Chương 37: Dùng tên của ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Keng!

Đồng vang quay tròn rồi rơi xuống bàn tay Klein, nhưng anh không nhìn xem là mặt trái hay mặt phải, bởi vì trong đầu anh đã có một hình ảnh đang dừng lại.

Trong một rừng bụi cây có những cây đại thụ cao chót vót, tầng mây loãng trên bầu trời cao không thể che khuất các vì tinh tú đang điểm xuyết cho "tấm màn nhung đen nhánh", tiếng côn trùng kêu từ xa xa truyền lại trong màn đêm yên tĩnh, xen lẫn những tiếng ồn ào nhốn nháo trong trang viên Elk vì hai lần "oanh tạc".

Klein nhanh chóng sử dụng các tri thức ở phương diện chiêm tinh, đại khái đoán ra được hình ảnh này tương ứng với khu vực cụ thể nào. Sau đó thân hình anh chợt lóe lên, xuất hiện bên cạnh "Người thắng cuộc" Enuni có dáng vẻ Germand Sparrow, túm lấy bờ vai hắn.

Trong quá trình đó, Klein thu hồi những con nhuyễn trùng trong suốt được cấy bên trong con rối sâu và chuột, tiếp đó cắt đứt sự liên hệ "Dây linh thể" giữa hai bên.

Chỉ trong thời gian một hai giây, anh dẫn theo "Người thắng cuộc" Enuni biến mất khỏi trang viên Elk đang dần hỗn loạn và nhốn nháo, dịch chuyển đến khu vực tượng trưng cho hình ảnh trong đầu.

Nơi này giống hệt với gợi ý mà Klein vừa nhận được, cực kỳ yên tĩnh, thậm chí có thể khiến người ta nghe thấy tiếng gió thổi qua lá và bụi cây.

Từng sợi dây nhỏ màu đen hư ảo theo đó hiện lên trong mắt Klein, đại diện cho toàn bộ sinh vật có linh tính trong khu vực này.

Ở đây thực sự rất nhiều, con số mấy chục cũng không thể hình dung hết được. Nếu Klein muốn tìm ra từng sinh vật tương ứng, rồi phân biệt ra sinh vật có vấn đề trong đó, thì chắc chắn là không thể hoàn thành được trong thời gian ngắn.

Nhưng, anh cũng không sốt ruột, bởi vì ít nhất anh có thể xác định được một điều.

Chỉ cần trên người Bán Thần con đường "Kẻ trộm" kia không có vật phẩm cấp cao, thì kết quả bói toán của anh hẳn là chính xác. Dù sao sau khi anh trở thành "Pháp sư quỷ dị", không những có thể nâng cao năng lực tương ứng, mà sức mạnh sương mù xám rót vào hiện thực cũng trở nên nhiều hơn. Hai phương diện này đều gia tăng khiến anh cho dù không đi phía trên sương mù xám thì năng lực bói toán ở vị trí thánh giả này cũng tuyệt đối được coi là xuất chúng, xem chừng cũng không kém hơn người cùng danh sách con đường "Vận mệnh" là bao. Mà trạng thái của bản thân vị Bán Thần con đường "Kẻ trộm" kia cũng đáng lo ngại, thực lực đã giảm xuống mức rất thấp.

Cho nên, Klein nghĩ rằng đối phương đang trốn trong rừng bụi cây thấp này, không chạy xa hơn.

Căn cứ vào lý do đó, anh tin rằng kiên nhẫn chờ đợi là cách tốt nhất.

Vị Bán Thần con đường "Kẻ trộm" kia vốn đã khá yếu, trạng thái cực kỳ không ổn định, sắp mất khống chế, sau khi trải qua trận ác chiến vừa rồi lại vứt bỏ cơ thể chuột, tình hình sẽ chỉ càng kém đi, không thể nào tốt lên được. Trong tình cảnh này mà "hắn" không nhận được sự bổ sung hoặc là hồi phục, thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề. Cho nên, Klein sẽ chờ đến khi "hắn" không chờ nổi nữa.

Tiếng côn trùng kêu truyền ra từng đợt, Klein vừa chờ đợi, vừa nắm chặt con rối chuyển hóa, cũng để "Người thắng cuộc" Enuni rời khỏi khu vực này, trốn ra ngoài gần một cây số. Đồng thời, anh cũng đề phòng "Dây linh thể" của mình bị người khác thao túng. Bởi vì anh nhớ kẻ địch đã "trộm" được năng lực phi phàm này từ người một con rối.

Đột nhiên, bên tai anh bỗng vang lên một tiếng thở hổn hển giống như đến từ nơi sâu trong linh hồn.

Ngay sau đó, một giọng nói như người bị tâm thần truyền ra từ cây đại thụ chếch phía trước:

"Vì sao lại muốn ép ta?"

"Vì sao ngươi lại muốn ép ta?"

"Vì sao các ngươi lại muốn ép ta!"

Trong âm thanh bén nhọn oán độc, vỏ cây đại thụ nhanh chóng bị lột ra, để lộ thân gỗ ở bên trong. Mà trên thân gỗ nứt ra một lỗ thủng, từng con sâu kỳ dị có bảy tám đốt từ trong đó chui ra.
Phần trong suốt của đám sâu này có rất nhiều hoa văn hình khối chìm nổi, trên các đốt lại giống như có thời gian đang trôi đi.

Trong chớp mắt, Klein mất đi toàn bộ suy nghĩ trong đầu, mất đi hai năng lực phi phàm "Pháo không khí" và "Người giấy thế thân", mất đi thắt lưng, mất đi áo khoác, mất đi mũ dạ, trong thời gian ngắn ngủi giống hệt như một pho tượng bằng thịt người.

Nhưng, đối với một con rối mà nói, đây cũng không phải là chuyện nghiêm trọng lắm. Dù sao, bản thân con rối cũng không cần phải suy nghĩ, mất đi năng lực cũng có thể thông qua việc đổi mới "nhuyễn trùng", một lần nữa lấy lại.

Đúng vậy, trong khoảnh khắc Klein nghe thấy tiếng thở hổn hển, anh đã đổi vị trí với "Người thắng cuộc" Enuni!

Mà một "Người thắng cuộc" như thế, không cần lo sẽ xảy ra những việc như không có thắt lưng, quần sẽ theo đó tụt xuống. Dưới sự ảnh hưởng của năng lực "Người không mặt", eo của hắn chợt phình ra, giữ lấy quần.

Các con rối mới như sâu, chuột từ những nơi khác chui ra, bao vây lấy gốc cây đại thụ biến dị nọ.

Đúng lúc này, một giọng nói mang theo chút ý cười không biết từ đâu truyền tới:

"Đừng nóng nảy, đừng giận dữ, mọi chuyện sẽ được giải quyết."

Giọng nói này tràn ngập sức mạnh khiến người ta tin tưởng, sự biến dị xảy ra trên thân cây đại thụ chợt chậm lại, đám sâu có đốt đang lần lượt chui ra dần dần rụt trở về.

"Thật không?" Trong thân cây bị bóc vỏ, giọng nói uất hận oán độc lúc trước bình tĩnh trở lại, mang theo vài phần mù mịt, dường như sắp bị thuyết phục.

Mà Klein lúc này cũng cảm thấy câu nói vừa rồi rất có lý, không nhịn được tự kiểm điểm lại bản thân vì sao lại muốn ép một Bán Thần đến độ mất khống chế.

Anh lờ mờ cảm thấy hình như mình đã quên mất điều gì, không nhớ lắm lần này mình tới đây với mục đích gì.

Sau đó, anh thấy một bóng người từ ngoài bìa rừng đi vào, bật cười haha nói:

"Cứ thoải mái, ta có cách để dừng sự mất khống chế của anh. Chỉ cần anh làm theo những gì ta dặn."

Bóng người này mặc áo gió màu đen giống như áo choàng, kết hợp với quần đen và giày da đen, trán khá cao, gương mặt gầy gò, đội mũ dạ cao và đeo kính độc nhãn khá là đặc biệt, trông rất nhã nhặn.

Ánh mắt Klein chợt ngưng lại, trong đầu bùng nổ ra một từ vang dội:

"Amon!"

Người trước mắt anh chính là "Kẻ nghịch thần" Amon, "Thiên sứ thời gian" Amon, Vua Thiên Sứ Amon, con của Chúa Sáng Tạo Amon!

Tuy biết đối phương chỉ phái một phân thân đến, nhưng Klein cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nghe theo ý chí trong lòng, dùng "Đói khát ngọ nguậy", để cơ thể nhanh chóng trong suốt.

Trong quá trình đó, "Người thắng cuộc" Enuni búng tay một cái, đốt que diêm trong túi và lá rụng phía xa xa, dựa vào "Ngọn lửa nhảy vọt", xuất hiện ở bên cạnh Klein.

Klein giữ hắn lại, cùng hắn biến mất ngay tại chỗ.

Dựa theo suy nghĩ của Klein, nếu Amon muốn ngăn cản, hoặc là "Người thắng cuộc" Enuni quay lại bên người không đủ nhanh, thì anh sẽ trực tiếp bỏ lại con rối, "Lữ hành" đến nơi xa.

Trong cục diện này, dùng một con rối để đổi lấy sự sống của bản thân, quả thực là không thể lời hơn được nữa!

May mắn là, sự chú ý của phân thân Amon đang tập trung chủ yếu vào gốc cây bị bóc vỏ kia, không hề ngăn cản, hoặc là nói không kịp ngăn cản.

Khi bóng dáng Klein và con rối cùng biến mất, Amon mới dừng chân lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn vị trí mà hai người vốn đứng đó, hơi gật đầu giống như đang suy nghĩ, rồi "a" một tiếng:

""Pháp sư quỷ dị" nhà Đêm Đen."

Anh lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn cây đại thụ biến dị kia, mỉm cười hỏi:

"Hậu duệ nhà Jacob?"

"Vâng, đúng vậy. Anh biết tổ tiên của tôi?" Trong gốc cây đại thụ, Bán Thần chuột lúc trước dùng giọng điệu như chết đuối vớ được cọc hỏi ngược lại.

Amon giơ tay sờ cằm mình, gật đầu thật khẽ, nói:

"Đương nhiên, mùi vị của họ khá ngon."

Hậu duệ gia tộc Jacob trong gốc đại thụ im lặng một chút, các mấy giây sau mới sợ hãi mà hô lên:

"Ngươi, ngươi là "Kẻ nghịch thần" Amon!"

Trong lỗ thủng trên cây đại thụ kia, những con sâu có đốt lại bắt đầu chui ra bên ngoài.

Nhưng chúng nhanh chóng trở nên cứng còng, "đông cứng" ngay tại chỗ.

Amon miết hai đầu trên dưới của chiếc kính độc nhãn, mỉm cười nói:

"Quá muộn rồi, không phải sao?"

"Nếu ngay từ đầu ngươi giãy dụa và phản kháng, thì có lẽ còn có chút tác dụng, nhưng hiện giờ... Ngươi không cho rằng ta chỉ có một mình đấy chứ?"

Lúc anh nói chuyện, trùm cây xung quanh hơi lay động một chút, lá trên những cái cây khác nhau khẽ đung đưa, từng con chim nhảy lên đầu cành, phát ra tiếng kêu lanh lảnh. Gió đêm thổi xuyên qua gần đó mang theo một thứ mùi kỳ lạ không nói rõ được thành lời.

"Ngươi..." Hậu duệ gia tộc Jacob trong cây đại thụ nửa biến dị phát ra một tiếng rồi im bặt.

Amon đút hai tay vào áo gió, thản nhiên cười nói:

"Nghe nói gia tộc các ngươi chia ra làm các gia đình nhỏ không liên hệ với nhau, sợ bị ta bắt được một người là sẽ bắt được cả đám? À đúng rồi, các ngươi có phải là hậu duệ của Zoroaster, còn có người phi phàm con đường "Kẻ trộm" khác, thành lập ra một tổ chức bí ẩn, tự xưng là Ẩn sĩ vận mệnh?"

"Ngươi hẳn là một thành viên trong đó phải không? Ta thử xem có thể thay thế thân phận của ngươi, trà trộn vào tổ chức kia xem thế nào. Haha, một tổ chức bí ẩn lập ra để đề phòng Amon, đối phó với Amon, lại có Amon tham dự, nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi."

Nói tới đây, anh liếc nhìn cây đại thụ nửa biến dị đang bắt đầu rung lắc kịch liệt, tiếp tục nói:

"Đáng tiếc, ta đã nhìn thấy vận mệnh của ngươi rồi. Ngươi chưa từng nhận được sự dạy dỗ tốt về thần bí học, không có khả năng là thành viên của tổ chức kia. Hậu duệ của một chi gia tộc Jacob chỉ còn lại mình ngươi?"

"Muốn đến Backlund để tìm kho báu bí mật mà gia tộc Jacob để lại, kết quả không biết sao lại bị trọng thương, gặp phải phong ấn?"

"Ha, ngươi ký sinh trong cơ thể động vật bình thường, thời gian dài không nói chuyện với con người đã để lại dấu vết... Có phải ngươi rất nghi hoặc, sau khi ngươi tấn thăng danh sách 4, thu được những tri thức này từ trong ma dược, trong giọng nói bí ẩn mình nghe được lại không có sự "nhắc nhở" về phương diện này? Ừm, ta cắt bỏ đấy."

"Không!"

Tiếng hét căm hận oán độc vang lên, gồm cả đau đớn khó mà miêu tả.

Cây đại thụ nửa biến dị rung lắc dữ dội hơn, sau đó trở lại bình thường.

Từng luồng ánh sáng từ trong đó bay ra, ùa vào trong cơ thể Amon.

Amon lấy ra một tấm khăn lụa, tháo mắt kính độc nhãn kia xuống, vừa lau vừa lẩm bẩm:

"Thật là ngu xuẩn. Ta nói quá muộn rồi, không ngờ cô ta lại tin. Nhược điểm lớn nhất của kẻ gần mất khống chế chính là không có đầu óc, dễ bị lừa."

"Chỉ cần suy nghĩ nghiêm túc một chút, thì sao lại không hiểu được vấn đề ở phương diện này? Nếu ta có thể nhanh chóng giải quyết cô ta, lấy đi vận mệnh của cô ta thì vì sao còn cần phải tốn nhiều lời với cô ta như vậy. Phân thân dù sao cũng chỉ là phân thân thôi..."

Đợi đến khi Amon một lần nữa đeo lại chiếc kính độc nhãn, toàn bộ luồng sáng toát ra từ cây đại thụ nửa biến dị kia đã bị anh hấp thụ tất cả.

Lúc này, một bóng người đi lướt qua bìa rừng bụi cây, chính là Hazel đã thay quần áo đi săn.

Dường như cô phát hiện ra điều gì, theo bản năng quay đầu nhìn về phía này, thấy Amon ở đó.

Sau đó, cô nở nụ cười vui mừng:

"Thầy, thầy khỏe lên rồi ạ?"

"Ừm, có người phát hiện ra vấn đề của thầy. Tốt nhất là thầy nên trốn đến nơi khác đi!"

Amon im lặng nghe xong, khóe miệng dần cong lên:

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro