Chương 40: Nơi giấc mơ bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi quay về hiện thực, Alger kiên nhẫn đợi nhiệm vụ trong miệng ngài "Kẻ Khờ" đến.

Hôm nay, anh mặc quần áo giáo hoàng, đeo mặt nạ bằng bạc đen đang trao đổi chuyện nội bộ của giáo hội Hải Thần, đột nhiên thấy có vị Giám mục tiến vào.

"Thưa ngài Giáo hoàng, giáo hội Bão Táp cử sứ giả tới đưa hai món quà, chúc mừng ngài đảm nhiệm chức vụ đại hành giả của thần." Vị Giám mục này cầm một chiếc hộp bằng bạc, cung kính cúi người chào.

Dantiz vẫn luôn âm thầm cảm thấy may mắn vì đường truyền điện báo Bayam xảy ra trục trặc, nghe vậy thì kinh ngạc thốt lên:

"Sứ giả kia đâu?"

"Ngài ấy để lại quà tặng và đi rồi." Giám mục ở cửa khá bất đắc dĩ đáp lại.

Tuy người của giáo hội Bão Táp thường có những thời điểm táo bạo bốc đồng, nhưng hiện giờ hành vi này khá hiếm thấy.

Alger khẽ gật đầu nói:

"Họ không đối địch với chúng ta, còn phái sứ giả tới tặng quà, vậy là đủ rồi."

Nói xong, anh giơ tay phải lên khẽ bắt một cái, để chiếc hộp bằng bạc trong bàn tay Giám mục bị gió cuốn lên, bay về phía mình.

Sau khi nhận lấy chiếc hộp không lớn lắm này, động tác của Alger đột nhiên chậm lại một chút, giống như cảm nhận được sức nặng của vật phẩm.

Anh chậm rãi mở chiếc hộp này ra, thấy bên trong là một bộ sách được đóng từ những tấm da dê màu nâu vàng.

Bên ngoài bìa sách có một hàng chữ bằng tiếng Tinh linh:

"Sách thiên tai."

'"Sách Thiên Tai"...' Sau khi nhìn rõ chữ này, Alger hoảng hốt, có cảm giác mình đang nằm mơ.

Nhưng anh nhanh chóng biết rõ đây là sự thật, biết được nhiệm vụ mà ngài "Kẻ Khờ" nói là gì.

Alger thầm thở dài, nhìn về phía vị Giám mục ở ngoài cửa:

"Món quà thứ hai là gì?"

"Là một con thuyền u linh có tên là "Kẻ báo thù u lam", đã đỗ ở cảng." Giám mục kia đáp lại mà không thấy có gì bất thường.

'"Kẻ báo thù u lam"...' Dantiz nghe thấy cái tên này, theo bản năng chuyển ánh mắt về phía giáo hoàng Alger bên cạnh.

Hắn ta nhớ rất rõ.

Đây là con thuyền mà đối phương từng làm hải tặc trên đó.

Điều này có nghĩa là giáo hội Bão Táp biết giáo hoàng của giáo hội Hải Thần từng là Hồng y giáo chủ của họ!

'Rốt cuộc đây là đang chúc mừng, hay là đang hạ chiến thư?' Dantiz chợt căng thẳng trong lòng, đồng thời phát hiện ra món quà kia cũng khá quen thuộc với hắn:

Đó là "Sách Thiên Tai" cực kỳ kỳ dị mà hắn đã từng nhìn thấy khi đi theo Germand Sparrow.

"Thay tôi gửi một bức thư hồi đáp giáo hội Bão Táp, cảm ơn món quà của họ." Alger đã bình tĩnh lại, điềm đạm ra lệnh.

Đợi Giám mục kia rời khỏi phòng, anh quay đầu nói với Dantiz:

"Thần sứ, tôi đã nhận được thần dụ của ngài "Kẻ Khờ", tiếp theo phải đi hoàn thành một nhiệm vụ, có lẽ vài năm sau mới quay về được."

"Thần dụ?" Dantiz ngạc nhiên thốt lên.

Lúc này, trong đầu hắn chỉ quanh quẩn một suy nghĩ:

'Sao mình không biết gì?'

Alger gật đầu:

"Ngài "Kẻ Khờ" sắp tiến vào giấc ngủ say."

"Nhưng, điều này không ảnh hưởng đến việc hồi đáp lời cầu nguyện của anh."

"..." Dantiz sợ hết hồn, không sao nói nên lời.

Alger lại tiếp tục nói:

"Germand Sparrow cũng đã ngủ say theo ngài ấy."

"Đợi đến khi tôi đi, chuyện giáo hội sẽ chuyển giao cho trưởng lão Dereck Berg của thành Bạch Ngân mới, anh cần phối hợp với cậu ấy, viết chuyện "Hải thần" là tùy tùng của ngài "Kẻ Khờ" vào điển tịch, để toàn bộ tín đồ đều biết được."

"Tín ngưỡng của chúng ta chính là điểm mấu chốt để đánh thức ngài "Kẻ Khờ", anh là thần sứ của người, càng cần gương mẫu trong phương diện này."

"Đương nhiên, ngài ấy có thể gửi thần dụ mới cho anh vào bất cứ lúc nào, giao cho anh nhiệm vụ khác."

Dantiz nghe vậy thì choáng váng đầu óc, nhưng biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc.

Hắn do dự một chút rồi gật mạnh đầu:

"Được."

Sau khi dặn dò xong, Alger đứng dậy, cầm "Sách Thiên Tai" quay về phòng mình.

Anh nhìn bản thân trong gương, nở nụ cười, chậm rãi giơ tay tháo mũ miện ba tầng trên đỉnh đầu và mặt nạ bạc đen trên mặt xuống.

Vài hôm sau, cảng Bayam, trên bến tàu đông nghịt người.

Alger ngẩng đầu lên, nhìn về phía "Mặt Trời" Dereck cao hơn mình khá nhiều, cười nói:

"Trong khoảng thời gian này cậu làm rất tốt, giáo hội Hải Thần vận hành thật sự trơn tru."

Dereck theo bản năng muốn giơ tay gãi gáy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, cảm thấy hơi rầu rĩ và không nỡ, nói:

"Người treo, ngài Wilson, khi nào ngài sẽ quay về?"

Alger lắc đầu nói:

"Tất cả những chuyện phía trước còn chưa biết, không ai nói rõ được."

Không đợi Dereck Berg đáp lại, anh lại nói:

"Cậu cũng đã trưởng thành và chín chắn, tôi không còn gì để dặn dò cậu nữa."

Nói đến đây, Alger dừng một chút, vẫn nói thêm:

"Nếu quần đảo Rorsted gặp phải tai họa không thể chống đỡ nổi, cậu không cần hi sinh bản thân để bảo vệ nơi này."

"Hả?" Dereck ngẩn ra.

Đây là nơi tín ngưỡng quan trọng nhất của ngài "Kẻ Khờ", là quê hương của thành Bạch Ngân mới, làm sao lại mặc kệ được?

Alger đã sớm đoán được phản ứng của Dereck, nghiêm túc giải thích:

"Đối với ngài "Kẻ Khờ" mà nói, quan trọng nhất là tín đồ ở nơi này chứ không phải hòn đảo này, đối với thành Bạch Ngân mà nói, quan trọng nhất là dân chúng chứ không phải là thành thị."

"Chỉ cần có thể bảo vệ được các tín đồ của ngài "Kẻ Khờ", bảo vệ tốt các dân chúng của thành Bạch Ngân, kịp thời đưa họ rời đi, thì dù mất đi Bayam, mất đi thành Bạch Ngân mới, mất đi quần đảo Rorsted, chúng ta vẫn có thể xây dựng lại thành phố mới, nhà cửa mới ở nơi khác bất cứ lúc nào."

"Nhớ đấy, đừng vì hình thức mà làm tổn hại thực chất."

Dereck nghe vậy thì vô cùng xúc động, lập tức nắm bắt được mấu chốt của vấn đề.

Cậu đáp lại từ đáy lòng:

"Tôi rõ rồi, cảm ơn ngài, Người Treo... ngài Wilson, tôi sẽ bảo vệ tốt tín đồ của ngài "Kẻ Khờ", bảo vệ tốt dân chúng ở nơi này."

Alger không nói thêm nữa, xoay người, đi về phía "Kẻ báo thù u lam" đang đỗ ở bến tàu.

Chiếc thuyền u linh này có hình thức thuyền buồm ba cánh, khá lạc hậu so với thời đại, so với lúc trước thì không có thay đổi gì.

Alger nhìn nó, nhìn vài thuyền viên trên boong tàu, bỗng thấy rung động, cúi đầu nhìn bản thân.

Anh mặc áo vải thô, jacket màu nâu và quần ống rộng thịnh hành ở bản địa, bên hông quấn một chiếc thắt lưng đặc chế, bên trên giắt dao găm và một cây gậy ngắn làm bằng xương trắng.

Khóe miệng Alger hơi cong lên, sải bước, theo gió bay lên, đáp xuống boong tàu "Kẻ báo thù u lam".

Anh lập tức quay đầu nhìn về đại dương xanh thẳm nhìn không thấy tận cùng, giơ tay phải lên, trầm giọng nói:

"Ra khơi!"

.............

Trong biệt thự xa hoa nhà bá tước Hall, khu Hoàng hậu, Backlund.

Audrey ngồi trên sô pha êm ái, nhìn cha mình bá tước Hall và hai anh trai Hibbert, Alfred thảo luận cục diện gần đây của vương quốc và xu hướng phát triển, nhìn mẹ mình phu nhân Caitlin không ngừng gọi quản gia và đám chấp sự đến, chuẩn bị những khâu cuối cùng cho buổi vũ hội sắp cử hành.

Cô không nói gì, mang theo nụ cười không rõ ràng lắm, lặng lẽ nhìn cảnh tượng sinh hoạt hàng ngày khá thông thường này.

Không biết qua bao lâu, bá tước Hall mỉm cười nhìn sang:

"Công chúa nhỏ của chúng ta đang suy nghĩ gì đó?"

Audrey khẽ cười đáp lại:

"Cha đoán xem."

"Anh đoán em đang nghĩ xem vũ hội hôm nay sẽ mặc chiếc váy nào, kết hợp với kiểu tóc và trang sức gì." Hibbert đáp thay cha với vẻ mặt ung dung.

Audrey hơi cong khóe miệng:

"Đáp đúng rồi, nhưng không có phần thưởng."

Cô chậm rãi đứng dậy, nói với cha mẹ và hai anh trai:

"Con lên lầu đổi lễ phục."

Bá tước Hall gật đầu:

"Không cần vội, mọi người đều công nhận rằng con xứng đáng được chờ đợi."

Audrey khẽ cắn môi, vẫn giữ nguyên nụ cười, đi từng bước ra cửa.

Khi sắp rời khỏi căn phòng, cô hơi ngừng bước, quay đầu liếc nhìn về sau.

Cha cô, hai người anh trai của cô lại tiếp tục chuyện vừa rồi, hoặc thảo luận, hoặc sắp xếp.

Đôi mắt xanh của Audrey như ngưng đọng, sau đó từ từ thu lại ánh mắt.

Cô ra khỏi phòng, lên tầng trên, về phòng ngủ.

Cô chó lông vàng Susie đã đợi ở đó.

Audrey khẽ hít sâu một hơi, giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ phác họa ra từng đường hoa văn lấp lánh ánh sáng ở giữa không trung.

Chúng giống như đến từ giấc mơ ở tầng sâu nhất.

Vài giây sau, những đường sáng nhạt vặn vẹo biến thành một cô gái tóc vàng mắt xanh, vô cùng xinh đẹp, biến thành Audrey Hall.

Mà khác Audrey ở chỗ, cô gái này còn mang theo chút trẻ con và khí chất lãng mạn.

"Chào buổi tối, tiểu thư "Chính Nghĩa"." Cô gái này cất giọng êm dịu chào hỏi.

Audrey hơi cong khóe miệng, đáp lại đối phương:

"Chào buổi tối, tiểu thư Audrey."

Sau buổi tụ hội Tarot lâm thời, cô rốt cuộc đã hạ quyết tâm, tấn thăng thành "Người dệt mộng", chuẩn bị phân tách ra một thân phận để bầu bạn với người nhà, còn mình thì rời xa họ, không để họ bị ảnh hưởng bởi những nguy hiểm mà mình mang đến.

Nhìn bản thân hai giây, cô quay đầu nhìn cô chó lông vàng bên cạnh:

"Susie, em xác định muốn đi theo chị?"

"Ừm, chúng ta vĩnh viễn là bạn bè." Cô chó lông vàng Susie nghiêm túc đáp lại.

"Chính nghĩa" Audrey không nói thêm nữa, phân ra một "Nhân cách hư cấu", tiến vào trong thể tâm trí mà Susie đã tự động mở hạn chế.

Sau đó, cô một lần nữa giơ tay, phác họa ra một Susie khác trong không trung.

Susie vừa thành hình đã mở miệng ra kêu lên một tiếng "gâu".

Audrey lập tức thu lại ánh mắt, nhìn về phía "bản thân" khác.

Sau một hồi im lặng, tuy cô biết suy nghĩ và tâm tư của hai người giống nhau, nhưng vẫn không khỏi đối diện với cô gái tóc vàng kia, nói:

"Về sau, về sau xin nhờ cô."

"Nhớ làm nũng nhiều với cha, để ông ấy đừng quá bận rộn, ông ấy không còn trẻ nữa, cần phải chú ý sức khỏe bản thân, rất nhiều chuyện có thể giao cho Hibbert và Alfred, giao cho các quản gia."

"Còn có, từ từ nguyên giải mẹ, nói với bà ấy, đừng quá để ý đến cái nhìn của người khác, không cần giữ bằng được sự hoàn mỹ trong những buổi xã giao, việc sẽ khiến bà rất mệt."

"Ừm, đừng quên Hibbert, thường xuyên trêu chọc anh ấy một chút, bảo anh ấy đừng quá thâm trầm như thế, đừng nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, Alfred sẽ không uy hiếp đến địa vị của anh ấy."

"Alfred, Alfred, anh ấy cần một người vợ tốt để anh ấy không mạo hiểm thêm nữa..."

"Ôi, cô khóc cái gì? Chúng ta đã trưởng thành, không thể giống bé gái mãi được."

Audrey hơi rũ mắt xuống, cười với bản thân đang rơi nước mắt đối diện.

"Tôi biết, tôi biết." Audrey nói xong, mím chặt miệng, gật đầu với vẻ mặt buồn bã.

"Chính nghĩa" Audrey thu lại ánh mắt, cầm áo choàng đặt bên cạnh, khoác nó lên người.

Tiếp đó, cô dẫn theo cô chó lông vàng Susie, ra khỏi phòng ngủ, đi vào hành lang.

Đại sảnh phía dưới đã sáng đèn, khách khứa tham dự vũ hội đã lục tục đến, bá tước Hall, phu nhân Caitlin, Hibbert và Alfred đã ra khỏi phòng, đứng ở cửa.

Audrey đứng sau lan can, lẳng lặng nhìn một hồi.

Sau đó, cô khẽ xách tà váy, cách một khoảng xa xa, trịnh trọng, chậm rãi cúi chào cha mẹ và các anh trai của mình.

Giữ động tác như vậy hai giây, sau đó cô đứng thẳng người dậy, giơ tay trùm chiếc mũ của áo choàng lên, che khuất dung nhan của mình.

Bên cạnh cô, phía sau cô, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người nói cười náo nhiệt, mà phía trước cô, biển lớn tiềm thức tập thể do rất nhiều ánh sáng u ám tạo thành đang hiển hiện ra.

"Đi thôi." Audrey nói với Susie bằng giọng hơi khàn khàn.

Dứt lời, cô cất bước vào trong đại dương hư ảo u ám kia.

Audrey lao ra khỏi phòng ngủ, mang theo tiếng nức nở nói:

"Nhất định phải trở về nhé...!"

Audrey không quay đầu lại, chỉ giơ tay phải lên, khẽ vẫy một cái, như muốn nói rằng mình đã biết.

Tấm áo choàng xanh của cô tung bay trong không gian tĩnh lặng và tối tăm, bóng dáng cô dần dần biến mất, từng bước đi vào hư vô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro