Chương 85: Các khách mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là một quý ngài biết lễ nghi, Klein đương nhiên không thể nhìn chằm chằm vào vợ của Eren, anh nhìn sang bác sĩ ngoại khoa nói:

"Chào buổi tối, Eren, quý bà đây nên xưng hô thế nào?"

Khí chất lạnh lùng của Eren không hề thay đổi, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc anh ta vừa tặng chai rượu vang được đóng gói tinh tế, vừa lễ phép cười nói:

"Đây là vợ tôi, Wilma Gradys, một giáo viên trung học."

"Xem ra anh sắp được làm cha rồi, dự tính khi nào thì sinh?" Klein nhận quà của đối phương, tiện thể hỏi.

Anh vốn chuẩn bị chủ đề về một vài kỹ thuật mới trong lĩnh vực ngoại khoa được đưa tin gần đây để nói chuyện với bác sĩ Eren, nào ngờ đối phương lại dẫn theo vợ đã mang thai nhiều tháng tới tham gia.

Việc này đối với anh mà nói quả thật là niềm vui bất ngờ. Bởi vì thai nhi mà phu nhân Wilma Gradys còn chưa sinh ra chính là "Con rắn thủy ngân" Will Oncetin.

Eren theo bản năng ngắm nhìn bụng vợ mình, hơi mỉm cười đáp:

"Đầu tháng bảy, nếu không ngại, tôi hi vọng hôm đó có thể mời ngài tham dự tiệc chào đời."

Anh ta vừa dứt lời, quý bà Wilma có dung mạo xinh đẹp, mái tóc đen dài đột nhiên ôm lấy bụng, khẽ kêu đau một tiếng.

"Làm sao vậy?" Eren thốt lên hỏi.

"Nó đá em, giờ lại ngoan ngoãn rồi." Wilma nói với vẻ mặt thoải mái.

Cô nhìn về phía Dwayne Dantes, nở nụ cười nói:

"Bởi vì mang thai nên lâu lắm rồi tôi không được tham gia các bữa tiệc giống thế này, chỉ luôn ở trong nhà, tâm trạng cũng hơi bức bối. Bởi vậy hôm nay tôi mới bảo Eren dẫn tôi đến đây, tuy tôi không thể khiêu vũ, nhưng có thể cùng các quý bà và các tiểu thư tâm sự, thậm chí còn tìm lúc rảnh rỗi để chơi bài."

"Sự có mặt của quý bà là niềm vinh hạnh của tôi." Klein chân thành đáp lại: "Vào đầu tháng bảy, tôi sẽ tham gia bữa tiệc chào đời của đứa bé."

Anh không bị sự cố nho nhỏ vừa rồi ảnh hưởng đến, vẫn nhớ rõ lời mời của bác sĩ Eren.

Hàn huyên đôi ba câu, Klein đưa món quà trong tay cho người hầu nam Richardson bên cạnh, để anh ta dẫn hai vị, à không, ba vị khách vào đại sảnh.

Chưa được bao lâu, anh lại đón đợt khách thứ hai, chính là Giám mục Electra vẫn mặc áo choàng dài màu đen của mục sư và người bạn gái của ông.

Đây là một cô gái trên gương mặt vẫn còn có chút non nớt của tuổi trẻ, cũng chỉ có dáng vẻ hơn hai mươi, trông vô cùng tươi trẻ, dường như tràn ngập sức sống, nhưng lại bởi vì đã sinh con mà có thêm chút cảm giác trưởng thành.

"Chào buổi tối, ngài Giám mục, gần đây giấc ngủ của tôi rất tốt." Klein ra vẻ không biết về sự cố gắng âm thầm của Giáo hội Đêm Đen.

Giám mục Electra điểm bốn góc trên ngực theo chiều kim đồng hồ rồi nói:

"Đây là sự phù hộ của nữ thần."

Tiếp đó, ông giới thiệu người bạn gái bên cạnh:

"Vợ tôi, Shauna Johnson."

Bởi vì ông thường xuyên gặp gỡ Dwayne Dantes, hơn nữa đối phương cũng đã tới giáo đường gặp ông nhiều lần, cho nên lần này tới tham gia bữa tiệc không cần phải chuẩn bị thêm quà, vì làm vậy sẽ có vẻ quá khách sáo và xa cách.

"Chào quý cô, cô trẻ hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của tôi." Klein gật đầu, vừa khen ngợi vừa nói đùa một câu với Shauna.

Cùng lúc đó, anh thầm tính toán một chút.

Nghe nói Giám mục đã kết hôn cách đây hai năm, nói cách khác lúc ấy vợ ông mới chỉ mười tám mười chín tuổi... Tuổi tác hai người chênh nhau hơi nhiều đó... Qua vài năm nữa, có lẽ phải giới thiệu dược sư béo cho ông ấy làm quen...

Nghe Dwayne Dantes nói đùa, lại nhớ đến cuộc nói chuyện lúc thăm bệnh, Giám mục Electra nhất thời hơi mất tự nhiên, khẽ ho một tiếng, đáp thay vợ:

"Cô ấy là một người thích náo nhiệt, nếu có thời gian thì không muốn bỏ qua bất cứ buổi vũ hội nào."

Klein không nói thêm nữa, bởi vì anh thấy phu nhân Mary vừa xuống ngựa, đang đi vào cửa chính.

Sau khi để vợ chồng Giám mục Electra tiến vào đại sảnh, Klein cười nói với Mary:

"Quý bà, có lẽ cuối tuần chúng ta sẽ làm việc chung."

Luật sư và đội kế toán anh mời đến đã hoàn thành các công tác điều tra, cho ra kết luận công ty Capim không có vấn đề gì, cực kỳ thích hợp để đầu tư, hơn nữa đã đạt được hiệp nghị sơ bộ với quý ngài bán cổ phần kia, 12.800 bảng đổi lấy 3% cổ phần công ty, đợi đến cuối tuần này để làm xác nhận cuối cùng.

Mary nghe vậy khẽ cười nói:

"Bây giờ tôi đã coi ngài là đồng bạn của tôi rồi."

Câu này dường như ẩn chứa ý nghĩa sâu xa nào đó... Không phải là coi trọng Dwayne Dantes quá rồi chứ... Klein khẽ giật thót trong lòng, giả vờ như không hiểu, đưa tay ra nói:

"Hợp tác vui vẻ."

Sau khi nắm nhẹ tay Mary, anh bảo quản gia Walter dẫn vị phu nhân này vào.

Lúc này, khách ngày càng đến nhiều, Klein nhớ lại các chủ đề tương ứng với mỗi người, vừa nhiệt tình vừa hài hước nghênh đón bọn họ, nhận được khá nhiều quà tặng.

Nếu không phải "Người không mặt" nên việc nhớ diện mạo và đặc điểm của người khác là bản năng nghề nghiệp, thì có khi mình sắp không phân biệt được ai với ai rồi, càng đừng nói đến chuyện tìm được chủ đề chính xác... Chẳng trách vào những lúc thế này, thường cần nhóm quản gia giúp đỡ... Klein cảm khái trong lòng, thấy gia đình nghị viên Macht bước vào cửa.

Anh một lần nữa trưng ra nụ cười, tiến lên một bước nói:

"Chào buổi tối, hôm nay bầu trời sao quả là xinh đẹp."

Nghị viên Macht cười, đưa một chai Blackland không biết là sản phẩm của trang viên nào cho anh:

"Tôi ở Backlund đã hai mươi năm, tất cả số lần ngắm bầu trời sao trước đó cộng lại cũng không nhiều bằng năm nay."

"Hi vọng càng ngày càng nhiều." Klein chuyển sang nói với phu nhân Liana: "Nghe nói hai người tự tìm trường ký túc cho tiểu thư Hazel?"

Liana nhìn cô con gái mang vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ giữ nụ cười lễ phép đứng ở bên cạnh, nói:

"Hiện giờ ngày càng lưu hành các trường dạy học, đối với nữ sinh cũng vậy. Mà quan trọng nhất là Hazel có thể quen biết thêm nhiều bạn bè hơn. Đáng tiếc, hình như nó không được vui cho lắm, không nỡ xa chúng tôi."

Ở Backlund, các trường học ký túc nhắm vào đối tượng là con gái của xã hội thượng lưu mọc lên như nấm, sự giáo dục của nó chưa chắc đã bằng được các giáo viên tại nhà, nhưng lại tạo ra một nơi để giao lưu xã hội.

Một trường học ký túc như vậy, học phí hàng năm cũng phải trên dưới 500 bảng.

Có lẽ cô ấy không nỡ xa cống thoát nước ở nơi này... Klein nghĩ thầm một câu, nói dăm ba câu tán gẫu, rồi để gia đình nghị viên Macht đi vào đại sảnh.

Thấy đã gần đến thời gian tổ chức, anh không đợi ở cửa chính nữa, mà lên lầu hai, đứng ở sau lan can đối diện cửa, ra hiệu cho dàn nhạc được mời đến tạm dừng diễn tấu.

Klein nâng ly rượu sâm panh lên, nhìn quanh một vòng, sau khi tất cả các khách mời đều hướng mắt đến đây, anh cao giọng nói:

"Tôi rất vui mừng vì hôm nay các vị đã đến tham gia buổi vũ hội này, đầu tiên là cảm tạ nữ thần, tiếp đó là cảm tạ mọi người..."

"Tôi có chuẩn bị một ít đồ ăn và giai điệu đặc sắc của vịnh Dipsi, hi vọng các vị sẽ thích..."

Sau khi phát biểu ngắn gọn, Klein men theo cầu thang đi xuống sân nhảy trong đại sảnh, định mời một quý bà khiêu vũ mở màn.

Bình thường, khi khiêu vũ mở màn, chủ nhân đã kết hôn chắc chắn sẽ tìm bạn đời của mình, còn đàn ông chưa kết hôn sẽ khiêu vũ với bạn gái hoặc là cô gái mà mình thân quen, hoặc là mời đối tượng trong lòng, thuộc về một loại thân cận khác. Nhưng Dwayne Dantes lại không có người thân quen trong đây, cũng tạm thời không có mục tiêu thích hợp, nên trong chuyện này có vẻ hơi lúng túng.

Nhưng, anh có một vị quản gia kinh nghiệm phong phú, Walter đã mời một vị gái hồng lâu trong xã hội thượng lưu từ trước, dù khiêu vũ mở màn với cô ta sẽ tạo ra chút lời đồn không hay, nhưng sẽ không làm cho người ta liên tưởng đến chuyện kết giao.

Cho nên, Klein không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, nhìn về phía cô gái tên là Auroli kia, rồi đi từng bước về phía cô ta.

Cô gái này là một goá phụ, có quan hệ khá thân thiết với vài quý ông tầng lớp thượng lưu ở Backlund, cũng coi như sống khả ổn trong giới này. Đương nhiên cô ta rất không thích gặp gỡ các quý bà, hễ là người có chút địa vị thì đều coi thường cô ta.

Nhưng bất kể thế nào, vẻ quyến rũ cũng như khí chất tỏa ra từ bản thân Auroli đều không tệ chút nào, hơn nữa dáng người rất đẹp, đường cong mê người. Nếu không phải diện mạo của cô chỉ có thể tính là khá, thuộc về loại hình dễ nhìn, thì Klein phải nghi ngờ có phải cô ta là một vị ma nữ không.

"Quý cô, tôi có vinh hạnh mời cô khiêu vũ không?" Klein dựa theo lễ nghi mà cô giáo Vahana đã dạy, thể hiện phong độ không hề có chút khiếm khuyết nào của mình.

Auroli tóc vàng xoăn thản nhiên cười, đưa bàn tay ra:

"Ông là một quý ngài khiến người ta không thể từ chối được."

... Câu này hơi mờ ám... Thân phận của Auroli và nhân vật mà cô ta sắm vai trong các buổi xã giao, quyết định cô ta không thể kín đáo như phần lớn tiểu thư và quý bà... Klein dẫn đối phương tiến vào sân nhảy, khúc nhạc mang hơi hướng đồng quê khẽ vang lên.

Các quý tộc có đất đai, trang viên, dinh thự ở nông thôn, hàng năm đều về đó sống mấy tháng, cho nên trong các buổi xã giao của giới thượng lưu, âm nhạc đồng quê là một trong những xu hướng chính.

"Ngài khiêu vũ thực sự rất tuyệt, nếu không phải Vahana từng đề cập đến, tôi không thể tin rằng lúc trước ngài không hề biết khiêu vũ." Auroli cố ý để hai người sát lại với nhau, theo bước nhảy, ngay cả hơi thở cũng có thể nghe thấy.

Bởi vì đối phương là người xa lạ, Klein có chút mất tự nhiên với khoảng cách tiếp xúc gần thế này, nhưng không thể giơ tay đẩy cô gái này ra trước cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người được, đành phải cười nói:

"Chỉ là không biết kiểu khiêu vũ này thôi."

"Thực ra tôi rất am hiểu điệu nhảy khá tự do ở vịnh Dipsi và nam đại lục."

"Thực ra tôi cũng rất thích những điệu nhảy này, rất mạnh mẽ, lại tràn ngập nhiệt huyết, nhảy cho chính mình xem, chứ không phải cho người khác." Auroli tìm đề tài nói chuyện, uốn éo cơ thể, có vẻ rất thân mật với Dwayne Dantes.

Tới đoạn cuối của bài nhảy, cô ta đột nhiên hạ giọng cười nói:

"Nếu không phải từng nghe thấy một vài lời đồn, tôi thậm chí còn cho rằng ông không thích nữ giới, cảm thấy hơi gượng gạo."

"Nhưng giờ thì tôi không nghi ngờ về chuyện này nữa."

Cô ta vừa nói vừa liếc nhìn xuống dưới một cái.

Thật ra trong lòng Klein rất xấu hổ, đối phương thực sự rất giỏi trong việc dùng ngôn ngữ và cơ thể để tạo ra bầu không khí mờ ám, nhưng Dwayne Dantes là một người có nhiều kinh nghiệm, bên ngoài quyết không để mình yếu thế.

Anh cười với vẻ tự nhiên:

"Gượng gạo là vì tôi vẫn chưa thích ứng với các cuộc xã giao ở Backlund."

"Tôi có thể chỉ cho ngài." Auroli khẽ cười một tiếng.

Lúc này khúc nhạc kết thúc, cô ta lùi về sau một bước, chớp mắt cười nói:

"Ngài thật sự rất nhiệt tình."

Câu này một lời hai ý, khiến Klein thiếu chút nữa đỏ mặt lên vì xấu hổ, bắt đầu nghi ngờ có phải đối phương có chút liên quan đến ma nữ hay không.

Ngoài mặt anh vẫn tỉnh rụi, cúi người chào, đưa Auroli về vị trí cũ, khóe mắt lại liếc đến quý cô Wilma Gradys mang thai "Con rắn thủy ngân" đang đi đến bên cạnh chiếc bàn dài, mục tiêu hình như là món kem đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro