng dậy, ngẩng đầu lên, ở giữa trán anh xuất hiện một dấu ấn phức tạp, thần bí, hư ảo.

Dấu ấn này giống như một cánh cửa ánh sáng kỳ dị có nhuộm chút xanh đen, không ngừng tỏa ra sương mù xám trắng mỏng ra xung quanh.

Giây tiếp theo, Klein giơ tay phải ra, cách khoảng không không tính là xa nhưng tuyệt đối không gần, "bao bọc" cơ thể Antigonus vào trong năm ngón tay.

Anh nhanh chóng khép tay lại, cổ tay hơi vặn đi, hoàn thành "Đánh cắp".

Anh không lấy được gì cả.

Lần thử này thất bại.

Klein không hề nhụt trí, một lần nữa bắt đầu đánh cắp thân phận, vận mệnh và nhận thức bản ngã của Antigonus.

Tuy anh đã là Vua Thiên Sứ trong Vua Thiên Sứ, nhưng năng lực về phương diện trộm cắp đều đến từ "Nguyên bảo", hiện giờ chỉ có cấp bậc danh sách 1, mà Antigonus là Vua Thiên Sứ từng bị "Chủ nhân quỷ bí" ô nhiễm, dung nạp "Tính duy nhất", hai bên tồn tại sự chênh lệch rõ rệt.

Cho nên, cho dù Antigonus đã tiến vào trạng thái giấc ngủ ngàn thu trong thời gian ngắn, không thể phản kháng, nhưng Klein vẫn thất bại nhiều lần liên tiếp.

Đối với tình huống này, anh không hề lo lắng, càng không hề thất vọng, bởi vì đây là điều có thể dự đoán trước, dù sao chỉ cần "Đánh cắp" không hoàn thành, "Nữ Thần Đêm Đen" sẽ không giải trừ bí ẩn, khiến nơi này liên hệ với vận mệnh của hiện thực, cũng sẽ không tồn tại sự quấy nhiễu đến từ bên ngoài, Klein có đủ thời gian và hoàn cảnh an toàn để thử.

Sau khi thất bại không biết bao nhiêu lần, Klein đột nhiên có linh cảm, đoán được điều gì.

Anh lại một lần nữa giơ tay phải ra, khép năm ngón tay, khẽ vặn xuống.

Bỗng nhiên, anh cảm nhận được có vài sự vật vô hình từ trên người Antigonus bay về phía mình.

Cùng lúc đó, trước mắt anh xuất hiện một con sông lấp lánh sóng nước đang phân ra vô số nhánh sông nhỏ, khó mà dùng lời lẽ để miêu tả.

Nước sông hư ảo không ngừng chảy xuôi, bao phủ những nhánh sông, để chúng trở về dòng chính.

Đây là biểu trưng của vận mệnh, nó còn có rất nhiều hình tượng khác nhau, ví dụ như bánh xe chia ra nhiều ô chậm rãi xoay tròn và con rắn khổng lồ đầu đuôi nối liền. Giờ phút này, khi vận mệnh thay đổi, Klein nhìn thấy một con sông ánh sáng dài.

Giây tiếp theo, trong đầu Klein hiện lên những hình ảnh rời rạc, ngắn ngủi:

Một con ma sói mới sinh không bao lâu, có tám cái chân đang đến gần núi, bên ngoài lớp lông ngắn màu đen bao phủ người nó có những con trùng mềm trong suốt vặn vẹo đang chui ra chui vào, nó là con út của cổ thần Fregera, sinh vật thần thoại trời sinh, lúc này, nó đang chơi đùa với anh trai, chị gái và các đồng tộc khác trong đống xương cốt, xử lý con mồi với cách thức đơn giản thô bạo nhưng có phần hèn mọn, nó cho rằng treo con mồi lên, chậm rãi thưởng thức mới hợp với thân phận.

Ma sói có thể gọi là tùy tùng của thần này sợ cha mình nhất, vị cổ thần hùng mạnh, đáng sợ, điên cuồng kia. Tuy Fregera đã thông qua bản năng để giao phối và sinh sản, tạo ra nhiều con nối dõi, tách ra khá nhiều đặc tính phi phàm, nhưng vẫn không chịu khống chế, không thể đảm bảo được tiến độ, cho nên vị này vẫn điên cuồng, khát máu, tàn nhẫn, mang theo bản năng phá hoại và hủy diệt, thậm chí còn từng giết một vài hậu duệ.

Ma sói chỉ có thể sáng tạo kỳ tích, thực hiện các loại điều ước này truy đuổi con mồi, cắn xé hoặc giết chết chúng, hưởng thụ niềm vui vẻ thuần túy.

Nó không có ấn tượng sâu sắc lắm về đám tùy tùng của cha mình, chỉ nhớ nhất là bản thân rất ghét "Thần của nguyện vọng" Cotard, cho dù vị này cũng là ma sói.

Mặt khác, nó không thích "Thần vong linh" Salinger, cảm thấy vị thần này quá âm trầm, quái gở, cả người đều tỏa ra mùi thối rữa buồn nôn, nhưng "Nữ thần vận rủi" Amanisis, vừa có thẩm mỹ của ma sói và nhân loại, tính tình dịu dàng, cực kỳ giỏi trấn an tâm linh, không khiến nó chán ghét, nhưng vị tùy tùng nữ giới này lại rất ít khi xuất hiện, luôn giống cái bóng, trốn ở nơi không dễ bị phát hiện, đương nhiên, ma sói nhớ rõ, mấy người chị gái và anh trai của mình đều khá bài xích Amanisis, muốn cướp lấy vị trí của cô ta.

Ma sói chứng kiến cha mình, vị cổ thần hùng mạnh kia ngã xuống, thấy máu tươi của cổ thần bắn khắp người "Nữ thần vận rủi" Amanisis, mà trong lúc hỗn loạn ấy, một phần "Tính duy nhất" và một phần đặc tính phi phàm danh sách 1 đã bị dẫn dắt, rơi vào tay nó.

Nó và một người chị gái của mình đã thoát khỏi quốc gia nơi tộc ma sói sinh sống, trốn ở khắp nơi.

Không còn cha bảo vệ, ma sói và chị của nó mới biết rằng cuộc sống tùy tiện trong quá khứ của mình không phải là trạng thái bình thường, đau đớn và nguy hiểm mới là chủ đề xuyên suốt tất cả, cuối cùng họ vượt qua đại dương, đi đến Bắc đại lục, thành lập một đất nước bí ẩn trên dãy núi Honacis không người.

Nó và chị nó không dám để lộ mình, chỉ có thể thu thập tín đồ, tụ tập dân cư, trong tình huống như vậy, nó phát minh ra thành phố người chết cùng tồn tại với đất nước người sống, để những tín đồ chết đi sẽ trở thành con rối của mình, dùng cách này để hoàn thành nghi thức.

Trong những năm tháng đó tuy luôn phải lo âu, nhưng trong trí nhớ của ma sói, đó là khoảng thời gian đẹp nhất, nhìn tín đồ của chị gái ngày càng nhiều, nhìn thành trấn con rối của mình ngày càng hoàn thiện, nó dường như đã quên mất sự hỗn loạn và nguy hiểm ở bên ngoài, từ khi sinh ra đến nay, lần đầu tiên cảm nhận được sự yên bình.

Bị ảnh hưởng từ nhận thức của tín đồ, nó và chị nó dần có thêm cái gọi là nhân tính.

Sau đại tai biến, nó rốt cuộc tấn thăng thành "Người hầu của quỷ bí", biến mình thành nhân loại, lấy Antigonus làm họ, rời khỏi dãy núi Honacis, trở về thế giới hiện thực bên ngoài quốc gia bí ẩn.

Từ giờ phút này, ký ức và nhận thức của Antigonus càng thêm rời rạc và vụn vỡ, rất nhiều thời điểm, vị này cảm thấy bản thân có chút xa lạ.

Sau khi hắn dung nạp "Tính duy nhất" "Kẻ Khờ", tình hình ngày càng nghiêm trọng...

Trong lúc một vài hình ảnh thoáng hiện lên, Klein nhanh chóng sinh ra một nhận thức:

Ta chính là Antigonus, ta chính là nửa "Kẻ Khờ"!

Trong tiếng động ầm ầm, cơ thể anh liên tục biến hóa, khi thì là Klein tóc đen mắt nâu, có phong độ người trí thức, diện mạo pha trộn với dáng vẻ của Chu Minh Thụy, khi thì là Antigonus tóc dài hoa râm, trên mặt mọc ra những nhúm lông đen ngắn, khi thì là một người thần bí khoác áo choàng màu đen kịt, không nhìn rõ gương mặt, không ngừng thò ra những xúc tu dài mảnh.

Giờ phút này, suy nghĩ của Klein cực kỳ hỗn loạn, trạng thái tinh thần không còn cân bằng.

Anh chỉ có thể gắng gượng duy trì nhận thức của mình ở một mức nhất định, bị hai cơn bão tinh thần như dời non lấp bể tấn công khiến anh lung lay sắp đổ.

Cùng lúc đó, anh còn hứng lấy vận mệnh điên cuồng và mất khống chế của Antigonus, cả người dần dần sụp đổ.

Bên tai anh lập tức vang lên một tiếng cầu nguyện, một câu ca ngợi, chúng đan vào nhau, hình thành một hình tượng hư ảo, gia nhập vào chiến trường hỗn loạn này.

................

Trên gác chuông của giáo hội "Kẻ Khờ", quần đảo Rorsted.

Một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ mềm chóp nhọn, đeo kính độc nhãn đột nhiên xuất hiện ở đây, đứng sau lan can, nhìn xuống cả thành phố.

Ngài "Sai lầm" Amon!

Giây tiếp theo, hắn thấy thành Bạch Ngân và thành Mặt Trăng ở phía xa xa của Bayam đồng thời biến mất, hệt như bị người ta dùng viên tẩy xóa sạch khỏi bản đồ.

"Không thú vị." Thấy cảnh này, Amon lắc đầu cười, không hề thất vọng.

Hắn chỉ muốn thử xem Klein hoặc "Nữ Thần Đêm Đen" có sửa chữa "Bug" ở nơi này không.

Sau khi gõ chuông, hắn ở một mức độ nào đó đã được xem như là "Thiên sứ thời gian" của "Kẻ Khờ", có thể lợi dụng lỗ hổng này để đánh cắp một phần mỏ neo của đối phương.

Đánh cắp như vậy ở trong tình huống bình thường thì không có giá trị gì, nhưng vào thời khắc cử hành nghi thức lại cực kỳ hữu dụng:

Mỏ neo đột nhiên bị giảm đi, tất nhiên sẽ khiến sự cân bằng bị phá vỡ, Klein lập tức mất khống chế ngay tại trận!

Amon lập tức thu lại tầm mắt, giơ tay chỉnh chiếc kính độc nhãn trên mắt phải.

Chiếc kính được mài bằng thủy tinh lóe lên ánh sáng giống như đến từ bầu trời sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro