Chương 203: "Hội hợp"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anderson đang dùng bánh mì khoai phô mai ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dantiz một cái, giống như suy tư gật đầu nói:

"Cũng không biết vì sao, tôi không quá muốn rời khỏi Tây Balam, haha, nếu đã đi tới nơi này, là một thợ săn báu vật, sao có thể không có thu hoạch mà trở về chứ?"

"Trong rừng rậm rộng lớn kia, trong các loại thần miếu bỏ hoang, có khi là hoàng kim, châu báu, lỗi thời hoặc có lẽ là vật phẩm thần kỳ, đang chờ đợi chúng ta đi cứu vớt!"

Dantiz nhếch miệng, uống cạn "Gwadar" còn thừa trong ly.

Đây là một loại đồ uống chế tác từ trái cây đặc sản ở Tây Balam, màu vàng cam, trong chua có ngọt, giải khát rất tốt, cùng đựng nhân cà phê nhất định, có thể làm cho người ta đối kháng lại sự mệt mỏi, trở nên thanh tỉnh.

Đặt ly xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng, Dantiz mới "A" một tiếng rồi nói:

"Tôi luôn cảm thấy anh có âm mưu gì đó."

"Tôi cũng hy vọng là như vậy." Anderson tuyệt không để ý cười nói.

Hắn dùng cà phê cùng với bữa sáng.

Ở Đông Tây Balam, có rất nhiều nơi sản sinh cà phê chất lượng tốt, danh tiếng chỉ thiếu chút so với cà phê ở cao nguyên Finnebot, cà phê vùng núi nam đại lục cùng cà phê đen thung lũng Paz Fil lân cận cao nguyên Astar.

Không đợi Dantiz nói gì, Anderson cười nói:

"Thật ra chuyện này không phải tốt sao? Tôi cung cấp sự bảo hộ miễn phí, mà cậu làm phiên dịch cho tôi, mọi người đều có thể đến được chỗ tốt."

Nghĩ mình mới chỉ là một danh sách 7, lại bị nhiều thế lực truy nã, Dantiz cũng cảm thấy lời nói của Anderson có chút hợp lý.

Hắn ho nhẹ một tiếng rồi nói:

"Nhưng ở thời điểm nào đó, tôi phải để cậu tránh đi."

"Nếu cậu nói 'mời' mà nói, tôi không có vấn đề." Anderson vẫn thoải mái nói.

Dantiz chợt khoác thêm áo choàng, đi về phía cửa lớn khách sạn, chuẩn bị bắt đầu điều tra hôm nay.

Trên đường, hắn bỗng nhiên thốt ra:

"Cậu có hay trải qua chuyện này không? Thường xuyên mơ thấy một Thiên sứ buông xuống, dùng cánh chim tầng tầng bao phủ lấy bản thân."

"Không, không chỉ có mỗi nằm mơ, có lúc thanh tỉnh khi rảnh rỗi cậu cũng sẽ sinh ra ảo giác tương tự."

Anderson liếc mắt nhìn cái găng tay mà Dantiz mang, trầm ngâm vài giây, lộ ra nụ cười nói:

"Cậu có phải đang tín ngưỡng tồn tại bí ẩn nào đó?"

"Hoặc là tiếp xúc qua sự vật cổ đại gì đó?"

Dantiz vẻ mặt cứng đờ, mạnh mẽ gượng ra nụ cười nói:

"Nếu đơn giản giống như cậu nói, tôi đã sớm đoán được nguyên nhân!"

Trong khi nói chuyện, hắn gặp thoáng qua ba người đàn ông ở cửa lớn khách sạn, rồi đi ra ngoài.

Anderson theo thói quen đánh giá người qua đường, xác nhận hoàn cảnh, cho nên, tùy ý liếc mắt nhìn ba người đàn ông nọ một cái, phát hiện là một chủ hai phó, chủ nhân thân hình cao lớn, màu da nâu, ngũ quan nhu hòa, tựa như là hỗn huyết người Balam cùng người Loen, ăn mặc là mũ dạ tơ lụa, vest màu đen phối với gậy ba toong nạm vàng càng thiên về phong cách Bắc đại lục.

Hai người hầu một là người địa phương tiêu chuẩn, tựa như đến từ đồn điền, giúp chủ nhân cầm gậy ba toong cùng vali hành lý bằng da, một cũng là hỗn huyết, khuôn mặt nhiều thịt, quần áo rộng thùng thình, bên hông mang một cây kiếm đâm, giống như còn đảm đương làm vệ sĩ.

Anderson không để ý cho lắm thu hồi tầm mắt, đi theo Dantiz đi trên đường.

Hắn có hưng thú chỉ chỉ các loại quan tài có tạo hình khác nhau hoặc ngựa kéo hoặc người nâng nói:

"Muốn thử một chút hay không?"

"Thực có ý tứ, sau khi quen, cậu sẽ cảm thấy tử vong cũng không phải là chuyện gì quá đáng sợ, nói không chừng khi nào đó có thể đẩy nắp ra, đứng lên một lần nữa."

Dantiz liếc mắt nhìn nhìn phương tiện giao thông kỳ dị này, không chút do dự lắc đầu nói:

"Là một hải tặc, hoặc ít hoặc nhiều đều phải tín ngưỡng 'Chúa Tể Bão Táp', kiêng dè một số chuyện, trong đó có rời xa quan tài."

"Tôi thì khác, không có kiêng kị gì." Anderson tùy ý cầm ra mấy đồng "Delixi", từ trên tay đứa nhỏ phát báo rao hàng dọc phố mua mấy tờ báo.

Không thể không nói, ở chế độ mấy đứa nhỏ phát báo này, các thành phố lớn ở Nam đại lục không hề kém hơn so với Bắc đại lục, dù sao nhân công càng rẻ, gia đình những đứa nhỏ cần trợ cấp cũng rất nhiều.

Dantiz vừa đi về đầu phố, tìm kiếm xe ngựa nhắm vào người nước ngoài, vừa từ chỗ Anderson lấy qua một phần báo chí, lật xem nhanh một chút.

Đột nhiên, hắn lưu ý đến tin tức đầu tiên:

"... Hải tặc nổi tiếng, tự xưng là 'Thượng tướng địa ngục' Ludwell bị nhà thám hiểm điên cuồng Germand Sparrow đánh chết, tàu 'Hoa Tulip đen' cùng cả đội tàu của hắn đều bị Mirella tự xưng là 'Sứ giả Tử Thần' tiếp nhận..."

"Cái này..." Dantiz miệng mở ra từng chút một, nửa ngày không có khép lại.

Hắn rốt cuộc cũng rõ vì sao Germand Sparrow muốn mình cẩn thận người của Giáo Đoàn Linh Hồn!

'Tên điên này thế mà lại xử lý Ludwell đứng đầu bảy đại tướng quân hải tặc!'

Qua chừng mười giây, Dantiz vẻ mặt dại ra đưa tờ báo nọ cho Anderson ở bên cạnh:

"Cậu xem này."

Anderson mang theo nụ cười, tiếp nhận báo chí, tốc độ cực nhanh xem qua một lần.

Sau sự im lặng ngắn ngủi, hắn huýt sáo một tiếng, haha cười nói:

"Tên kia hẳn sẽ có danh hiệu mới."

"Khắc tinh của Tướng quân hải tặc!"

Dantiz không dám gật đầu, chuyển cảm khái nói:

"Tôi lúc gặp hắn lần đầu, tuy đã cảm thấy hắn rất đáng sợ, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ đáng sợ đến mức độ này."

Giờ khắc này, hắn nhớ lại chuyện lúc đó sảng khoái muốn chiêu mộ Germand Sparrow làm thủy thủ của "Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim".

Mà ở trong khách sạn bọn họ vừa rời khỏi kia, Klein đã vào phòng ở xa hoa, dứng ở cửa sổ, nhìn xuống hai "Thợ săn" đang đi đường không tiếp nhận sự thật kia.

Chà chà đinh cài dưới cổ tay áo, anh mở ra giấy viết thư, đề bút viết:

"... Tôi bước đầu hoài nghi ác linh nhập thể Ince Zangwill thuộc con đường 'Thợ săn', mọi người có thể điều tra nhiều hơn về phương diện này."

"... Đến theo thư là một phần đặc tính phi phàm 'An hồn sư', nó đến từ một người đáng thương bị chăn thả, tôi để cho ông ta được giải thoát, cùng hứa hẹn đưa đặc tính của ông ta cho giáo hội Đêm Đen."

......

Đông Balam, Leonard vừa chuẩn bị tham gia hội nghị vào sáng sớm đột nhiên thấy tín sứ cấp Thiên sứ cầm theo bốn cái đầu tóc vàng mắt đỏ xuất hiện ở trước mặt mình.

Anh đối với chuyện này đã chết lặng tiếp nhận thư, mở ra nhìn thoáng qua, có chút ngạc nhiên bên trong lại chứa một vật phẩm giống như màn đêm lấp lánh.

"Đây là..." Leonard mơ hồ có chút rõ ràng vật phẩm nọ rốt cuộc là cái gì, vội mở ra lá thư, đọc một lần.

Sau hơn hai mươi giây, anh thong thả thở dài, lẩm bẩm không tiếng động:

"Quả nhiên là đặc tính phi phàm."

"Klein đối với giáo hội, đối với 'Kẻ Gác Đêm', vẫn rất thân thiện..."

Anh cảm thấy vui mừng, lấy ra hai con trùng nhỏ trong suốt có đốt, đã chết đi, trực tiếp dùng phong thư kia đưa vào chỗ chứa, lại triệu hồi ra tín sứ của Germand Sparrow, giao cho đối phương, cùng đưa một đồng vàng.

Làm xong chuyện này, Leonard cởi nút trên cùng của áo sơ mi ra, đi ra cửa phòng, vào trong lòng đất.

Trên đường, anh gặp Daly Simone.

Daly vẫn ăn mặc kiểu "Kẻ thông linh" nhìn về phía trước, cực kỳ tự nhiên hỏi:

"Có đầu mối gì mới à?"

"... Ác linh kia nghi ngờ thuộc con đường 'Thợ săn'." Leonard im lặng hai giây, cuối cùng lựa chọn không giấu diếm về chuyện này.

Daly hơi gật đầu không thể nhận ra, suy tư rồi nói:

"Vậy rất có khả năng sẽ có bản năng khiêu khích, sẽ chủ động lưu lại manh mối cho chúng ta ở trên đường, đương nhiên, cái này có lẽ bao hàm sai đường nhất định."

......

Thùng, thùng, thùng, cửa phòng thuyền trưởng "Kẻ báo thù u lam" bị người ta gõ vang.

"Mời vào." Alger buông Kính lục phân đồng thau trong tay, trầm giọng nói.

Một thủy thủ mở cửa lớn ra, quay đầu nhìn thoáng qua, ở dưới nhiều đồng bạn thúc giục, do do dự dự đi vào phòng, nắm quyền tay phải để trên ngực trái, cúi chào:

"Bão táp trên cao!"

Đợi cho Alger làm ra động tác đáp lại, hắn nghiêm mặt, gượng ra nụ cười nói:

"Thuyền trưởng, gần đây có không ít hải tặc, còn có thủy thủ thương thuyền đều nói, trong phế tích tại cảng Bansi có thể tìm kiếm một ít vật phẩm đáng giá, thậm chí có hoàng kim."

"Chúng ta gần đây hình như cũng không có nhiệm vụ gì đặc biệt quan trọng, mọi người nghĩ, nghĩ không bằng tiện đường lại đi Bansi một chuyến, một cảng phồn hoa như vậy, cho dù bị điều tra nhiều lần, hẳn cũng còn lưu lại rất nhiều thứ..."

Alger không có vẻ mặt gì nghe xong, trầm ngâm vài giây rồi nói:

"Tôi có thể lý giải tâm tình của mọi người, như vậy đi, chúng ta đi về phía cảng Bansi, nhưng không đặt ra mục đích, nếu trên đường không có việc gì phát sinh, thì lưu lại ở nơi đó một ngày."

"Vâng, thuyền trưởng." Tên thủy thủ kia hưng phấn lại nắm quyền phải đặt trước ngực trái nói, "Gió bão cùng tồn tại với ngài."

"Gió bão cùng tồn tại với cậu." Alger nhìn theo thủ hạ rời khỏi, đóng cửa phòng lại.

Anh giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, vừa không vui sướng cũng không phẫn nộ rót ly rượu mạnh Lyranze, chậm rãi thưởng thức.

Tất cả chuyện phát sinh vừa rồi, thật ra đều ở trong phán đoán của anh, bởi vì tin tức có người tìm ra vật phẩm đáng giá ở trong phế tích cảng Bansi chính là anh sau khi cải trang giả dạng đã tung ra ngoài.

Là "Thuyền trưởng" của giáo hội Bão Táp, anh thời khắc đều bị các thủy thủ giám sát, dưới tình huống đã đi cảng Bansi một lần, lại đề nghị tới đó, rất dễ dàng bị người ta hoài nghi, cho nên, Alger quyết định để cho nhóm thuyền viên của mình tự yêu cầu!

Như vậy, cho dù ở cảng Bansi có phát hiện ra cái gì, gặp phải cái gì, cũng sẽ không có ai hoài nghi thuyền trưởng là anh.

Mà đối với đám thủy thủ mà nói, đặc biệt là đám thủy thủ vừa mới tiêu xài sạch tiền tài ở Bayam mà nói, tin tức gì, đồn đại gì có sức mê hoặc nhất sẽ làm cho bọn họ tâm động nhất, Alger cực kỳ biết rõ.

Mặt khác, tàu "Kẻ báo thù u lam" cũng dừng lại ở Bayam đã đủ lâu rồi, còn không rời khỏi, cũng sẽ khả nghi.

Về phần chuyện theo dõi "Thợ thủ công" Sharf, tất nhiên là giao cho "Ẩn sĩ" Cattleya. Chịu sự "điều tra" của hội Cực Quang ảnh hưởng, vị tướng quân hải tặc này cùng "Tàu Tương Lai" của cô ta trong thời gian gần đây đều neo ở gần hải vực Rorsted, nơi này nghe nói có một cứ điểm quan trọng của Hội khổ tu Morse.

Uống xong rượu mạnh, Alger buông ly, nhìn về phía biển lớn phập phồng ngoài cửa sổ, thấp giọng nói ra một từ đơn:

"Bansi..."

......

Suy xét đến đã là tuần cuối cùng của tháng sáu, Will Oncetin không chừng sẽ sinh ra bất cứ lúc nào, Klein sau khi nghỉ ngơi hồi phục một chút, đi lên phía trên sương mù xám, đưa máy điện báo vô tuyến về thế giới hiện thực, cùng cảnh báo cho bản thân, nhiều nhất chỉ có thể hỏi hai vấn đề.

Bỗng nhiên trong căn phòng trở nên âm u lạnh lẽo, máy điện báo không người thao tác tự phát ra thanh âm tạch tạch tạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro