Chương 210: Nguyền rủa của thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo linh tính mà Klein chạm vào, điểm sáng đột nhiên mở rộng thành một bộ hình ảnh ở trước mắt anh.

Dantiz khoác áo choàng đang cúi đầu cầu nguyện ở rìa quảng trường, dùng tiếng Hermes cổ tụng niệm tôn danh "Kẻ Khờ".

Mượn dùng định vị này, Klein mở rộng cảnh tượng ra bên ngoài, tìm kiếm bóng dáng Ince Zangwill.

Anh xuyên thấu qua sương mù xám nhìn thấy tất cả những sự khác nhau rõ ràng với những gì vừa rồi chứng kiến, trung tâm quảng trường không biết khi nào đã nổi lên một tòa giáo đường cực lớn tối đen được khảm bằng thi cốt, bên trong có quang ảnh tối sáng, lại không có động tĩnh truyền ra.

Bắt lấy cơ hội này, Klein đáp lại lời cầu nguyện của Dantiz:

"Rời xa nơi này, tìm kiếm nơi ẩn nấp trốn đi."

Đồng thời khi chậm rãi nói, Klein đội mũ miện ba tầng khoác pháp y lam sậm nâng tay trái lên, để cho bảo thạch màu xanh lam ở đỉnh quyền trượng xương trắng phát ra hào quang.

Thanh âm sắc bén chói tai lúc này quanh quẩn ở quảng trường Phục sinh trong thế giới hiện thực, cuồng phong thình lình bốc lên gào thét thổi quét khu vực nọ, để cho những người ở đó hoặc đi ngang qua vội vàng không ngừng rời khỏi, đi đến nơi tránh gió, ngay cả Anderson vẻ mặt cứng ngắc cũng khôi phục lại trạng thái lãnh đạm, một tay ôm bụng, bước nhanh chạy khỏi vành đai nguy hiểm.

Trong vài giây ngắn ngủn, quảng trường Phục sinh trở nên cực kỳ vắng vẻ, chẳng sợ những người qua đường tốc độ không nhanh, không cần chạy đi, dưới sự thúc đẩy của cuồng phong, thể nghiệm dưới chân có cảm giác như bay vậy.

Khu vực trống trải nọ có yên lặng ngắn ngủi, sau đó một điểm ánh lửa sáng lên từ cửa sổ giáo đường thi cốt, càng lúc càng lớn, càng ngày càng chói mắt.

Trong im lặng, cửa sổ thủy tinh màu sắc rực rỡ nọ thoát phá nứt ra, hào quang lửa trắng gần lam giống như lưu tinh, chợt bắn ra.

Ánh lửa này lập tức băng giải, ngưng tụ ra Ince Zangwill mặc trường bào giám mục màu đen, một mắt lam sậm một mắt đầy mạch máu.

"Người gác đêm" này vừa hiện thân, miệng đã không khống chế được mở ra, "A" một tiếng đối với bút lông chim cổ điển trong tay:

"Nếu không phải ngươi ngu xuẩn không nghe lời đề nghị của ta, thì làm sao mà phải gặp tình trạng như bây giờ!"

"Ta cũng không biết ngươi đang sợ cái gì, sớm một chút để cho ta cầu nguyện về phía Chúa, âm thầm trở về Hoa Hồng Cứu Rỗi, liên thủ cùng rắn lớn, chuẩn bị sẵn sàng, bố trí cạm bẫy, hôm nay sẽ là ngày chúng ta săn bắt được Adam, mà không phải ngược lại!"

Bút lông chim hơi ảm đạm cùng tàn phá lúc này bay lên, viết ở chỗ trống trên quần áo Ince Zangwill:

"Sauron Einhorn Medici vì xấu hổ mà tức giận mang toàn bộ trách nhiệm về chuyện lần này đẩy cho 'bút Alsukhod', nhưng trên thực tế, là bản thân tự ngăn cản chính mình cầu nguyện về 'Chúa Sáng Thế Chân Thật', cho dù là Sauron, hay là Einhorn, cũng không muốn tín ngưỡng vị Tà Thần kia."

"Gặp phải chuyện hôm nay, làm cho tinh thần vị ác linh này phân liệt càng thêm nghiêm trọng! Cái này cực kỳ hợp lý, đây là chẩn đoán do Bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp nhất đỉnh cấp nhất đưa ra!"

"Ince Zangwill" chân mày nhất thời co rút một chút, theo bản năng nâng tay trái lên, đè lên đầu.

Đôi mắt lam sậm gần đen của hắn nhanh chóng khôi phục thần thái, khuôn mặt như điêu khắc cổ điển trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Giờ này khắc này, hắn đột phá giáo đường thi cốt, phía trước cũng không phải là quảng trường, mà là tầng tầng bậc thang bằng đá cổ xưa, chúng nó đi thông tới một đỉnh núi nguy nga, nơi đó dựng đứng một giá chữ thập thật lớn, có Thiên sứ không đếm được xoay quanh vây quanh.

Ngay lúc này, một tia chớp trắng bạc khoa trương xuyên thấu trời cao thâm trầm, hạ xuống thẳng tắp, bổ về phía Ince Zangwill.

Toàn bộ không gian phong bế mà kỳ dị theo đó xuất hiện vết rách, suối phun cùng đóa hoa trên quảng trường ánh vào trong ánh mắt lam sậm gần đen.

Bóng dáng Ince Zangwill đột nhiên biến mất, tại chỗ chỉ để lại một linh hồn trong suốt mơ hồ, người sau bị tia chớp bổ trúng, nháy mắt biến đi.

"Người gác đêm" này không suy nghĩ bên ngoài còn tiềm tàng nguy hiểm gì, bắt lấy cơ hội hóa thành ánh lửa, xuyên thấu khe hở, xông ra ngoài.

Đối với hắn mà nói, mặc kệ phía trước rốt cuộc có cái gì mai phục, cũng sẽ không đáng sợ hơn, hay khó đối phó hơn so với đứa con của Chúa Sáng Tạo, Vua Thiên Sứ Adam!

Mắt thấy phía trên quảng trường ánh lửa sáng lên, Ince Zangwill thoát khỏi sự trói buộc của thế giới hư ảo, trở lại mái tóc vàng sậm bàn tay tái nhợt như cũ, Klein đầu hơi nâng, theo bản năng liền ngồi ngay ngắn.

Trong đầu anh chợt hiện lên vô số hình ảnh, có bản thân bị xuyên thấu trái tim, có trước khi tử vong thấy đôi giày da sáng loáng kia, có Dunn Smith cười nháy mắt trái đối với mình, có công ty bảo an Black Thorns trở thành phế tích.

Klein khóe miệng nhanh nhếch ra, hướng lên trên, lộ ra một nụ cười hài hước.

Anh lập tức dùng tiếng Hermes cổ mở miệng trầm thấp:

"Tai nạn!"

Tay phải của anh, lá phù chú màu xám bạc nọ xoay mình dấy lên hào quang tối tăm.

Đây là phù chú lĩnh vực tai nạn mà Klein trực tiếp khẩn cầu về phía "Nữ Thần Đêm Đen", lợi dụng máu của "Con rắn thủy ngân" Will Oncetin cùng kim loại quý trọng chế tác ra.

Đây là lễ vật anh chuẩn bị cho Ince Zangwill.

Đây là mũi tên báo thù.

Đây là sự nguyền rủa của thần!

Klein đứng bật lên, bả vai kéo ra, cánh tay phải vung lên, mang hào quang tối tăm cùng hỗn hợp một chút sức mạnh dẫn động từ phía trên sương mù xám, ném vào khung cảnh ở trong hình ảnh cầu nguyện, ném về phía Ince Zangwill.

........

Ince Zangwill vừa trở về quảng trường Phục sinh, đã thấy một chùm hào quang đen đúa không biết từ đâu mà đến, bao trùm cả bầu trời vào trong, làm cho vị trí hoàn cảnh bản thân trở nên cực kỳ tối tăm.

Biến hóa như vậy chợt lóe rồi biến mất, tất cả mọi thứ xung quanh nháy mắt đã khôi phục lại bình thường, xem qua không hề có gì khác thường, nhưng là "Người gác đêm" có thể cho người khác vận rủi với mức độ nhất định, Ince Zangwill sâu sắc "ngửi" ra khí tức nguy hiểm, không một chút do dự đưa tay trái ra trước, muốn lợi dụng ác linh trong cơ thể kết hợp cùng năng lực "Người gác cửa", tiến vào Linh giới, xuyên qua mà thoát đi.

Nhưng mà, xung quanh hắn đóa hoa đỏ tươi, suối phun thuần trắng, gạch lát nền đen đúa, không có một cái nào trở thành sắc thái nồng đậm, càng đừng nói là chồng chất lẫn nhau.

Năng lực "Xuyên qua linh giới" của Ince Zangwill đã mất đi hiệu lực!

Ánh mắt hắn ngưng đọng lại, đã rõ ràng nguyên do, bởi vì ác linh trong cơ thể hắn, sau khi tự khắc khẩu, không còn cho mượn sức mạnh nữa:

"Nhìn xem, sớm nghe ta một chút thì đã không có chuyện gì rồi!"

"Phì, để cho ta tín ngưỡng 'Chúa Sáng Thế Chân Thật' còn không bằng để cho ta chết đi!"

"Nghe lời ngươi có lợi ích gì? Lúc trước còn không phải cũng giống như chúng ta, bị Alista Tudor làm thành ma dược."

"Thì ra các ngươi không cảm thấy khẩn trương à? Không phát hiện nguyền rủa vừa rồi có khí tức thần linh rõ ràng hay sao? Sức mạnh kia bản chất cũng rất cao, lấy trạng thái của chúng ta hiện tại, khẳng định không có cách nào để tránh né, haha, trùng hợp à, tiếp tục trùng hợp đi, ta đợi chết cùng các người."

........

Ince Zangwill nghe được mạch máu trên trán giật giật, phẫn nộ ác linh Sauron Einhorn Medici này thế mà ở thời khắc mấu chốt nội chiến với mình, không chút cảm giác bản thân đang ở trong vòng nguy hiểm.

Là Đại Giám mục tiền nhiệm, là người phi phàm nắm giữ qua thánh vật của giáo hội Đêm Đen, Ince Zangwill cũng không bởi vì phẫn nộ mà ảnh hưởng đến phán đoán, trực giác hắn cho rằng hào quang tối tăm vừa rồi có liên quan đến quyền hành tai nạn của "Nữ Thần Đêm Đen", cho rằng Sauron Einhorn Medici đột nhiên tiến vào trạng thái phân liệt rõ ràng là đã bị phương diện này ảnh hưởng tới, nếu không chỉ dựa vào "bút Alsukhod" viết, còn chưa đến mức để cho ác linh "Hồng Thiên Sứ" cãi cọ ngay tại chỗ mà không để ý tới tình cảnh!

Hắn lúc này xoay người, tăng tốc chạy về phía một cửa ra của quảng trường Phục sinh, cùng thử câu thông với những linh hồn, muốn mượn năng lực của chúng mà mau chóng thoát đi, nhưng mà, nơi này một linh hồn cũng không có!

Lúc này, một bóng người từ một chỗ kín của quảng trường trống trải đứng dậy, hắn là người lai giữa người Loen cùng người Balam, trên mặt nhiều thịt, quần áo rộng thùng thình, bên hông mang một cây kiếm đâm mảnh mai.

Đây là "Thượng tướng địa ngục" Ludwell!

Đây là con rối bình thường không có suy nghĩ gì!

Sau khi ném ra phù chú "Nguyền rủa của thần", Klein đã dựa theo dự tính, trở lại thế giới hiện thực, sử dụng hai con rối!

Anh một bên để cho "Người thắng cuộc" Enzo tìm một góc gần đây, lấy ra vật phẩm đã chuẩn bị, bố trí nghi thức khẩn cầu ban cho, một bên thao túng "Thượng tướng địa ngục" Ludwell đi ra điểm ẩn nấp, trực diện với Ince Zangwill.

Vị "Thượng tướng địa ngục" đã nhìn không ra bộ dáng nguyên bản này nâng tay phải lên, tùy ý để cánh tay, bắp tay, đầu ngón tay nhanh chóng hư hóa, bành trướng kéo dài, chộp về phía mục tiêu.

Đây là hắn mượn dùng sinh vật Minh giới trong cơ thể có được năng lực cách không rút ra linh thể của người khác!

Lòng bàn tay Ludwell nhanh chóng trở nên tái nhợt, đỉnh đầu Ince Zangwill, một bóng dáng không thể ngăn chặn di chuyển lên phía trên.

Nhưng mà, Ince Zangwill cũng từng là "Người gác cửa", trong mắt lập tức có cánh cửa lớn đồng xanh thần bí hư ảo thành hình, kéo linh thể sắp trồi lên trở về.

Vốn lấy cấp bậc cùng thực lực của hắn, rất dễ dàng sẽ thành công, cũng không biết vì sao, hắn liên tục xuất hiện vài sai lầm, thiếu chút nữa đã bị "Thượng tướng địa ngục" đắc thủ, trong khoảng thời gian ngắn lại chỉ có thể hình thành sự giằng co.

Lúc này, hai bóng người nhanh phác thảo ở bên cạnh Ludwell, một là Leonard Mitchell tóc đen mắt xanh, mang cái găng tay trong suốt, một là Daly Simone kẻ mắt màu lam cùng má hồng.

Bọn họ đến vừa lúc như thế, vận rủi của kẻ địch thường thường ý nghĩa bên mình cũng sẽ gặp may mắn!

Daly thấy trước hết là bóng dáng vĩnh viễn sẽ không quên nọ, trong mắt chợt bốc lên ngọn lửa thù hận.

Cô không có mù quáng ra tay, hơi quan sát, đi vào phía sau Ludwell, mở hai tay ra.

Một cánh cửa lớn đồng xanh có vô số hoa văn kỳ dị lúc này buông xuống, kèn kẹt nứt ra một khe hở.

Đây là cửa lớn đi thông qua Minh giới, là cửa lớn tràn ngập mê hoặc đối với toàn bộ sinh vật bất tử!

Lực hấp dẫn khủng bố không thể miêu tả chuẩn xác truyền ra, bóng dáng trên đỉnh đầu Ince Zangwill đã hoàn toàn rời hắn mà ra.

Đó là một người đàn ông bán trong suốt mặc khôi giáp màu đen nhiễm máu, trẻ tuổi anh tuấn, để mái tóc màu đỏ rực, trên mặt có những khối dấu vết đáng sợ thấy cả xương, mi tâm mọc ra một cái ấn ký giống như lá cờ.

Người đàn ông trẻ tuổi này đối với mình bị hút ra khỏi Ince Zangwill cũng không quá kinh ngạc, ngược lại "Ô" một tiếng:

"Hôm nay vận may quá kém mà, hai vị, chúng ta đã cùng chết qua, có cần thiết lại đến một lần nữa không? Hơn nữa còn là bị loại kẻ yếu giống như gà con này khống chế."

Trên nửa gương mặt bên trái của hắn, một cái miệng máu chảy đầm đìa hiện ra, đóng mở nói:

"Được, trước mắt thanh trừ đám rác rưởi xung quanh..."

Những lời này còn chưa nói xong, người đàn ông mặc khôi giáp màu đen nhiễm máu đã đưa tay ra, rút từ trong cơ thể ra một cây trường kiếm hư ảo có vết rỉ sét đỏ sậm.

Lực áp bức đáng sợ đột nhiên sinh ra, ác linh này thoải mái thoát khỏi sự giằng co của Ludwell cùng Daly Simone, mạnh mẽ rơi xuống, ý đồ quay về trong cơ thể Ince Zangwill.

Đúng lúc này, một thanh âm khàn khàn giống như hàm chứa vải ráp vang lên, "Thượng tướng địa ngục" Ludwell dùng tiếng Hermes cổ trang trọng thì thầm:

"Vận mệnh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro