Chương 212: Màn thứ tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên quảng trường Phục sinh đã giăng kín vết cháy xém cùng khe hở, hoàn cảnh đột nhiên trở tối, thêm âm trầm cùng lạnh lẽo giống như thực chất, ngay cả tia chớp trắng bạc chói mắt cũng không thể xua tan loại cảm giác này.

Daly Simone sâu sắc nhận thấy được có sinh vật không biết đang xuyên qua Linh giới, tới gần khu vực này, trong lòng chợt xuất hiện dự cảm không tốt, tựa như đã thấy Ince Zangwill mượn dùng biến hóa ngoài ý muốn này thoải mái thoát đi, không biết đi về hướng nào.

Thân thể cô lạnh lẽo khó có thể ngăn chặn, tựa như về tới khoảng khắc vừa trở thành người phi phàm.

Thời điểm đó, bởi vì sự kiện ngoài ý muốn, cô 19 tuổi mất đi người thân, uống nhầm ma dược, trở thành "Người nhặt xác", bị đưa vào tiểu đội "Kẻ Gác Đêm".

Ma dược mang đến ảnh hưởng cùng thương tổn khi mất đi người thân làm cho cô bắt đầu thích sự lạnh lẽo, nhịn không được tới gần thi thể, luôn bồi hồi ở nghĩa trang, ngủ trước phần mộ.

Điều này làm cho cô có vẻ quái dị, bị người khác bài xích theo bản năng, khiến cho cô không chỉ nhiệt độ cơ thể hạ xuống, mà ngay cả tâm linh cũng giống như đang chậm rãi đông lại, trở nên lạnh như băng.

Cô sợ hãi loại cảm giác này, vẫn hy vọng mình là một con người còn sống, vì thế theo bản năng lợi dụng đám đàn ông luôn mơ ước đối với dung mạo cùng thân thể của cô, quen hết bạn trai này tới bạn trai khác, muốn dựa vào thân thể ấm áp đối kháng với linh hồn biến lạnh.

Trong cuộc sống mê ly đọa lạc như vậy, cô gặp người đàn ông kia, người đàn ông luôn ôn hòa lắng nghe lời mình nói, người đàn ông vẫn luôn ở bên cạnh, trầm ổn cho cô sự trợ giúp, người đàn ông khi đối mặt với vui đùa liên quan đến quan hệ lưỡng tính, sẽ xấu hổ, người đàn ông lấy thái độ thành khẩn bao dung toàn bộ khuyết điểm của đồng đội, người đàn ông mỗi một lần mình trêu chọc đều luống cuống tay chân, người đàn ông thích giấu đau đớn cùng bi thương vào trong lòng nên mép tóc đã sớm bạc, người đàn ông khi gặp nguy hiểm, tuyệt đối là người đầu tiên đứng ra, chắn ở phía trước đồng đội.

Cô thay đổi, bắt đầu thích trang điểm theo kiểu trưởng thành, không còn tiếp cận với những người đàn ông khác, chỉ còn lại có một chút vui đùa ngoài miệng cố ý cho thấy rằng mình không có thay đổi rõ ràng.

Nhưng mà, cô vẫn chưa kịp, chưa kịp chứng kiến người đàn ông kia thuần thục cách nhập vai, tiêu hóa ma dược, tấn thăng đến danh sách 6, chưa kịp thấy anh ta chủ động đưa tay về phía mình, mời mình nhảy một bài mở màn, không có tới cùng tham dự trận chiến đấu cuối cùng của cuộc đời anh ta, chưa kịp nói cho anh ta tình cảm trong lòng.

'Một lần nọ, mình đã bỏ lỡ, chưa kịp làm cái gì cả, hôm nay, mình không muốn tiếp tục như vậy...' Vẻ mặt Daly trở nên đau thương, khóe miệng nhếch lên từng chút một, ôn nhu, ngọt ngào.

Cô nhắm chặt mắt lại chợt từ trong túi ngầm trên người lấy ra một cái bình kim loại nhỏ, vứt bỏ nút lọ, ừng ực uống cạn chất lỏng bên trong.

Kẻ mắt màu lam cùng má hồng của cô chợt trở nên tươi sáng, ngay cả làn da cũng trong suốt vài phần, mái tóc quấn lên của cô bung ra trong khoảnh khắc, đẩy mũ trùm ra, phiêu tán về bốn phía.

"Linh hồn ngao du trong hư không, sinh vật thượng giới làm người ta sợ hãi, kẻ đến không thể biết trước." Daly dùng tiếng Hermes cổ ngắn gọn có lực rất nhanh thì thầm, "Tôi, tôi lấy danh nghĩa của tôi, ký kết khế ước với ngài, khẩn cầu ngài rời khỏi nơi này!"

Phía sau Ince Zangwill tám "chân" lông trắng, một bóng dáng hiện ra, đây là một khối thịt màu máu, mặt trên mọc ra những con mắt không đếm được, cắm từng cánh tay của chủng tộc khác nhau.

Nó muốn bắt lấy thân thể của Ince Zangwill, kéo hắn vào Linh giới, đột nhiên tạm dừng lại, đưa từng con mắt hướng về chỗ Daly Simone.

Mặt ngoài da của Daly, chợt hiện ra vảy tối đen giống vảy rắn, khe hở của vảy dặm, lông tơ màu trắng lần lượt sinh trưởng.

Cô hai đầu gối mềm nhũn, đau đớn quỳ xuống, nhưng tuyệt vẫn duy trì tư thái thông linh.

Trên người Ince Zangwill, cây bút lông chim nọ tự viết lên:

"Tồn tại không biết buông xuống quảng trường Phục sinh, sắp đưa Ince Zangwill đi, không, nó đã bị Daly Simone hấp dẫn, thẩm mỹ của nó thế mà lại thiên hướng tới nhân loại, ai da, nó bỏ qua Ince Zangwill, nó quyết định nghe theo đề nghị của Daly Simone rời khỏi nơi này."

"Thật sự là làm cho người ta không tưởng được, ở trên chuyện thông linh này, Ince Zangwill thân là Bán Thần thế mà lại bại dưới Daly Simone chỉ có danh sách 5, tuy cô gái này uống thuốc 'Hoa linh hồn', trả giá rất lớn, nhưng không có xác suất gì có thể thắng được Ince Zangwill miễn cưỡng sử dụng 'bút Alsukhod'."

"Ince Zangwill thật sự là quá xui xẻo, gặp gỡ chuyện xác suất gần như 0!"

Trong sét đánh, Ince Zangwill trong đôi mắt tối đen bị phù hiệu thần bí vây quanh, một điểm hào quang màu đỏ sáng lên, lại bình ổn xuống, hắn nắm bút lông chim vào trong "tay" viết ở bên ngoài thân:

"Lại có tồn tại không biết bị hấp dẫn, đi vào nơi lân cận, ý đồ tiến vào thế giới hiện thực..."

Viết đến đây, bút lông chim bỗng nhiên dừng một chút, tự viết tiếp:

"Đến rồi, đến rồi, nó, là Reinette Tincole! Không, Reinette Tincole đang xua đuổi toàn bộ sinh vật Linh giới xung quanh, liếc mắt nhìn Ince Zangwill một cái, thu hồi tầm mắt, rời khỏi nơi này, tiếp tục qua lại ở nơi lân cận."

"Ince Zangwill rất xui xẻo, rất xui xẻo!"

Thân thể đang tăng tốc di chuyển của Ince Zangwill đột nhiên dừng lại một chút, tựa như bị đả kích rất lớn.

Oành đùng!

Tia chớp trắng bạc thô to hạ xuống, trùng trùng bổ vào trên người "quái vật" tám chân, bổ cho Ince Zangwill ngã về phía trước, phát ra tiếng rít không thuộc về nhân loại.

Trong đôi mắt tối đen của hắn, ánh sáng màu đỏ nổ tung như khuếch tán ra, hóa thành hai luồng ánh sáng khát máu, tàn nhẫn, điên cuồng.

"Ince Zangwill rốt cuộc khó có thể khống chế được cảm xúc, bảo trì tốt trạng thái, mất đi đại đa phần lý trí của bản thân..." Bút lông chim hơi tàn phá càng viết, càng ảm đạm, dần dần đình chỉ xuống.

Trong tiếng rít làm cho người ta nổi lên từng tầng da gà giống như mụn nhọt, bóng tối vô tận khuếch tán ra, đồng thời kéo Daly Simone cùng Leonard Mitchell vào cảnh trong mơ.

Nhưng tiếng sấm cùng tia chớp chợt đến, bừng tỉnh những người ngủ say.

Tám chân của Ince Zangwill giẫm ra sau một cái, lưu lại tàn ảnh ở tại chỗ, chạy cực nhanh hướng về phía Daly Simone đang đứng ở trạng thái nửa mất khống chế, muốn tàn nhẫn xé nát Kẻ Gác Đêm đã phá hủy cơ hội chạy trốn của hắn.

Oành đùng! Oành đùng!

Từng tia chớp khoa trương rơi xuống, cản trở hành động của hắn.

Oành đùng! Oành đùng!

Ince Zangwill bát "chân" quái dị bao trùm lông chim màu trắng, có nhiều dấu vết cháy đen liên tục di chuyển, nửa nằm úp sấp trên đất chạy vòng quanh quảng trường, tránh né sét đánh, tìm kiếm cơ hội giết chết Leonard cùng Daly.

Dần dần, hắn còn có lý trí nhất định phát hiện ra một vấn đề, đó chính là tần suất của tia chớp đang chậm dần!

Người tìm không thấy tung tích chế tạo sét đánh kia tựa như đã sắp đến cực hạn, linh tính tiêu hao hầu như sắp không còn!

Ince Zangwill trong lòng chợt động, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, vừa tăng tốc chạy, vừa dùng tiếng Feysack cổ trầm thấp nói:

"Các ngươi đều phải chết!"

Hắn tựa như đã quên đi chạy trốn.

'Các ngươi đều phải chết...' Leonard Mitchell nghe được những lời này, nhưng không có một chút biện pháp, bởi vì anh căn bản không dám mở to mắt, không thể xác định vị trí của Ince Zangwill, không thể dùng linh tính khóa lấy đối phương.

Giờ khắc này, anh giống như lại nhớ tới thành phố Tingen, về tới công ty bảo an Black Thorns, về tới ngày nào đó kịch chiến cùng Megoes, biến trở về bản thân yếu đuối bất lực, không ngăn cản được cái gì cả kia.

Thời điểm đó, anh rõ ràng muốn giúp đội trưởng và Klein, rõ ràng đã vượt qua sự sợ hãi, rõ ràng có ông già có thể cung cấp sự trợ giúp, lại bởi vì danh sách quá thấp, thực lực không đủ, rất nhanh đã bị đánh ngất đi, không thể tham gia chiến đấu đến tiếp sau, chỉ có thể khi tỉnh lại đã thấy hai thi thể, chỉ có thể dùng nỗi đau như đối mặt với người thân để hóa giải việc tự trách trong lòng.

Cảm giác sống nhàn nhã ở thành phố Tingen, tự nhận là nhân vật chính của vở kịch lại không cần gánh vác trách nhiệm, làm cho Leonard vẫn hoài niệm, nhưng càng hoài niệm, anh càng căm ghét bản thân, càng ảo não vì sao không cố gắng sớm một chút.

Nhắm chặt mắt, quang ảnh chớp lên, Leonard hai tay nắm chặt thành nắm tay, dồn dập hô lên:

"Ông già!"

"Ông già!"

Lúc này đây, trong đầu anh không có thanh âm quanh quẩn, không người trợ giúp, vì Pares Zoroaster vẫn đang ngủ say.

Leonard hô hấp trở nên ồ ồ một chút, đầu nhịn không được chuyển động theo ánh hào quang thoáng hiện trái phải, sau đó giọng nói hơi khàn khàn, giọng điệu rõ ràng bối rối hô:

"Ông già!"

"Ông già!"

"Ông già!!"

Thanh âm dần dần biến thấp, biến mất ở trong tiếng sấm sét, Leonard đầu hạ xuống từng chút một, trên mặt lại một lần nữa tràn ngập sự tự trách cùng đau đớn.

Môi anh mấp máy, hai tay buông ra lại nắm chặt, cả người ngưng đọng lại vài giây.

Đột nhiên, vẻ mặt anh chợt trở nên quyết tuyệt, gương mặt vặn vẹo mở ra miệng, dùng tiếng Hermes cổ trầm thấp thì thầm:

"Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này"

"Chúa tể thần bí ngự trên màn sương xám"

"Vị vua vàng đen nắm giữ vận may!"

Tiếng cầu nguyện vừa dứt, trong đầu anh đã kỳ dị hiện ra một bộ hình ảnh.

Ince Zangwill tựa như biến thành con nhện hoặc sói lông dị dạng đang di chuyển rất nhanh, tránh né sét đánh, luôn muốn tập kích mình hoặc Daly Simone.

Mà khác với bình thường, trong bức họa này, bóng dáng Ince Zangwill tương đối mơ hồ, hầu như chỉ dùng một mảng ánh sáng đỏ để thay thế, chỉ có thể dùng để xác định vị trí.

Leonard đầu tiên là ngẩn ra, chợt cười lên, cười đến nước mắt chảy xuống từng giọt một.

Anh không chút do dự nâng tay trái lên, để cái găng tay kia ở thái dương, sau đó dùng tay phải, cầm thật chặt phù chú "Kẻ ăn cắp vận mệnh".

"Vận mệnh!"

Trong từ đơn tiếng Hermes cổ tối nghĩa thần bí quanh quẩn, Leonard một bên để trước người ngưng tụ ra một quyển sách trong suốt, từ trong tiếng ngâm xướng mơ hồ "Ta đi đến, ta nhìn thấy, ta ghi lại" lật tới một tờ trong đó, một bên tập trung tới quái vật tám "chân" mọc không ít lông chim màu trắng.

Tia chớp trắng bạc chợt bùng nổ, Leonard Mitchell vẻ mặt dữ tợn ném ra lá phù chú nọ, ầm ĩ hô lớn:

"Đi chết đi! Ince Zangwill!"

Một tiếng này, anh đã chờ đợi rất lâu rất lâu, ở trong lòng lặp lại luyện tập không biết bao nhiêu lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro