Chương 206: Đặt bút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía trên sương mù xám vô biên vô hạn, trong cung điện xa xưa rộng lớn.

"Có phát hiện ra bức bích họa hình tượng 'Chúa Tể Bão Táp' bị vặn vẹo, nghi ngờ là thành viên của 'Hoa Hồng Cứu Rỗi' để lại... Ừm, 'Hồng Thiên Sứ' Medici chính là một trong những người sáng lập ra 'Hoa Hồng Cứu Rỗi'..." Klein ngồi ở ghế dựa thuộc về "Kẻ Khờ", yên tĩnh nhìn ngôi sao đỏ thẫm đại biểu cho "Người Treo Ngược".

Mượn dùng phản hồi của đối phương, anh cơ bản có thể xác nhận nhập thể vào Ince Zangwill chính là ác linh "Hồng Thiên Sứ" kia!

Trong yên tĩnh mãi mãi không thay đổi, Klein lặng lẽ ngồi ở trên cùng bàn dài loang lổ, giống như biến thành một pho tượng thần linh.

Không biết qua bao lâu, anh hơi gật đầu không thể nhận ra, thong thả thở hắt ra.

Bóng dáng của anh theo đó biến mất, về tới thế giới hiện thực, tiếp tục ngủ say, không suy nghĩ tới kế hoạch gì, cũng không suy xét chuyện gì có liên quan đến Ince Zangwill.

Vừa cảm giác đến bình minh, Klein xoay người xuống giường, lặp lại động tác theo thói quen ở những ngày qua, đi chân trần tới phía trước cửa sổ, kéo ra vải mành.

Trên con đường bên ngoài khách sạn, Dantiz ăn mặc kiểu dân bản xứ Tây Balam lại khoác thêm cái áo choàng mang găng tay màu đen nhét vào trong lòng, vội vã bước về quảng trường phía bên phải, căn cứ theo báo cáo trước đó của hắn, Klein biết hắn hôm nay sẽ tiếp xúc cùng người nào đó của thế lực thống trị bản địa, hiểu biết thái độ của bọn họ ở trên giao dịch vũ khí quân đội.

Anderson không có đi theo, để tóc ngắn màu vàng rẽ 3/7 biến thành bù xù một chút, chậm rãi đi thong thả tới rìa quảng trường, tìm vị trí ngồi xuống, sau đó chụp lên tay trái đang mang găng tay màu đen hình một con búp bê hài hước, biểu diễn con rối cho những người dân qua lại.

Một người một "con rối", thanh âm đều không giống nhau, lời nói vui nhộn, trào phúng lẫn nhau, tương đối hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Vấn đề duy nhất ở chỗ, bọn họ dùng là tiếng Intis, mà không phải tiếng Dutan, không mấy ai có thể nghe hiểu, chỉ vây xem một chút, rồi đều tự tản đi.

Klein nhìn thợ săn mạnh nhất Biển sương mù này, vẻ mặt không có biến hóa, trong mắt không hiện vẻ trầm tư.

........

Đông Balam, văn phòng lâm thời của tiểu đội "Găng tay đỏ" Soest.

Cindy một đầu tóc màu rượu đỏ cầm mấy phong thư điện báo đi đến, hơi hưng phấn nói:

"Có phát hiện một ít đầu mối mới!"

"Manh mối gì?" Soest buông tách cà phê làm từ sứ trắng trong tay xuống, đám người Leonard cùng Daly cũng hướng ánh mắt về phía cửa.

Cindy vừa mang điện báo đưa cho đội trưởng, vừa mở miệng nói:

"Câu 'Phàm đi qua, tất lưu lại dấu vết' mà Đại đế Russell nói thật sự rất có đạo lý, vài nơi đều tìm được người thấy qua Ince Zangwill, cái này cấu thành quỹ tích hành động đầy đủ."

"Từ trong đó có thể phát hiện, ý tưởng của Ince Zangwill hình như hơi mâu thuẫn, luôn đến gần đảo của thực dân Intis, nhưng sau khi dừng lại ngắn ngủi lại kéo ra khoảng cách, lại tới gần, lại rời xa, tựa như đang làm, đang làm..."

'Cái này không phải là ngôn ngữ, hành động trước sau không đồng nhất mà Klein đã nói sao?' Leonard trong lòng vui mừng, chủ động giúp Cindy suy nghĩ từ để hình dung:

"Vận động kiểu cuộn sóng."

"Đúng đúng đúng, cuộn sóng!" Cindy nhẹ nhàng thở ra, chuyển miêu tả, "Mặt khác, Ince Zangwill có giết chết vài gián điệp của quân đội Intis, hơn nữa còn mua nhiều phần vật liệu phi phàm, không biết hắn muốn làm cái gì."

'Cái này...' Leonard cân nhắc một chút rồi nói:

"Vật liệu phi phàm mà Ince Zangwill mua cụ thể là con đường nào?"

"Có con đường 'Chiến sĩ', có con đường 'Thợ săn', cũng có con đường 'Người ca tụng'." Cindy chỉ chỉ mấy phần điện báo đội trưởng Soest đang đọc.

'Quả nhiên có con đường "Thợ săn"...' Leonard vẫn chưa tìm ra cớ, không thấy có cơ hội để nói cho đồng đội phải lưu ý manh mối liên quan tới "Thợ săn", anh thở hắt ra không tiếng động, đối với suy đoán của Klein không còn nghi vấn nữa, cho rằng đó chính là sự thật!

'Kế tiếp phải làm thế nào để dẫn dắt mọi người biết chuyện Ince Zangwill bị ác linh con đường "Thợ săn" nhập thể đây...' Leonard lâm vào trầm tư, cho đến khi Soest xem xong điện báo, đưa chúng cho đội viên còn lại, mới có chút ý tưởng, quyết định mạo hiểm thử một lần.

Trước khi mở miệng, anh theo bản năng liếc mắt nhìn Daly Simone một cái, chỉ thấy quý cô ăn mặc kiểu 'Người thông linh' này hơi áp bàn tay, ý bảo mình không nên gấp gáp, tạm thời đừng thử.

'Ý của Daly là, còn chưa đến lúc, cần chờ đợi cơ hội tốt hơn?' Leonard đang chần chờ, thấy Daly quơ quơ điện báo cầm trong tay, nhìn quanh một vòng nói:

"Tôi có một ý tưởng."

"Ý tưởng gì?" Soest dò hỏi.

Daly cười cười:

"Tôi hoài nghi Ince Zangwill bị ác linh nhập thể."

'Lời nói, lời nói này... sẽ bị hoài nghi!' Leonard bị dọa giật mình.

Không đợi đám người Soest, Cindy đưa ra nghi vấn, Daly như tự nói:

"Ince Zangwill từng là 'Người gác cửa', hiện tại là 'Người gác đêm', có thể cất chứa ác linh ở trong cơ thể, mượn sức mạnh của chúng, hơn nữa, hắn còn có '008' trợ giúp, nếu tôi là hắn, khẳng định cũng sẽ mượn cái này tìm kiếm ác linh mạnh mẽ hơn, tăng lên thực lực của bản thân đến trình độ lớn nhất."

"Như vậy, khi ác linh chưa bị khống chế hoàn toàn, khi xuất hiện phản phệ, Ince Zangwill sẽ biểu hiện ra cử chỉ mâu thuẫn, cái này có thể giải thích cho vấn đề trên điện báo."

"Mặt khác, chúng ta không phải vẫn nghi hoặc Ince Zangwill vì sao phải liên lạc với thành viên quan trọng của Giáo Đoàn Linh Hồn, đối với cái này có đủ loại suy đoán hay sao? Mời bọn họ hỗ trợ thanh trừ, tịnh hóa hoặc là khống chế hoàn toàn ác linh, có lẽ chính là mục đích của hắn!"

Soest suy tư một hồi, cân nhắc ngôn ngữ nói:

"Không loại trừ khả năng như vậy, nhưng cái này cơ bản đều là từ suy đoán chủ quan của cô... Cô sao lại nghĩ đến điểm ấy? Chi tiết nào cho cô linh cảm?"

Leonard khẩn trương không hiểu, Daly thì haha cười nói:

"Đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ, tựa như tôi biết anh, cùng với mọi người, thời điểm nào đó ý tưởng giống nhau."

"Hơn nữa, nếu là thảo luận cùng phân tích, chúng ta phải bày ra các loại khả năng, sau đó căn cứ vào kết quả điều tra thực tế tiến hành loại trừ, như vậy mới có lợi cho việc tìm được đáp án chính xác, cho nên, chúng ta phải phát tán tư duy, mặc kệ ý tưởng có vớ vẩn tới cỡ nào, cũng phải có gan mà đưa ra!"

"Từ các loại chi tiết phản hồi ở hiện tại mà thấy, tôi cho rằng suy đoán này của tôi có khả năng là đúng."

'Quý cô Daly thực sự có thể nói, ít nhất mình cũng bị thuyết phục... Cô ta chủ động đưa ra suy đoán ác linh nhập thể, là vì bảo vệ mình có bí mật, mang mạo hiểm dẫn lên trên người bản thân? Chuyện về Ince Zangwill này, cô ta tựa như rất nguyện ý gánh vác tất cả...' Leonard hơi giật mình, cảm thấy cảm khái.

Nghe xong câu trả lời của Daly, Soest khẽ gật đầu:

"Quả thật, nếu là thảo luận, sẽ không thể để bản thân hạn chế tư duy."

"Khả năng ác linh nhập thể thật sự không nhỏ, tôi sẽ báo cáo với ngài 'Mắt Nữ thần', từ nhóm Đại Giám mục cùng chấp sự cấp cao đến sắp xếp điều tra tiếp sau, dù sao chúng ta biết quá ít đối với '008'."

........

"Tiểu đội 'Găng tay đỏ' do Soest cầm đầu từ trong điện báo tới từ các nơi đưa về lại phát hiện ra Ince Zangwill có điều dị thường, Daly Simone mượn cái này đưa ra giả thiết ác linh nhập thể, thu được sự tán đồng tương đối đồng nhất."

"Cô ta tự xưng là suy đoán hợp lý, nhưng thực tế đã có hiểu biết từ chỗ 'Kẻ ký sinh' trong Leonard Mitchell, mà tình báo của Leonard Mitchell đến từ lá thư của Reinette Tincole đưa tới, người gửi thư sẽ là ai đây?"

"Đồng thời, Leonard Mitchell cùng Daly Simone đã hoài nghi, ác linh nhập thể vào Ince Zangwill thuộc về con đường 'Thợ săn'..."

Một cây bút lông chim cổ điển không dính mực giống như đang bị bàn tay vô hình cầm, viết rất nhanh ở trên một quyển bút ký phổ thông.

Đột nhiên, một bàn tay hơi tái nhợt đưa lại, cầm cây bút lông chim này.

Chủ nhân bàn tay nọ tóc màu vàng sậm, ngũ quan khắc sâu giống như pho tượng cổ điển, một con mắt lam sậm gần với đen, một con mắt giăng đầy mạch máu thật nhỏ mà rõ ràng.

Cổ tay hắn hạ xuống, tiếp tục viết:

"Nhưng đây là chân tướng của sự việc sao? Tất cả sẽ phát triển giống như Daly Simone, Leonard Mitchell, giống như tiểu đội 'Găng tay đỏ' Soest dự đoán sao?"

........

Nơi bị thần bỏ rơi, thành phố North nơi tia chớp không thể chiếu sáng.

Khi những bóng dáng không phát ra âm thanh nọ nhất tề nhìn lại đây, Dereck bị dọa giật mình, suýt nữa ngừng chiếu sáng, tránh né sang chỗ khác.

Nhưng sự luyện tập từ nhỏ cho đến lớn cùng trải qua một năm trước đó làm cho cậu không còn bối rối, không vội chấm dứt, mạnh mẽ kiềm chế nỗi sợ hãi, chờ thủ lĩnh đưa ra mệnh lệnh.

Trong mắt Colin Iliad, hai cái phù hiệu phức tạp màu xanh đen hiện ra, mang những cái bóng ở trên đường có sương mù mỏng manh nhìn như bình thường lại không tạo ra chút động tĩnh nào thu vào mắt.

Đột nhiên, ông hừ một tiếng, một gối quỳ xuống, hai tay cầm chặt hai thanh kiếm cắm thẳng xuống mặt đất.

Phía sau cổ ông ta, da thịt màu xanh đen bành trướng một chút, phù hiệu thần bí phức tạp khó có thể miêu tả hiện ra, nửa hư ảo nửa chân thật, lan tràn ra những nơi càng cao hơn hoặc càng thấp hơn.

Mà cùng lúc đó, "Người chăn cừu" Lovia cũng phát ra tiếng rên, nâng hai tay lên, ôm đầu, hộc ra vài đám máu thịt ngọ nguậy.

Bàn tay của bà ta, bên ngoài thân của bà ta, khôi giáp màu bạc như có như không quỷ dị hiện lên, xấp xỉ trùng điệp với cô ta.

"Đình chỉ." "Kẻ săn ma" Colin cách một giây mới khàn khàn ra tiếng.

Dereck vội vàng chấm dứt chiếu sáng, tùy ý để sương mù mỏng manh che lấp những bóng dáng nọ, tùy ý để sự yên tĩnh tĩnh mịch một lần nữa bao phủ lấy thành phố North cổ xưa.

Tất cả rất nhanh khôi phục lại bộ dáng lúc trước, Colin Iliad chậm rãi đứng dậy, ánh mắt trầm ngưng nhìn về phía tháp cao, giáo đường cùng kiến trúc khác mơ hồ lộ ra ở trong đám sương mù.

"Nơi này không quá giống với khi tôi thăm dò lúc trước, tôi cũng không rõ cho lắm vì sao lại có biến hóa như vậy." "Kẻ săn ma" Colin thu hồi ánh mắt, nhìn nhóm đội viên một vòng rồi nói, "Mọi người có ý kiến hay ý tưởng gì không?"

"Người chăn cừu" Lovia đã ngồi xuống nhặt lên mấy đám máu thịt trước đó rơi xuống, nhưng không vội nhét chúng vào trong miệng, nhai nuốt vào, chủ động mở miệng nói:

"Chúng ta có thể đổi một hướng khác, thăm dò cửa vào khác của thành phố North, có lẽ sẽ phát hiện ra chút gì đó."

Bà ta một đường vẫn duy trì thái độ trầm tĩnh quan sát tất cả, đây là lần đầu tiên biểu đạt lên suy nghĩ của mình, đề xuất ý kiến của bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro