Chương 103: Thân ảnh tới lui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vọt vào căn nhà, đóng lại cửa lớn, Klein mới phát hiện vải mành sau cửa sổ vẫn luôn ở trong trạng thái buộc kín, chỉ ánh trăng là có thể xuyên thấu, mang đến một chút ánh sáng.

Anh không quan sát nhiều hơn, tìm một cái ghế ngồi xuống, thử tiến vào minh tưởng, bình phục khuynh hướng dị biến trước đó.

Nếu gặp phải người phi phàm thánh giả trong hình thái sinh vật thần thoại không hoàn chỉnh, sao có khả năng thoải mái vượt qua như vậy? Nơi này cũng không phải không gian thần bí phía trên sương mù xám, tự có hiệu quả khôi phục!

Bởi vì Klein có tính chống cự tinh thần cao, cho nên có thể sớm thoát khỏi suy nghĩ hỗn loạn, miễn cưỡng bình ổn khuynh hướng mất khống chế, hoàn thành hành động chạy trốn, nhưng cái này không có nghĩa là vấn đề đã được giải quyết.

Anh ngồi trên nơi đó, dùng minh tưởng và sự nắm giữ cảm xúc mà chống lại từng ý niệm điên cuồng, trong quá trình này, anh nghe được tiếng xương cốt phát ra âm thanh răng rắc, thấy tóc đen của mình không chịu khống chế trở nên thô to, ngực làm căng quần áo, mặt ngoài làn da đột nhiên lồi ra như những viên bi.

Qua gần ba mươi giây, Klein rốt cuộc thở hắt ra, thả lỏng thân thể.

Anh đã hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng mà Panatia mang đến, thậm chí còn thu hoạch một chút tri thức, đó chính là đối phương lấy "Tuyệt vọng" làm trung tâm, chế tạo cùng truyền ra dịch bệnh.

Nhìn thấy sinh vật thần thoại không chỉ xuất hiện khuynh hướng điên cuồng và thân thể dị biến, còn có dấu hiệu mất khống chế con đường của mình, còn bị dính đặc điểm danh sách của đối phương... Lúc trước mình thiếu chút nữa đã bị "Mặt Trời Chói Loà Vĩnh Hằng" nướng cháy, lần này thì suýt nữa biến thành "Ma nữ"... Klein cúi đầu xem kỹ trạng thái của mình bây giờ, để làn da, ngực cùng tóc khôi phục như cũ.

Nếu anh không phải "Người không mặt", ngoại trừ những viên bi thịt sẽ thong thả rút vào cơ thể, còn lại đều cần phải dùng ngoại lực giải quyết.

Không có thời gian cảm khái phân tích, Klein thong thả đứng lên, đưa ánh mắt nhìn về phía bức màn buộc chặt, mong muốn biết rõ tình cảnh trước mắt.

Thần sắc của anh đột nhiên có chút thay đổi, bởi vì anh nghe thấy trên đường bên ngoài có âm thanh ồn ào!

Trong nháy mắt này, anh cảm thấy trấn nhỏ vốn không một bóng người ngoại trừ mình cùng "Ma nữ tuyệt vọng" Panatia đột nhiên xuất hiện không ít cư dân, bọn họ đi đầy phố lớn ngõ nhỏ, chào hỏi lẫn nhau, thảo luận hôm nay chỉ mua bánh mì, hay là xa xỉ một chút, mua về thịt bò.

Trấn nhỏ sương mù bỗng nhiên xuất hiện sức sống!

Nhưng mà, những bóng người loáng thoáng không thử tiến vào căn nhà hai bên, mà bọn họ hình như vẫn tới tới lui lui ở trên đường, phát ra thanh âm rất khó làm người ta tin tưởng là đang nói chuyện, cái này càng giống với tiếng dã thú thấp giọng rít gào.

Klein không thể tưởng tượng bên ngoài là cảnh tượng như thế nào, chỉ biết đây là nguy hiểm làm cho một ma nữ cấp Bán Thần cũng phải tránh đi.

Anh thu hồi tầm mắt, trầm tư vài giây, rồi lẩm bẩm:

"Không thể ra ngoài..."

"Nhưng cũng không thể ở lại chỗ này..."

"Ai biết được trăng đỏ giữa không trung khi nào sẽ lại bị sương mù che lấp, để Panatia khôi phục hành động tự do, đến lúc đó, khi khoảng cách bị kéo gần, mình căn bản không có cách nào chạy thoát!"

"Nhưng mà, không ra ngoài thì sao có thể rời đi?"

Im lặng một hồi, Klein chậm rãi xoay người, hướng tới giáo đường đỉnh nhọn tối đen xa xưa.

Theo lời nói của "Ma nữ tuyệt vọng" Panatia, tòa giáo đường kia là khu vực duy nhất cô không dám thăm dò, hình như chỉ tiến vào nơi đó mới có thể thoát khỏi tầm "Săn bắn" của cô ta.

Đương nhiên, lời ma nữ Panatia nói không nhất định là thật, nhưng Klein phán đoán, cô hẳn là sẽ không nói dối về việc này, bởi vì, ở trong mắt cô, mình được coi là con mồi, là thức ăn ngon.

Hơn nữa Panatia lúc ấy đã dùng cách nói chuyện và sức quyến rũ để dần dần thiết kế cạm bẫy, chuẩn bị đi săn, với sự tự tin của một vị Bán Thần mà nói, không quá sẽ có khả năng lộ ra tin tức gạt người, mặt khác, loại thời điểm này, nói thật thực ra cũng là lựa chọn an toàn nhất, không cần lo lắng con mồi nhận ra lời nói dối mà sớm đào tẩu.

Trừ phi trạng thái nửa điên của cô ta làm xuất hiện thói quen nói dối, nếu không chắc sẽ không có vấn đề... Klein không còn lựa chọn khác, nhanh chóng hạ quyết tâm.

Anh lúc này hạ xuống tay trái, để cho "Đói khát ngọ nguậy" trở nên trong suốt.

Tuy anh biết không có cách nào sử dụng "Lữ hành", nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, bởi vì hiện tại là trạng thái trăng đỏ rõ ràng nhất, không có gì che lấp, tròn như khay bạc, mỗi lúc như vậy, ngài "Cửa" đều có thể truyền tiếng kêu cứu từ nơi bị lạc tới lỗ tai hậu duệ của mình, "Lữ hành" được tăng cường, xuất hiện dị biến cũng không phải không có khả năng.

Bóng dáng Klein nhanh chóng nhạt đi, biến mất không thấy đâu, qua vài giây, lại đột xuất hiện ở vị trí cũ.

"Không thể tiến vào linh giới, thậm chí căn bản không cảm ứng được... Năng lực 'Lữ hành' hiện tại chỉ còn một phần ba hiệu quả so với lúc trước, miễn cưỡng có thể trở thành 'Ẩn thân'..." Klein âm thầm lẩm bẩm, ở trong lòng tổng kết ra kinh nghiệm cùng giáo huấn vừa rồi, tìm thấy một điểm nghi hoặc:

"Nhưng mà, 'Lữ hành' làm thân thể nhạt phai cùng trong suốt, là căn cứ vào đặc thù của linh giới, vì sao nó lại có tác dụng?"

Klein cân nhắc mười giây, mơ hồ có chút suy đoán:

"Mỗi người đều có liên hệ với linh giới, bởi vì thể tinh linh thủy chung bị vây ở trong, có thể chiếm được các loại tin tức trừu tượng, đây là gợi ý thu được từ nguyên lý bói toán."

"Cho nên, lúc mình bị chuyển hóa thành trạng thái 'Bí ẩn', liên hệ với linh giới cũng bao hàm trong đó?"

"Như vậy có thể giải thích vì sao mượn được đặc thù của linh giới, nhưng không cách nào tiến vào linh giới, bởi vì trước đó mình đã là một bộ phận của 'Bí ẩn'! Ừm, trước đó mình không kịp suy nghĩ, thử 'Lửa nhảy vọt', kết quả đạt được thành công, cái này cũng cần mượn dùng đặc thù của linh giới."

Xác định điểm ấy xong, Klein nâng lên tay phải, búng ngón tay, muốn đốt lửa nửa ngọn nến còn lại trong căn nhà cách vách.

Anh muốn lấy phương thức "Lửa nhảy vọt" xuyên qua các căn nhà liền kề, từng bước một tới gần tòa giáo đường đỉnh nhọn, đợi cho trăng đỏ bị sương mù che lấp, lại xem tình huống rồi quyết định có nên mạo hiểm trốn vào đó không!

Rất nhanh sau đó, ngọn nến trong căn nhà sát vách nổi lên ngọn lửa, nó chậm rãi bành trướng, chiếu sáng xung quanh.

Đúng vào lúc này, con đường bên ngoài đột nhiên trở nên yên tĩnh dị thường.

Âm thanh dã thú gầm nhẹ biến mất không thấy đâu!

Bóng dáng qua lại nói chuyện trên đường tựa như toàn bộ chuyển hướng về phía bên này, đưa ánh mắt nhìn về phía cửa sổ có ánh nến!

Trán Klein đổ xuống mồ hôi lạnh, không dám làm loạn, theo bản năng lại búng tay một cái, dập tắt ánh nến.

Sau im lặng ngắn ngủi, âm thanh ồn ào lại một lần nữa xuất hiện, bóng dáng loáng thoáng tiếp tục đi tới đi lui.

Klein lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nâng lên tay phải, lau quệt vết mồ hôi trên trán.

Anh phát hiện sau khi mình tiến vào trấn nhỏ sương mù đã bất tri bất giác phạm phải vài sai lầm, trong hoàn cảnh nguy hiểm quỷ dị như thế, vừa rồi lại không bói toán xem có nên đốt lửa ngọn nến cách vách không!

Trực giác linh tính đáng ra phải nhắc nhở, kết quả là không hề xuất hiện... Xem ra sau khi sương mù xám bị ngăn cách, trực giác linh tính cùng dự cảm nguy hiểm đều không hề được tăng lên tương ứng, hiện tại chỉ là mạnh hơn "Bậc thầy điều khiển rối" cùng cấp một ít, còn lâu mới đạt được mức độ biến hoá... Chính bởi vì như vậy, mình mới bị Panatia dùng năng lực "Kẻ xúi giục" dẫn đường từng bước, nhìn về phía vết thương của cô ta, mà lại không cảm nhận được dự báo nguy hiểm, ngược lại theo bản năng cảm thấy cách một tầng "Con rối", vấn đề không lớn... Klein tạm thời không có thời gian để phục chế lại cuộc chiến lúc nãy, một lần nữa anh đặt lực chú ý lên việc làm cách nào để không cần ra khỏi nhà mà vẫn có thể tới gần giáo đường đỉnh nhọn.

Anh xem xét kỹ các vật phẩm thần kỳ và năng lực phi phàm của mình, bỗng nhiên, ánh mắt sáng lên, tìm được biện pháp.

Biện pháp này chính là “Mở cửa” mà lúc trước anh cho rằng vô dụng nhất trong "Nhà lữ hành" !

Năng lực phi phàm này ở tình huống bình thường, hoàn toàn bị "Dịch chuyển" vượt xa, nhưng trong trấn nhỏ sương mù thần bí quỷ dị, nó ngược lại càng hữu dụng!

Klein không vội vã hành động, lấy ra đồng vàng vốn để chứa "Oan hồn" Senor, sử dụng phương pháp bói toán hỏi linh tính của bản thân, chiếm được đáp án "Xuyên tường".

Mà trong tình huống không thể trực tiếp đạt được gợi ý tượng trưng từ linh giới, anh chỉ có thể lựa chọn tin tưởng bản thân, lúc này đi đến vách tường dùng chung với căn nhà bên cạnh, vươn hai tay tới.

Trong im lặng, Klein xuyên thấu tường đá, tiến vào căn nhà kia.

Anh dùng nó dần xuyên qua từng dãy nhà, đi tới căn cuối cùng, mà căn cứ theo ấn tượng đầu của anh với trấn nhỏ, nơi này đã cách giáo đường đỉnh nhọn không xa, nhiều lắm là hai lần "Lửa nhảy vọt" nữa sẽ đến nơi.

Lúc này, ánh trăng đỏ rực bên ngoài còn chưa yếu bớt, bên ngoài mơ hồ có thể thấy được bóng người lui tới như đang sống bình thường.

Klein không cách nào rời đi, đành phải ngồi xuống, ngồi trên chiếc ghế cách cửa sổ hơi xa, nơi này gần như đen kịt, rất khó nhìn thấy vật gì.

Tận đến lúc này, anh mới có thời gian hồi tưởng các chi tiết từ khi gặp mặt ma nữ Panatia.

"Cô ta là hung thủ tạo ra sự kiện sương mù Backlund, vài vạn người chết đi bởi vì cô ta, lại càng nhiều người phải thừa nhận đau đớn mất đi người thân."

"Lão Kohler cố gắng để được sống, bà Liv dùng hết toàn lực nuôi hai đứa con..." Klein nhắm mắt, ngẩng đầu, hít sâu một cái."

Anh bắt buộc bản thân trở nên bình tĩnh lại từ trạng thái phẫn nộ thù hận, xem xét kỹ chuyện tình trước đó:

"Đáng tiếc là không thể để Senor dùng chiếc nhẫn 'Hoa máu' kia, nếu không hắn hẳn có thể giãy dụa lâu hơn một chút, bất quá đây cũng là không còn cách nào khác, dưới tình huống này buộc phải nhập vào người khác, vì đưa 'Giáo chủ Tường Vi' và chiếc nhẫn ‘Hoa máu’ tiến vào cánh cửa Chianes thì tương đương với tự sát..."

"Hiện tại vật phẩm thần kì mình có thể sử dụng chỉ còn lại 'Đói khát ngọ nguậy', 'Xác sống', 'Nam tước sa đoạ', 'Sứ Đồ Dục Vọng' cùng 'Nhà lữ hành'..."

"Đúng rồi, khi trăng đỏ rõ ràng hơn thì mình có thể liên hệ lại với sương mù xám không, sử dụng phương pháp cầu nguyện thử xem..."

"Không được..."

"Có thể xác nhận, dù là cách sử dụng con rối, mình vẫn sẽ bị năng lực của ma nữ ảnh hưởng..."

"Nếu Panatia có thể tản ra dịch bệnh trong phạm vi lớn, vì sao không âm thầm bao trùm lấy không gian, phải đợi cho mình nhìn thấy hình thái sinh vật thần thoại không hoàn chỉnh của cô ta mà mất đi khống chế, rồi bại lộ vị trí, mới để bệnh tật lây nhiễm?"

"Ừm, cô ta khẳng định có thể làm được, sương mù Backlund chính là chứng cứ rõ ràng... Có 2 cách để giải thích, một là bởi vì mình bị Thiên sứ kia tự tay 'Đưa' vào, điều này làm cho cô ta coi trọng, lo lắng việc tản ra sớm dịch bệnh sẽ dẫn phát dự cảm linh tính của mình, thứ 2 là cô ta đang sợ cái gì đó, không dám bao trùm trong phạm vi lớn... Nếu nguyên nhân là cái sau, nơi này vẫn còn có nguy hiểm khác..."

Klein suy nghĩ rất nhiều, linh cảm đột nhiên xúc động, xương sống rét run.

Hầu như là cùng lúc đó, anh thấy bóng đen tối mịt bao trùm xung quanh đột nhiên co rụt lại, chui vào trong lỗ mũi, cái miệng, lỗ tai của mình!

Giờ khắc này, bóng đen giống như biến thành thực thể, cảm giác lạnh như băng mà ướt át, nhanh chóng trói buộc Klein, biến thành con muỗi trong hổ phách.

Bóng dáng Klein chợt bị đè ép, biến hóa thành tờ giấy mềm mại, nhanh chóng hư thối.

"Người giấy thế thân"!

Vừa nhận thấy nguy hiểm anh lập tức sử dụng "Người giấy thế thân"!

Klein mặc trường bào màu đen dành cho mục sư bỗng hiện lên ở một bên khác của bàn ăn, miệng mở rộng, muốn phát ra thanh âm.

Lúc này, trong đầu anh đột nhiên thấy hoảng hốt, cảm giác xung quanh trở nên mơ mơ hồ hồ, không đủ rõ ràng.

Trong nháy mắt anh liền hiểu được, mình bị ép kéo vào cảnh trong cảnh mơ!

Mà anh cũng mượn chuyện này xác nhận một điểm, đó là năng lực giữ lý trí thanh tỉnh ở cảnh mơ không bình thường kia đã sớm hóa thành đặc tính của bản thân, không cần tiếp tục mượn dùng sương mù xám!

Hơi quằn quại, Klein lập tức tỉnh lại, thấy bóng đen trong căn nhà giống như thủy triều, đang thong thả ập tới phía mình.

Pằng!

Miệng anh mở rộng, bắn ra một viên đạn không khí thật lớn có lực xuyên thấu lực rất mạnh.

Viên đạn bắn vào bóng đen, trực tiếp đánh ra một khoảng trống lớn.

Bóng đen xung quanh chỗ trống giống như dòng nước, lúc này ập tới, dần khôi phục nguyên trạng, Klein bắt lấy cơ hội này, lăn sang bên cạnh, để cho găng tay trái trở nên tái nhợt, nhiễm màu xanh lục.

Bốp một tiếng, vị trí cũ của anh bị một đám máu thịt bay ra từ trong bóng đen đánh trúng, bao trùm thành một tấm thảm đỏ thẫm mọc đầy nấm mốc kỳ dị.

Trong thoáng chốc, Klein có loại cảm giác bị suy yếu, bất chấp nghĩ nhiều, lập tức để cho lòng bàn chân lan tràn tầng băng tràn ngập khí lạnh ra bên ngoài.

Sương trắng ngưng tụ, nhanh chóng đông lạnh bóng đen, dưới tinh thể trong sáng, bóng đen vặn vẹo, giống như thể có sinh mệnh của riêng mình.

“Đóng băng” trong "Xác sống" !

Klein vừa lăn lộn, vừa thay đổi vị trí, đồng thời để bao tay đột nhiên hiện ra một đám viên bi màu đen, thâm thúy mà u ám.

Ngay sau đó, anh đứng thẳng người, đối mặt bóng đen bị băng lạnh ảnh hưởng, mở miệng nói bằng ngôn ngữ ác ma tràn ngập ô uế:

"Chậm lại!"

Bỗng nhiên, Klein thấy tốc độ chảy của bóng đen trở nên cực kì chậm, nhưng mà, chính suy nghĩ của anh cũng bị trì trệ, không thể kịp sử dụng đòn công kích tiếp theo.

"Lời ô uế" của anh bị vặn vẹo, rõ ràng là nhắm vào bóng đen, lại bị vặn vẹo thành toàn bộ phòng khách, do đó ảnh hưởng đến cả bản thân.

Chỉ một cái hô hấp sau, Klein giãy thoát khỏi trạng thái chậm lại, không hề nghĩ ngợi liền bổ nhào vào bàn ăn, cầm lấy một miếng thịt bò, mạnh mẽ ném về phía bóng đen.

Trong quá trình này, găng tay trái của anh vẫn duy trì màu đen tối như trước, có loại cảm giác tà dị mà tôn quý.

"Hối lộ" !

Anh dùng tảng thịt bò "Hối lộ" kẻ địch, làm suy yếu lực công kích, lực phòng ngự cùng lực khống chế của đối phương!

Đúng lúc này, bóng đen đột nhiên thối lui tới góc tường, để cho bàn ăn hòa cùng với tầng băng, vỡ vụn thành nhiều khối.

Sau đó, cái bóng đen này bay lên trên, biến hóa thành một bóng dáng đen kịt đội mũ trùm thân mặc trường bào.

Bàn tay bóng người kia cầm quyển sách mơ hồ trong suốt, đồng thời phát ra tiếng ngâm xướng xa xưa:

"Ta đi đến, ta nhìn thấy, ta ghi lại."

Tiếng ngâm xướng vừa mới vang lên, mặt giấy trên quyển sách nhanh chóng lật, tạo ra một cây trường thương lửa trắng cực nóng ở phía trước.

Ngài A? Hắn đã hoàn toàn điên rồi sao? Hoàn cảnh như vậy, hắn cũng dám dùng năng lực phi phàm loại lửa? Klein thấy trong lòng căng thẳng, cấp tốc suy nghĩ đối sách, đồng thời cất bước lao mạnh tới chỗ đối phương, đồng thời để tay trái ở phía sau người.

"Đói khát ngọ nguậy" nhanh chóng tràn đầy khí tức u ám thâm thúy, sau đó ngưng tụ ra một thanh trường kiếm to đến khoa trương từ nham thạch đỏ đậm nóng chảy cùng lửa lam xanh nhạt.

Xoẹt!

Bước chân Klein mạnh mẽ, thắt lưng và bả vai di chuyển, hung mãnh vung cánh tay trái.

Cơ thịt trên tay anh căng cứng cả lên, "Kiếm nham thạch nóng chảy” chém từ dưới lên!

Phập! Thanh kiếm to lớn có ngoại hình hoa mỹ chém trúng trường thương, màu lửa trắng và lam nhạt cùng với các tia lửa màu đỏ thắm bắn ra bốn phương tám hướng, đốt cháy ghế dựa, đốt cháy bức màn.

Âm thanh ồn ào trên ngã tư đường sớm đã biến mất, từng cái bóng dáng mơ hồ đều chuyển hướng về phía bên này, yên tĩnh tới cực điểm.

Mà sau khi va chạm với trường thương, Klein thuận thế hạ thấp đầu gối, chân sau quỳ xuống, dùng tay phải búng tay.

Tách!

Toàn bộ lửa trong phòng đều bị dập tắt.

Klein không tiếp tục chuyển động, anh cảm thấy có rất nhiều ánh mắt muốn xuyên thấu bức màn, tìm kiếm điểm dị thường.

Người đàn ông đội mũ trùm do bóng đen tạo thành cũng không có động tác gì, vừa rồi còn tấn công điên cuồng, nhưng bây giờ hắn cũng cảm nhận được sự khủng bố khó có thể diễn tả bằng lời đang tới gần.

Trong căn nhà tối om chỉ có một chút ánh trăng đỏ rực, Klein quỳ một gối xuống, còn đối phương thì đứng dựa vào tường, giống như biến thành hai cái tượng đá.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh cực độ, thời gian quá trôi qua rất chậm, Klein có ảo giác như chỉ còn mười giây nữa thôi là đã trôi qua cả tiếng đồng hồ.

Rốt cuộc, thanh âm như dã thú gầm nhẹ lại vang lên, nhưng bóng dáng mơ hồ có thể thấy được bên ngoài cửa sổ lần nữa qua lại trên đường.

Hầu như là cùng một thời điểm, Klein hoàn thành dùng "Dây linh thể" khống chế bước đầu mục tiêu, người đàn ông đội mũ trùm vừa muốn làm ra động tác liền hơi bị trì trệ!

Không chút do dự, Klein giữ tư thế khom lưng, vòng một vòng, chuẩn bị lợi dụng trạng thái trì hoãn của đối phương, dứt điểm vồ đến phía sau của hắn, từng chút một chuyển hóa hắn thành con rối.

Đúng vào lúc này, cái mũi của anh bỗng nhiên ngứa ngáy, cái miệng không nhịn được mở ra.

Hắt xì!

Klein hắt xì một cái, mất đi sự kiểm soát đối với "Dây linh thể", hơn nữa, yết hầu anh bắt đầu đau đớn, nước mũi bắt đầu chảy.

Anh bị cảm!

Trong trận chiến kịch liệt, anh lại bị cảm!

Sau khi hoài nghi đối phương là ngài A, Klein thật ra cũng đã dự phòng bệnh tật của "Ma nữ", bởi vì anh từng chiến đấu với ngài A, từng ăn đau khổ vì năng lực này, nhưng mà trong chiến đấu không kịp suy nghĩ quá nhiều, anh tính sai một việc, đó là thân thể sớm đã bị ma nữ Panatia dùng dịch bệnh xâm nhiễm mà suy yếu không ít, không có cách nào chống chịu tới khi chuyển hóa con rối xong, ngay cả anh có cố gắng kéo dài thời gian khống chế bước đầu để kiếm cơ hội dùng "Đạn không khí" phát động công kích chí mạng cũng không thể đợi được!

Hắt xì!

Klein vừa hắt xì, vừa lăn lộn rời đi, đồng thời, anh để "Đói khát ngọ nguậy" chuyển đổi thành trạng thái "Nam tước sa đoạ", muốn thử xem sử dụng năng lực "Vặn vẹo" với bản thân có thể làm chậm lại ảnh hưởng của bệnh cảm không.

Đương nhiên, nhờ "Hối lộ" vừa nãy, bệnh tình của anh còn không tính là quá nghiêm trọng, chỉ là sẽ ảnh hưởng tới việc thao túng "Dây linh thể" mà thôi, chưa đến mức làm anh không thể chiến đấu nổi.

Trong lúc đang quay cuồng, trong mắt Klein thấy kẻ địch thoát ly khỏi trạng thái bóng đen, mũ trùm rớt xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp như phụ nữ, đúng là ngài A.

Vị Thần sứ hội Cực Quang này, thế mà còn tồn tại dưới hoàn cảnh ác liệt này tới tận giờ!

Bất quá, ánh mắt hắn đã ngập tràn ánh đỏ, nhìn Klein tựa như thấy được đồ ăn ngon miệng, hoàn toàn không che giấu loại cảm giác đói khát phát ra từ bản năng chút nào.

Giờ khắc này, cảm xúc của Klein không có rung động quá lớn, bởi vì anh vẫn còn đủ thực lực để chiến đấu.

Điều anh lo lắng nhất không phải là ngài A, mà là nếu hai bên ngày càng chiến đấu kịch liệt thì sẽ không rảnh hơi đâu mà bận tâm tới việc tia lửa văng tung tóe nữa, đến lúc đó dẫn dụ nguy hiểm từ bên ngoài tiến tới, hai người đều khó thoát khỏi kết cục tử vong!

Đói khát... đói khát mãnh liệt đã làm ngài A hoàn toàn mất đi lý trí, không hề cố kỵ bóng dáng lui tới trên đường... Nếu có thể để hắn hơi giảm bớt cơn đói, hắn hẳn là sẽ tạm dừng việc công kích lại, kiên nhẫn chờ đợi trăng đỏ một lần nữa bị sương mù che lấp... Cho hắn chút "đồ ăn" ? Trong khi suy nghĩ xoay chuyển, Klein thiếu chút nữa cắt xuống một miếng thịt của mình ném cho đối phương.

May mà anh đúng lúc nghĩ tới một việc:

Trên người mình có mang theo đồ ăn!

Đó là cây nấm do Frank Lee làm ra, nghe nói pha giữa thịt bò cùng một chút máu thịt của "Giáo chủ tường vi", chỉ cần có cá với nước là có thể liên tục sinh sôi nảy nở.

Bởi vì đây đã là giống loài mới, nên thực chất là không hề có quan hệ gì với "Giáo chủ tường vi", cho nên, Klein vẫn để nó chung chỗ với các loại bột phấn thảo dược thường dùng, một mực không lấy nó ra, mà cũng không lo lắng sẽ khiến cho trung tâm phong ấn sau cửa Chianes xảy ra biến hóa.

Hắt xì, lại hắt xì một cái, vừa lăn tròn một cái, Klein đã lấy ra một cây nấm phơi khô, ném về phía ngài A.

Có lẽ là do vị thịt bò hấp dẫn của nó, cũng có thể là xuất hiện cảm ứng với "Giáo chủ tường vi", ngài A nhất thời dừng lại động tác định tấn công, một tay bắt lấy cây nấm, nhét vào trong miệng, nhai nuốt vào bụng.

Cảm giác đói khát nhạt đi một chút, nhưng ánh mắt nhìn về phía Klein vẫn không thay đổi.

Hai tiếng vút vút vang lên, Klein ném số nấm còn lại qua, ngài A tiếp được, không chút do dự ăn hết toàn bộ.

Tầm mắt của hắn rốt cuộc cũng dịu đi, nhìn về phía những bóng dáng mơ hồ đang đi lại ngoài cửa sổ, từng bước một lui ra một góc phía sau, dung nhập vào bóng đen.

Phù... Klein không tiếng động thở hắt ra, cũng lui đến một góc tường khác.

Ngài A vậy mà còn chưa chết... Không thể không nói, trong hoàn cảnh này, năng lực của "Giáo chủ tường vi" quả thật có thể cung cấp trợ giúp rất lớn, chỉ riêng thức ăn đã có thể giúp mình sống sót thật lâu... Đương nhiên, ngài A vẫn chưa bị "Ma nữ tuyệt vọng" Panatia giết chết, đủ để chứng minh thực lực của hắn, bất quá, năng lực phi phàm cấp Bán Thần hắn ghi lại khẳng định đã dùng hết... Klein vừa nghĩ vừa cân nhắc từ ngữ, muốn hỏi chuyện từ chỗ ngài A:

"Ông có tìm được manh mối để rời khỏi đây không?"

Đối phương hoàn toàn im lặng, ngài A không hề đáp lại.

Đã điên đến mức không thể nói chuyện rồi? Klein trầm ngâm hai giây, sau đó nói ra một cái tên:

"Liomazt."

Đây là tên một vị “Thánh giả đen” nhân cách phân liệt nào đó của hội Cực Quang.

Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, ngài A dùng giọng điệu hơi khàn khàn nói:

"Hắn cũng bị 'đưa' vào rồi sao?"

Quả nhiên, chỉ có chuyện trong hội Cực Quang mới có thể được đáp lại... Klein thản nhiên nói:

"Không, hắn bị nhốt ở trong di tích thần chiến."

Không đợi ngài A nói chuyện, anh lại mở miệng:

"Vì sao không tiến vào tòa giáo đường kia?"

Ngài A khàn khàn trả lời:

"Nơi đó rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm..."

"Bên ngoài cũng nguy hiểm như vậy, mà toàn bộ nguy hiểm đều xuất phát từ nơi đó, toàn bộ những người biến mất sẽ lại xuất hiện khi trăng đỏ xuất hiện..."

Hắn còn chưa dứt lời, ánh trăng đỏ rực xuyên thấu bức màn đột nhiên trở nên cực kỳ ảm đạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro