Chương 156: Thoáng nhìn kinh hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nháy mắt như vậy, ánh mắt tùy ý đảo qua của Klein tạm dừng lại, ngưng đọng ở trên bóng người quen thuộc kia.

Anh chợt nhận thấy mình biểu hiện có chút dị thường, mà ở trong linh cảm của Bán Thần, đây là vấn đề không có khả năng sẽ bỏ qua.

Lưng cơ căng thẳng, ý nghĩ trong đầu Klein xoay chuyển thật nhanh, va chạm ra hoa lửa.

Anh không đột nhiên dời tầm mắt đi như phản xạ có điều kiện, mà vẫn nhìn sang bên kia, nhìn Bán Thần nghi ngờ là con đường "Hắc hoàng đế" kia, mỉm cười nói với nghị viên Macht:

"Người tới nơi này quả nhiên không chỉ có mỗi sĩ quan xuất ngũ."

Lời nói không cần thiết này nghe qua thì như anh đang quan sát cẩn thận, thực tế thì lại chả có ý nghĩa gì.

Nghị viên Macht haha cười nói:

"Bất cứ câu lạc bộ nào phát triển đến cùng, đều đã vượt qua giới hạn nguyên bản của nó."

Câu trả lời của ông ta nhìn như không nói gì, nhưng khi cẩn thận ngẫm nghĩ, lại sẽ làm cho người ta cảm thấy như nói chút gì đó, hoặc là vừa vặn tương phản lẫn nhau.

Lúc này, quý ngài bả vai rộng có cánh tay hơi dài mặc vest màu đen kia cũng tự nhiên nghiêng đầu đi, nhìn sang vị trí của hai người, thấy vị phú ông bỏ ra 15.000 bảng kia vừa lúc đang nhìn sang đám người bên mình, đồng thời thấp giọng nói chuyện với nghị viên Macht ở bên cạnh.

Điều này làm cho hắn cảm thấy ánh mắt kinh ngạc vừa rồi của đối phương càng giống như là phản ứng bình thường sau khi biết chức vụ của hắn.

Sau đó, hắn thu hồi tầm mắt, tiếp tục chủ đề còn chưa kết thúc.

Mà lúc này, ngực Klein đã vã ra từng tầng mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy hai chân hơi có chút mềm nhũn ra.

Anh tuy cũng coi như đã từng đứng trực diện trước Bán Thần, thậm chí còn phát sinh giao tranh, nhưng ở trong tình huống không gian nhỏ bé này, tiếp xúc quá gần, nguy cơ chỉ trong một ý niệm, thì vẫn là lần đầu gặp phải, mà quan trọng hơn là, anh hiện tại còn chưa có làm tốt công tác chuẩn bị đối mặt với Bán Thần, không chỉ không có một con rối nào, mà còn chỉ cầm theo mỗi súng ngắn "Chuông tang", còi đồng Azik cùng kèn amonica của nhà thám hiểm.

"Quyền trượng Hải Thần" thì không có cách nào mang theo bên người, hoàn cảnh sử dụng lại yêu cầu hà khắc, nếu không sẽ tạo ra lượng lớn thương vong, "Grossel du ký" một khi đặt ở bên người trong một thời gian dài, sẽ làm cho Klein bị động tiến vào thế giới trong sách, đến lúc đó, lại muốn đi ra cũng rất phiền toái, "Đói khát ngọ nguậy" thì còn thiếu cách để phong ấn, mỗi ngày đều không chịu ở yên, không phải việc gì quá cần thiết, thì không có khả năng lấy ra, phù chú "Kẻ ăn cắp vận mệnh" chế thành từ "Con trùng thời gian", nói không chừng sẽ kéo Amon tới, trừ khi dùng rất nhanh, nếu không Klein nào có lá gan mang theo bên người...
Nếu thực bị vị Bán Thần nghi ngờ là con đường "Hắc hoàng đế" kia phát hiện ra vấn đề, biện pháp giải quyết tốt nhất mà anh có thể nghĩ đến chỉ có một:

'Đó chính là thổi kèn amonica lên, triệu hồi tiểu thư đưa tin, bảo cô ta mang theo mình cùng mượn dùng linh giới để chạy thoát khỏi Backlund!'

Anh không nghĩ tới việc để cho Reinette Tincole trực tiếp chiến đấu với đối phương, mình cầm súng ngắn "Chuông tang" ở bên cạnh tìm cơ hội bắn lén, bởi vì nơi này là Backlund, là sân nhà của người phi phàm chính phủ, chỉ tính mỗi tạo hình kỳ dị của tiểu thư tín sứ, quý ngài kia tùy tiện đưa ra một tội danh nào đó, chờ đợi Klein phía trước tất nhiên đều là vây bắt, theo đó sẽ là càng ngày càng nhiều Bán Thần cùng vật phong ấn mạnh mẽ kéo đến.

'Thật là nguy hiểm quá mà...' Klein suy nghĩ logic dời ánh mắt đi, dùng năng lực của "Tên hề" khống chế hai chân, không để lộ ra một chút dị thường đi về phía cửa lớn.

Anh không có hỏi nghị viên Macht bên cạnh, không hỏi những người vừa rồi là ai cùng với ai, có vẻ như không cảm thấy hứng thú, lấy cái này là minh chứng cho việc trước đó thật sự chỉ là tùy ý nhìn qua mà thôi.

Nhưng khi đối phương nhìn lại có để lộ ra khuôn mặt của hắn trong mắt Klein:

'Chân mày màu đen rậm rạp nhưng không xuề xòa, tóc cùng màu ngắn mà cứng rắn, đôi mắt lam sậm gần đen, cái mũi cao thẳng giống như ngọn núi, mảng lớn râu từ bên miệng kéo dài ra bốn phía, hình dáng góc cạnh, mặt dài, cùng với đường cong lạnh lẽo.'

'Đây là một người đàn ông đầy hương vị rắn rỏi, tuổi ngoài ba mươi hoặc ngoài bốn mươi cũng có khả năng, khó có thể phán đoán chuẩn xác.'

Chỉ nhìn từ vẻ ngoài, Klein cảm thấy hắn càng giống với Bán Thần con đường "Trọng tài" hơn, mà không phải "Hắc hoàng đế".

Đương nhiên, khí chất vị Bán Thần này thật ra lại càng gần với "Chiến sĩ", nhưng mà, hắn quá lùn so với đường tắt này.

Có dung mạo rõ ràng như vậy, Klein không cần hỏi lại, có thể trực tiếp tìm Arodes lấy đáp án, cho dù anh còn kiêng kị đề phòng "Ma kính", cũng có thể ủy thác đám người tiểu thư Hugh, tiểu thư Sharon làm điều tra thân phận cơ bản.

Anh tin rằng, một vị Bán Thần dù có cố che dấu như thế nào, chức vị cũng sẽ không quá thấp, có thể tra ra rất dễ dàng.

Một bước, hai bước, ba bước, Klein cử chỉ bình thường rời khỏi "Câu lạc bộ sĩ quan xuất ngũ Đông Balam".

Lên xe ngựa, anh dựa vào vách xe, nhắm mắt lại, im lặng vài giây, ở trong lòng thở dài một tiếng:

"Manh mối sự kiện sương mù Backlund bị đứt đoạn rốt cuộc đã được nối lại..."

Anh một hồi lâu không mở mắt, không nói gì, giống như còn đang suy nghĩ lại vấn đề thảo luận làm ăn trước đó, thật ra lại là đang cân bằng lại cảm xúc vừa rồi bị khống chế ở trong lòng.

Trong quá trình này, Klein phát hiện người hầu nam Richardson vài lần muốn mở miệng, lại ngậm miệng lại, tựa như đang có chuyện khó xử gì đó.

Cuối cùng, anh ta không nói gì cả, chuyên tâm chuẩn bị hồng trà.

Klein bởi vì vừa mới trải qua chuyện vừa rồi, nhất thời cũng không có tâm tình quan tâm đến vấn đề của hắn, giả vờ như không phát hiện ra cái gì cả.

Trong bầu không khí im lặng cùng âm thanh bánh xe chuyển động, bọn họ về tới số 160 phố Backlund.

Lên lầu ba, Klein đang muốn đi tắm bồn tắm lớn do hầu nữ hạng nhất đã đổ đầy nước nóng, Richardson cầm mũ dạ cùng gậy ba toong của anh đi tới hai bước, cung kính hỏi:

"Thưa ngài, ngài gần đây là muốn tới Nam đại lục?"

"Phải." Klein thản nhiên đáp lại, anh thậm chí đã chuẩn bị đưa thêm 500 bảng tiền mặt cho nữ quản gia Thanea, để khi anh ở Nam đại lục, chi tiêu hằng ngày cho chỗ ở của Dwayne Dantes.

Cùng lúc đó, anh cũng hiểu ra và càng khắc sâu tầm quan trọng của hai vị trí là quản gia cùng người hầu nam/nữ bên cạnh chủ nhân này trong xã hội thượng lưu.

Có rất nhiều chuyện của chủ nhân căn bản không thể gạt được bọn họ, cho nên, khi thái độ tín ngưỡng hoặc lập trường chính trị khác nhau xuất hiện mâu thuẫn không thể giải hoà, tất nhiên phải đổi mới.

Richardson do dự một hồi rồi mới nói:

"Thưa ngài, tôi sinh ra ở Nam đại lục, nắm giữ tiếng Dutan, đối với các loại tập tục ở địa phương đều cực kỳ hiểu biết, hẳn có thể hỗ trợ được cho ngài."

Tiếng Dutan là ngôn ngữ thông dụng của đế quốc Balam cổ, ở Đông Tây Balam hiện nay, dân chúng bình thường sử dụng vẫn là loại ngôn ngữ này, chỉ có những người ở trung tầng thượng tầng, mới hiểu những ngoại ngữ như tiếng Feysack cổ, tiếng Loen cùng tiếng Intis vân vân.

Klein cảm thấy đối với chuyện này càng thêm may mắn, bởi vì đế quốc cổ thống nhất Balam từng có Chân thần tồn tại, cho nên các bang bên trong tuy đều có khẩu âm riêng, nhưng sử dụng đều là tiếng Dutan, chữ viết cũng như thế, cái này làm cho anh bớt đi không ít phiền toái.

'Nếu gặp phải loại sử dụng mấy chục hay cả trăm loại ngôn ngữ hỗn tạp, vậy mới khiến cho người ta to đầu... Nhưng tiếng Dutan không cùng một hệ thống với tiếng Feysack cổ, mình không thể học tập theo kiểu một phân nhánh của cái sau mà có thể nắm giữ rất nhanh được, tìm phiên dịch là chuyện ắt không thể thiếu, Ah, Anderson tựa như rất am hiểu tiếng Dutan, chưa từng thấy hắn đề cập đến việc gặp phải chướng ngại gì khi giao tiếp ở Tây Balam...' Klein nghe xong lời nói của Richardson, bỗng nhiên hiểu ra hắn vừa rồi là đang khó xử cái gì.

Là một người hầu nam, khi chủ nhân ra ngoài làm việc, hắn cần phải đi theo, mà quản gia thì lại không cần.

Nói cách khác, người hầu nam bên người cũng là thư ký sinh hoạt, cũng sắm vai nhân vật thư ký kinh doanh ở một mức độ nào đó.

Rất hiển nhiên, Richardson thích cuộc sống ở Backlund hơn, thích tất cả mọi thứ ở nơi này, không muốn về lại Nam đại lục, không nghĩ tới việc sẽ phải gặp lại những cảnh vật cùng sự việc có thể khiến anh nhớ lại chuyện cũ, cho nên, khi ở trên xe ngựa, mới vài lần muốn nói rõ sở trường của bản thân lại không mở miệng được, hy vọng Dwayne Dantes có thể tìm kiếm người thích hợp khác hơn.

Klein trầm ngâm rồi nói:

"Có thể nhìn ra, anh không quá thích nam đại lục, vì sao lại chủ động nói cho tôi biết chuyện này?"

Richardson thong thả cúi đầu, nhìn mũi giày mình nói:

"Ngài cho tôi cơ hội thu được thêm kinh nghiệm, cũng trưởng thành hơn, tôi nghĩ, tôi nghĩ hẳn mình có thể giúp được ngài."

'Báo ân tình thật mộc mạc mà... Nếu anh không nói, không ai có thể xác định anh biết tiếng Dutan, dù sao anh cũng sinh ra và lớn lên ở trang viên thực dân Đông Balam...' Klein nhìn kỹ Richardson vài giây, cười không tiếng động, ở trong lòng cảm khái hai câu.

Nhưng anh không tính để cho vị hầu nam này đi theo mình đến nam đại lục, một là việc này sẽ làm cho việc hành động của anh trở nên không thuận tiện, hai là sợ đối phương lại bị người quen của cái gì gọi là hội phục quốc Giáo Đoàn Linh Hồn kia nhận ra mà kéo đến, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến nửa đời sau.

Klein cười cười nói:

"Tôi ở bên đó không hề thiếu người quen, bọn họ đều biết tiếng Dutan, đều biết các loại tập tục."

"Ừm, anh còn việc càng quan trọng hơn, anh phải ở lại Backlund, cách một khoảng thời gian thay thế tôi đi tới nhà một số người quen của tôi đưa chút quà, đến lúc đó tôi sẽ đưa anh một danh sách, còn nữa, xem báo nhiều chút, để ý tin tức có giá trị đầu tư, cùng khảo sát thị trường, sau đó cho tôi báo cáo tương ứng, tôi sẽ để cho cô Thanea một khoản tiền dự bị chuyên dùng cho việc này."

Richardson đầu tiên là có chút ngẩn ra, chợt vừa mừng vừa sợ nói:

"Vâng, thưa ngài, tôi, tôi sẽ cố gắng!"

Giờ khắc này, hắn cảm thấy mình đã được trọng dụng, tầm mắt không hiểu sao trở nên mơ hồ.

Từ khi sinh ra cho đến giờ, hắn lần đầu tiên cảm giác được tương lai tràn ngập hy vọng, làm cho người ta hướng tới.

Đuổi Richardson đi, Klein thoải mái tắm rửa, làm dịu đi tinh thần căng thẳng, sau đó mặc đồ ngủ, trở lại phòng, lấy ra giấy bút, vẽ ký hiệu phức tạp kết hợp giữa "Dòm ngó" và "Bí ẩn".

Trên mặt ngoài kính toàn thân, sóng nước đột ngột được vòng vòng đẩy ra, hào quang màu bạc hợp thành một dòng chữ Loen:

"Kính thưa chủ nhân vĩ đại, người hầu trung thành nhỏ bé và khiêm tốn Arodes của ngài đáp ứng lời triệu hồi của ngài đã đến!"

"Ngài lại muốn rời khỏi Backlund sao?"

Klein gật đầu nói:

"Đúng vậy."

Không đợi Arodes nói gì, anh trực tiếp mở miệng hỏi:

"Ở nam đại lục, ta còn có thể liên lạc được với ngươi không?"

"Đương nhiên có thể! Chỉ cần ngài mang cái máy điện báo thần kỳ kia ra." Ở mặt ngoài cái gương, những từ màu bạc này nhanh tập hợp lại: "Nhưng ngài không thể để nó ở lại ở hiện thực quá lâu, hoặc là sử dụng quá thường xuyên được, nam đại lục có rất nhiều thứ được 'Mẫu Thụ Dục Vọng' ban cho, có khả năng mượn nhờ cái này mà cảm ứng được."

Klein nhẹ nhàng gật đầu, thuận thế hỏi:

"Ngươi có hiểu biết gì nhiều đối với 'Mẫu Thụ Dục Vọng'?"

"Ma kính" Arodes bỗng nhiên lặng im, sau một hồi mới để cho ánh sáng màu bạc trên mặt kính mấp máy biến hóa thành một câu đầy đủ:

"Tôi không dám nói, cũng không dám biểu hiện ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro