Chương 122: Xưng tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, ở số 160 phố Backlund.

Klein rời giường rửa mặt, không vội vã mở cửa đi ra ngoài, mà đi ngược bốn bước, tiến lên phía trên sương mù xám.

Anh chợt thể hiện ra "Thế giới" Germand Sparrow, để người này thành kính cầu nguyện nói:

"Thưa ngài Kẻ Khờ vĩ đại, xin chuyển lời cho Dantiz hai câu nói."

"Tôi cần hắn cung cấp tư liệu về Tây Balam, tốt nhất là bao gồm tất cả các mối quan hệ."

"Còn nữa, nhắc nhở hắn trong khoảng thời gian này phải cẩn thận người của giáo hội Đêm Đen."

......

Trên "Tàu mộng tưởng hoàng kim", Dantiz đã dậy từ lâu đang cầm một ly rượu mạch nha, ngồi ở trong bóng râm, tránh né ánh nắng dữ dội.

Còn 15 phút nữa là bắt đầu đi học, thuyền trưởng nói, một người thợ săn muốn có tư cách tìm kiếm báu vật phải nắm giữ đủ các tri thức toán học... Ài, cái này thật sự là làm cho người ta đau đầu, nhưng lại có chút chờ mong! Dantiz một tay đặt ở đầu gối, uống rượu ừng ực.

Đúng lúc này, trước mắt hắn xuất hiện rất nhiều sương mù, bên dưới xuất hiện bóng dáng mơ hồ của vạn vật, bên tai thì quanh quẩn thanh âm của Germand Sparrow.

'Tư liệu về Tây Balam? Tuy chúng tôi có đi vào trong đó tìm kiếm báu vật còn sót lại từ thời cổ đại, biết vài bộ lạc bản xứ, nhưng chỉ như vậy mà thôi, cái khác thì đều không rõ ràng... Thật là phiền toái, mới một thời gian ngắn mà Germand Sparrow đã nhiều chuyện như vậy!' Dantiz thầm oán giận một câu, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, sợ hãi tên điên kia đột nhiên sẽ nhảy ra.

Hít vào một hơi, nghĩ đến chuyện mình đang cần phải mạnh lên, không đến mức lúc thuyền trưởng gặp nguy hiểm thì hoàn toàn không thể giúp được gì, chỉ có thể núp phía sau một cách đáng xấu hổ, Dantiz dùng bàn tay tát mặt vài cái cho tỉnh rượu, mạnh mẽ đứng dậy.

Hắn rời khỏi vị trí bóng râm, tìm tới đồng bạn "Da sắt" và "Thùng nước", hỏi xem nên tìm ai để biết tình hình về Tây Balam, cuối cùng nhận được đáp án gần như nhất trí:

"Thuyền trưởng Edwina Edwards, hoặc là Anderson Hood trước kia từng tham gia tiệc đốt lửa trại trên thuyền."

'Trực tiếp hỏi thuyền trưởng có thể sẽ khiến cô ấy hoài nghi, để cô ấy cảm thấy mình có bí mật, âm thầm làm việc cho những người khác... Nhưng mà, tên Anderson kia không biết đã chạy đi nơi nào, cứt chó!' Dantiz nhất thời lâm vào tình huống khó xử, nhịn không được chuyển dòng suy nghĩ, suy xét câu nhắc nhở cuối cùng của Germand Sparrow:

"Cẩn thận người giáo hội Đêm Đen!"

Dantiz không hề ngu ngốc, biết chuyện có thể khiến nhà thám hiểm điên cuồng cố ý nhắc nhở nhất định là không hề đơn giản, nói cách khác, hắn tin tưởng tiếp theo mình sẽ trở thành đối tượng bị giáo hội Đêm Đen coi trọng để ý, bị "Găng tay đỏ" điên cuồng truy đuổi!

'Ngoại trừ giáo hội Đêm Đen, giáo hội Bão Táp và quân đội cũng nhằm vào mình, nghe nói đều tự phái ra một đội ngũ...' Trong lòng Dantiz phát run lên.

Hắn rất nhanh lộ ra vẻ mặt nghi hoặc cùng cay đắng lẫn vào nhau, thấp giọng lẩm bẩm:

"Nhưng mà mình đâu có làm gì..."

[khổ thân vl =))]

......

Sau khi chuyển lời mong muốn tìm kiếm tư liệu Tây Balam cho "Thượng tướng ánh sao" Cattleya, Klein rời khỏi phía trên sương mù xám, quay về thế giới hiện thực, ra vẻ không khác gì lúc bình thường bắt đầu sử dụng bữa sáng và chương trình học tại nhà.

Đợi tỉnh lại sau 7 giờ, được người thân cận Richardson trợ giúp, anh mặc xong trang phục chỉnh tề, đi lên xe ngựa đã sớm chờ ở cửa.

"Đi tới nhà thờ lớn St. Samuel." Klein ngả người vào vách xe sau lưng, căn dặn người lái một câu.

Anh thấy mình còn đang hoạt động dưới thân phận Dwayne Dantes, không nên dễ dàng thay đổi hình tượng trước đó, cho nên, tần suất đi tới Giáo đường St. Samuel không thể giảm xuống, tiền quyên góp cũng không thể giảm đi.

'Hơn nữa, cái này còn có thể rửa trôi một phần hiềm nghi, dù sao ai cũng khó mà đoán được, “tội phạm” trước đó lẻn vào cửa Chianes không chỉ không trốn xa, ngược lại còn nghênh ngang trở về giáo đường, giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì... Cảm tạ Đại đế Russell, cảm ơn ông ta không sao chép tâm lý học tội phạm, không vạch ra chuyện tội phạm có chỉ số thông minh cao thích trở lại nơi mình gây án để thưởng thức kiệt tác của mình và đánh lạc hướng người khác...' Klein ở trong lòng lẩm bẩm vài câu, cầm lên hồng trà đã sớm được Richardson chuẩn bị, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Sau khi yết hầu được giải khát, anh nhìn người giúp việc nam bên cạnh một cái, giống như tùy ý hỏi:

"Ấn tượng sâu nhất về Đông Balam và Tây Balam của anh là gì?"

Richardson ngồi bên cạnh không hỏi nguyên do, ngẫm nghĩ rồi nói:

"Đông Balam yên ổn, còn Tây Balam hỗn loạn."

Trả lời một cách ngắn gọn xong, Richardson nghiêng đầu nhìn về phía ông chủ, phát hiện Dwayne Dantes đã nhắm hờ nửa mắt lại, bày ra bộ dáng cứ tiếp tục đi.

Richardson gãi gãi đầu, cân nhắc ngôn ngữ rồi nói:

"Còn có, nghèo khó, đói khát, roi vọt, ừm, những người Đông Balam cùng Tây Balam nguyên bản từng đều sùng bái Tử Thần, sau lại thêm tín ngưỡng 'Nữ thần', 'Chúa Tể Bão Táp', 'Mặt Trời Chói Loà Vĩnh Hằng' vì các chính thần đều có ưu đãi, địa vị có thể cao lên cùng với sự bảo hộ của giáo đường, xuất hiện thay đổi tín ngưỡng với quy mô lớn."

"Nhưng người thay đổi đức tin tăng nhiều, địa vị đặc thù nọ rất nhanh đã không còn, rất nhiều người ở tầng dưới chót lại vụng trộm sùng bái Tử Thần."

"Điểm này càng thêm rõ ràng ở Tây Balam rất hỗn loạn, hậu duệ Tử Thần luôn có được rất nhiều sự ủng hộ..."

"Cái này đều là do người cha kia của tôi nhắc tới sau khi uống rượu say."

Klein yên tĩnh lắng nghe, không ngắt lời người hầu nam bên cạnh, cũng không truy hỏi cái gì.

Rất nhanh, xe ngựa đến bên ngoài Giáo đường St. Samuel, trước tiên Klein ở chỗ quảng trường ngắm đám bồ câu trắng bay múa, sau đó mới tiến vào đại sảnh cầu nguyện, bỏ mũ và gậy chống xuống, giao hết cho người hầu nam Richardson.

Anh tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống, nhìn khu vực thánh đàn u ám, cùng với ánh sáng như các ngôi sao, trong lòng đột nhiên có chút bất an, xấu hổ cùng mệt mỏi.

Nếu anh đoán không lầm, từ khi tiếp xúc với thánh kiếm, lập lời thề, anh hẳn đã bị Nữ thần nhìn chăm chú, mỗi lần tiến vào giáo đường cầu nguyện, đều có loại cảm giác hoàng đế khoác bộ đồ mới để dạo phố.

'Cũng không biết Nữ thần đến cùng là mang thái độ gì... Giáo hội lại có lập trường như nào... Ừm, thử một chút xem sao...' Klein chắp hai tay để trước mũi, nhìn như đang thành tâm cầu nguyện.

Qua chừng 7 tới 8 phút, anh chậm rãi đứng dậy, đi tới hòm nguyên góp, lấy ra tiền giấy 50 đồng bảng, thành kính bỏ vào.

Làm xong tất cả những chuyện này, Klein đi về phía phòng xưng tội bên cạnh, đẩy cửa mà vào.

Khác với phòng sám hối có 2 cánh cửa gỗ mang bộ dáng cổ xưa, phòng xưng tội hiện đại xây độc lập, không gian tương đối rộng mở, kẻ sám hối và Giám mục được ngăn lại bằng tấm chắn gỗ, đều có chỗ ngồi.

Klein mượn nhờ ánh sáng mỏng manh, ngồi xuống cái ghế, sau đó nghe thấy tiếng nói trầm ấm của Giám mục sau tấm chắn:

"Ông muốn nói gì? Nữ thần luôn phù hộ mọi tín đồ thành tâm."

Klein nâng lên tay phải, vẽ hình trăng đỏ ở trên ngực rồi nói:

"Ca ngợi Nữ thần."

"Tôi muốn sám hối, hai ngày trước người quân đội tìm tới tôi, hy vọng bán một đám súng ống và hỏa pháo tới Tây Balam, khiến nơi đó loạn càng thêm loạn..."

Anh nói xong, Giám mục sau tấm chắn nhất thời không đáp lại, tựa như bị chuyện buôn lậu vũ khí của quân đội làm cho kinh ngạc, trong thời gian ngắn ngủi không biết nên trả lời thế nào.

Trong phòng xưng tội, nhất thời chìm vào im lặng.

'Như vậy đã bị dọa sợ rồi? Chẳng lẽ ông chưa từng gặp được người sám hối thẳng thắn như tôi sao? Nếu tôi nói tôi đang mưu tính giết Bán Thần, tránh né "Mẫu Thụ Dục Vọng" và "Chúa sáng thế chân thật" nhìn chăm chú, ông có khi sẽ la lớn thành tiếng mất'. Klein nghĩ thầm, tiếp tục nói:

"Lúc tôi còn trẻ tuổi quả thật rất hưởng thụ cuộc sống mạo hiểm, kiếm tiền tài trong núi xương biển máu, nhưng hiện tại tôi đã chán ngán nó, tôi càng hy vọng có được tương lai yên bình."

"Tôi đáng ra nên cự tuyệt, nhưng tôi không thể chiến thắng sự tham lam trong lòng, đây là một vụ làm ăn quá mê người, hơn nữa còn trợ giúp tôi đứng vững gót chân ở xã hội thượng lưu Backlund."

"Tôi sám hối, tôi rốt cục vẫn chọn ồn ào hỗn loạn."

Giám mục sau tấm chắn rốt cuộc đáp lại, tiếng nói hiền hòa:

"Không cần phải sợ, không cần bối rối, tham lam trong tầm kiểm soát không phải tội ác, chỉ cần ông không gây hại cho người vô tội, thì sẽ không mắc phải tội nghiệt ghi trong thánh điển."

"Làm đi, tự hỏi bản tâm, lựa chọn điều mình muốn, chỉ như vậy ông mới có thể chân chính hiểu rõ giáo lí, rõ ràng chân lý những lời này."

"Không cần cảm thấy khó xử, nhớ kỹ một câu, vô luận là lúc nào, chân thành nhận sai và sám hối đều đáng tán dương, đáng được khoan dung."

"Cầu xin nữ thần phù hộ cho ông."

"Ca ngợi Nữ thần!" Klein lại vẽ vầng trăng đỏ rực trước ngực.

Lần này anh tiến đến Giáo đường St. Samuel, chính là muốn mượn cơ hội sám hối, nói cho giáo hội biết mình sắp sửa buôn bán vũ khí quân đội, xem bọn họ sẽ có phản ứng thế nào, từ đó xem xét thái độ của nữ thần đối với mình.

Không nói thêm cái gì, Klein chậm rãi đứng dậy, rời khỏi phòng xưng tội, đi tới chỗ người hầu nam Richardson.

Đúng vào lúc này, anh thấy ở trong góc đại sảnh cầu nguyện có một cô gái đang ngồi, cô mặc trường bào màu đen có mũ trùm, mắt lam má hồng, có loại vẻ đẹp yêu dị, đúng là Daly Simone từng là "Kẻ thông linh".

Daly ngẩng đầu, cũng chú ý tới Dwayne Dantes, vẻ mặt nhất thời có chút hoảng hốt, tựa như vừa rồi cầu nguyện đã ngủ mất, tiến vào cảnh mơ.

Klein gật gật đầu, thăm hỏi một cách lễ phép, sau đó tiếp nhận mũ và gậy chống từ người giúp việc Richardson, bước chân không nhanh không chậm đi ra khỏi đại sảnh cầu nguyện.

Daly thu hồi ánh mắt, nhìn xuống ghế dựa đằng trước, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đi ra khỏi Giáo đường St. Samuel, Klein tới mép bậc thang, tạm dừng hai giây.

Trên quảng trường phía trước, đám bồ câu trắng chợt bay lên toàn bộ, che đi tầm mắt của những người đang nhìn.

......

Không đến hai phút sau, Leonard trong lòng đất chợt nghe nói Dwayne Dantes mình mới điều tra cách đây không lâu sắp hợp tác với quan chức để buôn lậu vũ khí quân đội tới Tây Balam.

'Hắn rốt cục muốn làm cái gì?' Leonard nhíu mày, hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của tên quái vật bất tử kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro