Chương 182: Tiếng kêu gọi ở sâu trong lăng tẩm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'...' Nhìn thấy phản ứng của "Thượng tướng địa ngục" Ludwell, Klein cũng giống như số đông thuyền viên còn sống ở trên tàu "Hoa Tulip đen", thiếu chút nữa không thể tin được hai mắt của mình.

Cảnh tượng mà anh từ đầu bản dự đoán tổng cộng có hai cái.

Một là Ludwell mời Bán thần của Giáo Đoàn Linh Hồn hỗ trợ, mai phục Germand Sparrow cùng cường giả sau lưng anh, cái này cũng không phải là không có khả năng, danh sách 7 con đường "Tử Thần" tên là "Người thông linh", cũng có năng lực biết trước nguy hiểm tiến đến.

Hai là vị "Thượng tướng địa ngục" này cũng không có sự chuẩn bị, mạnh mẽ phản kháng lại, bị thầy Azik thoải mái giải quyết.

Kế hoạch ở đáy lòng Klein là, nếu là loại tình huống thứ nhất, để thầy Azik chiến đấu với Bán Thần, mình thì săn bắn "Thượng tướng địa ngục", lấy làm con rối thứ hai, nếu là trường hợp thứ hai, thì khẩn cầu thầy Azik đứng xem, mình thao túng con rối, cùng Ludwell đơn đấu, trong quá trình này, anh sẽ lợi dụng "Đói khát ngọ nguậy", trốn ở trong bóng đen, tận lực giấu ở phía sau màn, để tiêu hóa ma dược "Bậc thầy điều khiển rối" nhanh hơn.

Ai biết, "Thượng tướng địa ngục" lại không có phản kháng gì, trực tiếp quỳ xuống đất, hôn boong tàu, như là người hầu trung thành và khiêm tốn nhất của Azik.

'Cái này còn đánh thế nào nữa...' Klein hơi ngẩn ra nhìn về phía trước, không biết có nên mở miệng nói cái gì hay không.

Mà cả chiếc thuyền, cũng là một mảng yên tĩnh.

Azik nâng tay đặt ở trên mũ dạ tơ lụa đỉnh đầu, không nhanh không chậm đi về phía Ludwell quỳ sát trên đất.

Một bước, hai bước, ba bước, ông đứng ở trước người "Thượng tướng địa ngục" Ludwell, giọng trầm thấp nói:

"Kế hoạch Tử thần nhân tạo của Giáo Đoàn Linh Hồn tiến hành đến bước nào rồi?"

Ludwell trán dán sát mặt đất, khàn khàn hồi đáp:

"Tử thần nhân tạo đã có thể chủ động ảnh hưởng đến người danh sách cao tấn thăng thất bại, nhưng vẫn chưa thể đáp lại lời khẩn cầu cùng nghi thức..."

Sau khi miêu tả xong, hắn thoáng nâng nửa thân trên lên, lấy cái nhẫn vuông vức đen đúa mang ở tay phải xuống, hai tay cầm lấy đưa về phía trước.

Trong im lặng, cái nhẫn nọ giống như bị linh thể không đếm được nâng lên, tự bay lên, rơi vào lòng bàn tay Azik.

Azik quan sát vài giây, cầm cái nhẫn này lên, mang vào ngón trỏ tay trái.

Bỗng nhiên, một loại cảm giác cao cao tại thượng sâu thẳm khủng bố khó có thể diễn ra từ trên người ông khuếch tán ra, đám xác sống, đầu lâu hoặc để thân trần hoặc mặc bì giáp rách nát này đều quỳ gối, cúi thấp đầu xuống, tựa như chỉ dám nhìn thẳng vào giày da của ông, đám oan hồn, bóng đen bay múa cũng hạ xuống đất, dính sát vào boong tàu, không còn có cái nào trôi nổi giữa không trung nữa.

Hải tặc còn lại trên thuyền từng người ngã xuống đất, gục sát mặt ở phía trên boong tàu, không dám nâng lên chút nào.

Klein đứng ở một bên khác, nhìn bóng lưng thầy Azik cùng cảnh tượng trống rỗng trống trải, mở miệng ra, lại không thể nói ra cái gì.

Azik lại đi tới hai bước, đi đến bên cạnh "Thượng tướng địa ngục", sau đó xoay người, mặt hướng Klein, nói với Ludwell:

"Ngươi làm con rối của cậu ta một năm, đến thời hạn, có thể trở về Linh giới."

Lời nói này, Azik nói bình ổn, tựa như cũng không có liên lụy đến chuyện sinh tử cùng tương lai của "Thượng tướng địa ngục", hoặc là, cái này đối với ông mà nói, chỉ là một chuyện nhỏ, không cần để ý tâm tình cùng ý tưởng của người bị ra lệnh.

Ludwell thân thể kịch liệt rung rung lên, giống như phẫn nộ, giống như không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn không có ngẩng đầu, vẫn kề sát trán ở boong tàu nói:

"Vâng, Quan chấp chính tử thần vĩ đại."

Hắn vừa dứt lời, từng cái phù hiệu thần bí tái nhợt cùng xanh lục xen lẫn nhau đột nhiên hiện ra, đan vào cùng một chỗ, hình thành cửa lớn đồng xanh hư ảo.

Cái cửa lớn đồng xanh này nhanh chóng thu nhỏ lại, hạ xuống chui vào trán "Thượng tướng địa ngục".

Klein có chút kinh ngạc lại có chút mê mang nhìn, thẳng đến khi thầy Azik gật đầu với anh, chỉ chỉ "Thượng tướng địa ngục", mới đờ đẫn đi về phía trước, tiến vào phạm vi 10 mét, thao túng dây linh thể của Ludwell.

Vị tướng quân hải tặc kia vài lần muốn bắn lên thân thể, huy động cánh tay, nhưng đều không làm, rất nhanh, suy nghĩ của hắn trở nên trì trệ, theo bản năng có sự giãy dụa nhất định.

Qua một hồi, "Thượng tướng địa ngục" Ludwell mang mặt nạ trắng bạc xoay người đứng lên, cúi thấp đầu, lui tới bên cạnh Klein, một trái một phải cùng "Người thắng cuộc" Enzo.

Azik lẳng lặng nhìn, cuối cùng mới thong thả nói:

"Trong con đường 'Tử Thần', người có địa vị cao đối với người địa vị thấp có năng lực áp chế rất mạnh."

'... Có thể suy đoán ra, trước đó khi em đưa ra cái còi đồng của thầy, "Thượng tướng địa ngục" thân là danh sách 5 cũng không hoàn toàn nắm trong tay được sinh vật bất tử thuộc về bản thân...' Klein nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo mình nhớ kỹ chuyện này.

Ngay sau đó, một cái xác sống vài chỗ hư thối đứng lên, cầm một cái khuy băng mác sét xanh thẳm đi tới trước mặt Klein.

Đây là khuy băng mác sét ngư nhân mà anh mất đi!

'Tuy nó đối với mình hiện tại mà nói, đã không còn tác dụng gì, nhưng chung quy là vẫn đã trở lại...' Klein thổn thức không hiểu, đưa tay cầm lại vật phẩm vốn thuộc về mình.

Sau đó, anh thấy thầy Azik đi tới, đưa tay bắt lấy bả vai mình.

Anh vội vàng vươn hai tay, phân biệt bắt lấy bả vai hai con rối Enzo cùng Ludwell.

Toàn bộ sắc thái theo đó trở nên nồng đậm, tươi sáng lại trùng điệp, Klein đã tiến vào Linh giới theo bản năng hỏi:

"Thầy Azik, hiện tại chúng ta sẽ đi tới nơi nào?"

"Biển cuồng bạo." Azik bình tĩnh hồi đáp.

Ông dừng một chút, lại bồi thêm một câu:

"Đưa cái còi đồng kia cho thầy."

"... Vâng." Klein để cho con rối Enzo lấy ra hộp thuốc lá bằng sắt, lấy ra còi đồng phong cách cổ xưa bên trong.

Azik một bên đưa tay tiếp nhận, một bên trầm thấp nói:

"Trực giác của thầy nói cho thầy biết, cái nhẫn Tử Thần lưu lại này cộng thêm còi đồng và thầy, hẳn có thể tìm được nơi Tử Thần ngã xuống lúc trước ở Biển cuồng bạo."

Klein theo bản năng liền mở miệng nói:

"Cảnh trong mơ của em nói cho em biết, nơi đó rất nguy hiểm."

"Có lẽ chúng ta nên đi tìm thành viên của Giáo Đoàn Linh Hồn thi hành kế hoạch Tử thần nhân tạo này trước, sau khi từ chỗ bọn họ lấy được tình báo càng thêm chi tiết, thì mới quyết định."

Azik lặng lẽ vài giây rồi nói:

"Nơi đó có âm thanh đang kêu gọi thầy."

Klein nghiêng đầu đi, nhìn về phía thầy Azik, chỉ thấy người đàn ông ngũ quan nhu hòa, màu da đồng cổ, đôi mắt tang thương này có khuôn mặt như thường, khóe miệng không có chút độ cong nào.

Một đám màu sắc nhanh xoẹt qua, Azik mang theo Klein nhanh chóng tiến vào khu vực Biển cuồng bạo gió bão tối đen thổi quét tia chớp u ám xoẹt qua.

Ngay ở lúc này, cái nhẫn đen đúa lạnh lẽo cùng cái còi đồng thau phong cách cổ xưa tinh xảo kia đồng thời lóe ra ánh sáng nhạt, chiếu sáng khuôn mặt Azik.

Vị "Quan chấp chính tử thần" sống sót từ kỷ thứ tư này nhắm mắt lại, lẳng lặng lắng nghe tiếng hô không biết đến từ nơi nào, sau đó tay phải chợt nắm chặt.

Toàn bộ cảnh tượng Linh giới lân cận theo đó co rút vào bên trong, hóa thành một cái lốc xoáy bóng tối nhìn không ra giới hạn chậm rãi chuyển động.

Cái lốc xoáy này bỗng nhiên bành trướng, nuốt Azik, Klein cùng hai con rối vào trong.

Klein cảm nhận được sự mê muội mãnh liệt kéo tới, suýt nữa nôn mửa tại chỗ.

Không biết qua bao lâu, anh mới tỉnh lại, phát hiện mình đã ở trong lăng tẩm bóng tối lạnh lẽo, bốn phía là những cái quan tài rộng lớn, trong quan tài có một đám xác chết hư thối lưng mọc lông chim màu trắng đang nằm.

'Tuy đã nhắc nhở thầy Azik, nhưng vẫn đi tới nơi này...' Klein ngẩn ra một giây, trong lòng đột nhiên chợt xuất hiện cảm giác bất đắc dĩ khó có thể ngăn chặn.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy Azik đứng ở gần phía trước, ngóng nhìn chỗ sâu trong lăng tẩm được tầng tầng cầu thang vẫn vào.

Nơi đó có khí đen nồng đậm tràn ngập, sương mù chậm rãi chảy xuôi.

"Nơi đó cất giấu rất có khả năng chính là Tử Thần nhân tạo..." Klein nhịn không được lại nhắc nhở thêm một câu.

Đường cong bộ mặt Azik không hề căng thẳng, khóe miệng hơi nhếch lên nói:

"Lần ngủ say trước đó đã làm cho thầy nhớ lại rất nhiều chuyện, thầy nhìn thấy bản thân ngồi ở trên vương tọa đầu lâu, thấy người phi phàm cùng người thường ngã lăn ở phía trước vương tọa, bọn họ không có làm sai cái gì cả, cứ như vậy đột nhiên chết đi, tiếp theo từng người một bò lên, biến thành sinh vật bất tử tái nhợt, sinh vật bất tử nguyện trung thành với thầy."

"Mà thầy vẫn cứ lạnh lẽo nhìn chăm chú như vậy, không có một chút cảm xúc dao động, tùy ý để cho tai nạn như vậy lan tràn về nông thôn, lan tràn về thành thị."

"Điều này làm cho thầy cảm thấy không giống với chính mình, nhưng mà, thầy lại rất rõ ràng, cái này có lẽ mới là bản thân chân chính."

'Là vị "Quan chấp chính tử thần" đế quốc Balam kỷ thứ tư kia sao...' Klein miệng mấp máy, lại mím chặt lại.

Azik nâng tay day day thái dương, giọng điệu bình tĩnh không có dao động tiếp tục nói:

"Thầy cảm giác chính mình đang quay trở lại hướng đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro