🥮Chương 1: Thỉnh an

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tẩm điện tràn ngập hương thơm mờ ảo, yên tĩnh tĩnh mịch.

Hoàng quý phi vinh sủng mười năm của Đại Hạ, Ngu Chi đang nằm trên chiếc ghế dài bằng gỗ đàn hương đỏ mềm mại, xiêm y sáng màu tôn lên dáng người yểu điệu yêu kiều của nàng, tà váy màu đỏ như ngọn lửa, xếp chồng lên nhau trên ghế dài.

Ánh nắng rực rỡ chiếu sáng khuôn mặt nhỏ mỹ diễm động lòng người của nàng, giờ khắc này, nàng giống như một người đẹp ngủ trong rừng.

Đột nhiên ——

"Mẫu phi."

Ngu Chi mơ hồ nghe thấy bên tai một giọng nói quen thuộc, trong trẻo như suối, không nhanh không chậm đổ xuống, khoé miệng mang theo vài phần ý cười vui vẻ tự nhiên.

Nàng cảm giác giống như có một ánh mắt rất kiên định nhìn nàng thật sâu, cũng không biết ánh mắt này nhìn nàng bao lâu rồi.

Có lẽ là cảm giác tồn tại của ánh mắt quá mạnh, Ngu Chi chậm rãi mở mắt ra, lộ ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.

Trong tầm nhìn mê mang, một bóng dáng mảnh khảnh màu trắng như trăng hiện ra trong tầm mắt.

"Lệnh......Dung?" Ngu Chi hơi giật mình, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, ngữ khí lộ ra sự lười biếng và uể oải sau khi tỉnh dậy.

Trả lời Ngu Chi một tiếng: "Vâng, mẫu phi, là nhi thần."

Vừa dứt lời, ánh mắt Ngu Chi dần dần sáng lên, bóng dáng người cách đó năm bước cũng hoàn toàn rõ ràng.

Người tới có khuôn mặt xinh đẹp hình dáng nhu hòa không thể bắt bẻ, ngũ quan thanh tuyển, trời sinh có một đôi mắt đào hoa mang ý cười, đồng tử hiện lên một màu đen rất ôn nhu, xương mũi cao thẳng, môi mỏng trơn bóng.

Người này chính là nhi tử được nuôi dưới gối của Ngu Chi, cũng là đương kim Thái Tử Khương Cảnh.

"Nhi thần tới thỉnh an mẫu phi." Hắn chắp tay sau lưng, eo hơi cong, thái độ tao nhã nghiêm túc.

Ngu Chi đứng dậy, buông bỏ sự lười biếng, lồng ngực vốn ngột ngạt mấy ngày nay cũng bỗng nhiên rộng mở.

Giọng điệu của nàng không giấu được vẻ vui mừng: "Trở về là tốt rồi, nhưng không phải con nói phải 5 ngày nữa mới hồi kinh sao?"

Khương Cảnh mỉm cười, ánh mắt không nghiêng không lệch dừng trên người Ngu Chi: "Nhi thần rất nhớ mẫu phi, lại nghe nói ngọc thể của mẫu phi có bệnh nhẹ, nhi thần liền ra roi thúc ngựa trở về."

Cảm giác lo lắng này đối với Khương Cảnh mà nói cũng không tệ.

Nghe vậy, Ngu Chi nghĩ thầm trong lòng, nàng a, có một nhi tử như vậy dưới gối thật là tốt, ở Dương Châu xa xôi, trong lòng còn nhớ thương cơ thể của nàng.

Ngu Chi cảm động nói: "Cơ thể của ta không sao, chỉ là bị nhiễm phong hàn nhẹ mà thôi, hiện tại đã ổn rồi."

Khương Cảnh tự trách nói: "Là nhi thần bất hiếu, không thể hầu bệnh được cho mẫu phi."

Ngu Chi biết hắn thật sự áy náy, mở miệng an ủi nói: "Thật sự không sao, đã nói chỉ là phong hàn nhẹ mà thôi, cũng không khó chịu gì, huống chi lúc ấy con có chuyện quan trọng phải làm, tâm ý ta nhận được rồi."

"Vâng, nhìn thấy mẫu phi an khang, nhi thần liền yên tâm." Khương Cảnh mỉm cười.

"Không nói chuyện này nữa, mau lên đây để ta nhìn con xem, con đã ở Dương Châu để xử lý vụ án cũng một tháng rưỡi rồi, khẳng định ăn không ít khổ." Ngu Chi vẫy tay với Khương Cảnh, ý bảo hắn tiến lên.

Khương Cảnh ngoan ngoãn dẫm lên bậc thang tới gần Ngu Chi, nửa ngồi xổm xuống trước ghế dài, tùy ý Ngu Chi quan sát bản thân.

"Hình như không ốm." Ngu Chi không chắc chắn nói, theo thói quen tính sờ đầu Khương Cảnh, sau đó chợt thu tay xuống, vỗ nhẹ lên bờ vai rộng của Khương Cảnh.

Đúng như Ngu Chi nói, hắn không ốm.

Khương Cảnh nhìn thoáng qua hộ giáp được phủ bằng màu sơn đỏ của Ngu Chi, màu đỏ làm nổi bật làn da trắng tuyết của nàng, thật xinh đẹp.

Hắn nhớ lại rằng, là hắn đã chọn màu sơn móng tay cho Ngu Chi.

Khương Cảnh hơi rũ mắt: "Nhi thần vẫn luôn nhớ kỹ lời mẫu phi dặn dò, mỗi ngày đều dùng bữa đúng giờ, chưa từng chậm trễ."

Ngu Chi hài lòng, quan tâm hỏi: "Chuyến đi có thuận lợi không? Có mệt hay không?"

Khương Cảnh cười khẽ: "Không mệt." Vừa nhìn thấy Ngu Chi, cảm giác mệt mỏi vì chạy cả đêm chợt biến mất.

"Hết thảy đều thuận lợi."

Gần như không gặp nguy hiểm gì, trên đường trở về Trường An có gặp phải một vụ ám sát bất ngờ, nhưng Khương Cảnh đã biến vụ ám sát hắn thành một vụ thảm sát đơn phương từ người của hắn.

Đáy mắt hiện lên tia máu, Khương Cảnh áp xuống khoái cảm khát máu.

Khi tới gặp Ngu Chi khi, Khương Cảnh cố ý tắm gội, thay bộ xiêm y dính đầy máu, mặc lan bào màu trắng như trăng.

Ngu Chi suy nghĩ nói: "Án tử kia có khó giải quyết không? Có còn phải đi Dương Châu nữa không?"

"Mẫu phi không cần lo lắng, mọi chuyện đều đã được giải quyết." Lời nói của Khương Cảnh đầy tính toán thành thạo.

Lần này Khương Cảnh đến Dương Châu, là vì Dương Châu phát sinh một vụ án tham nhũng, Thánh Thượng lệnh cưỡng chế Thái Tử đến Dương Châu tra án, phải đảm bảo tra ra manh mối.

Thái Tử cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, bắt hết toàn bộ côn trùng độc hại cấu kết với quan lại và thương nhân ở Hoài Nam, diệt trừ một đống quan lại tham ô, giết không ít người, khiến thiên hạ kinh sợ.

Thái Tử tuy ôn tồn lễ độ, khiêm tốn hiền lành trong cách đối xử với người khác, nhưng lại quyết đoán và tàn nhẫn trong hành động.

Có sự nhân đức của bậc quân tử, lại không mất đi sự quyết đoán ngoan tuyệt của bậc trữ quân.

Hơn nữa trong vụ án này, lại xuất hiện một vụ án vũ khí do tư nhân sản xuất, Khương Cảnh phải điều tra chung, nên mới chậm trễ một tháng rưỡi mới trở về Trường An.

Ngu Chi gật đầu: "Vậy là tốt rồi, đúng rồi, con trở về đã đi gặp phụ hoàng con chưa?"

Không thể nghi ngờ năng lực của Khương Cảnh, từ khi hắn lên làm Thái Tử, hắn đã thông thạo mọi thứ từ trị quốc bình gia, kinh sử sách luận, cho tới quân tử lục nghệ, cầm kỳ thư họa, tài học xuất chúng, thông qua những chiến tích khẳng định năng lực đến mức Thánh Thượng cũng phải khen ngợi, đến quần thần còn phải kính sợ kính trọng.

Giọng nói của Khương Cảnh vẫn ấm áp như xưa: "Đã gặp rồi ạ."

Ngu Chi không chú ý tới huyết sắc thoáng qua của Khương Cảnh, nhẹ nhàng nói "Ừm".

Những câu hỏi ân ần giữa hai người cho thấy bọn họ có mối quan hệ rất thân thiết.

"Đứng lên đi, đừng ngồi xổm nữa, chân sẽ tê." Ngu Chi ôn nhu nói.

"Chân nhi thần không tê."

"Vậy cũng phải đứng lên."

Khương Cảnh nghe lời ngồi dậy, thân hình cao lớn thẳng tắp của hắn lập tức che đi thân hình nhỏ nhắn của Ngu Chi, mặc dù Ngu Chi ngồi trên ghế dài, cũng phải ngước lên nhìn hắn.

Nàng nghĩ thầm, nhi tử lúc ấy nàng tùy tiện chọn thế nhưng đã lớn như vậy rồi.

Ai có thể ngờ rằng, chín năm trước Khương Cảnh gầy guộc đến mức mặc dù đã mười ba tuổi nhưng lại giống như tiểu chú lùn, các hoàng tử nhỏ hơn hắn vài tuổi cũng cao hơn so với hắn.

Nhưng hiện tại các hoàng tử khác chỉ có thể làm nền cho Khương Cảnh, hắn cũng càng ngày càng đẹp.

Ngu Chi cảm thấy có chút buồn bã, thở dài nói: "Chỉ trong chớp mắt, con đã lớn như vậy rồi."

Hiện giờ Khương Cảnh ôn nhuận như ngọc, khiêm tốn lễ phép, không khỏi làm Ngu Chi hồi tưởng về chín năm trước.

Mới đầu khi Khương Cảnh đến dưới gối nàng, quan hệ giữa hai người cũng không thân thiết lắm, nhưng thời gian trôi qua, Khương Cảnh và Ngu Chi dần dần quen thuộc, sau chín năm tình cảm giữa hai người rất tốt.

Ngu Chi là con gái của một quan nhỏ, phụ thân là một quan huyện nhỏ, mười năm trước Ngu Chi bị hoàng đế đang du hành nhìn trúng, 18 tuổi vào cung, cũng may Ngu Chi nghĩ thoáng, hơn nữa được hoàng đế sủng ái nên mỗi ngày nàng sống cũng dễ chịu.

Một năm sau Ngu Chi nhận nuôi Khương Cảnh.

Tuy nói Khương Cảnh được xem như nhi tử của nàng, nhưng dù sao giữa hai người bọn họ chỉ cách nhau 6 tuổi, trong lòng Ngu Chi coi hắn như đệ đệ.

Lúc đầu Khương Cảnh nhỏ gầy, Ngu Chi tạm thời đối đãi với hắn tiện nghi như nửa cái nhi tử, nhưng khi Khương Cảnh dần dần lớn lên, sau khi vóc người cao hơn, Ngu Chi liền không còn coi hắn là con nuôi nữa.

Khi Khương Cảnh gọi nàng là mẫu phi, nàng đều không quá thích ứng.

Ngu Chi không quan tâm đến bất kỳ điều gì, muốn để Khương Cảnh ngầm gọi nàng là tỷ tỷ, nhưng Khương Cảnh lại đặc biệt bướng bỉnh, nhất quyết tôn xưng nàng là mẫu phi.

Ngu Chi tùy hắn vậy, may mắn bây giờ tai nàng đã nghe quen, nhưng Ngu Chi vẫn không hiểu được thân phận mẫu phi.

Tâm tư nàng vẫn cho rằng bản thân là tỷ tỷ, mà Khương Cảnh là đệ đệ của nàng.

Nàng ở chung với Khương Cảnh giống như cách nàng từng ở bên các ca ca của mình.

"Mẫu phi, nhi thần còn mang theo một phần lễ vật cho ngài." Khương Cảnh nói.

"Thật sao?" Đôi mắt Ngu Chi sáng ngời, toát ra niềm vui thuần khiết của một cô bé, thâm cung buồn tẻ, nàng lại không thể lúc nào cũng ra cung, vì vậy Ngu Chi thích nhất là những sự bất ngờ nhỏ của Khương Cảnh.

Mỗi lần hắn làm việc xong trở về, đều sẽ mang về cho nàng một ít đồ tốt.

Ngu Chi toàn yêu thích không buông tay.

Khương Cảnh cười nhẹ.

"Lệnh Dung, lần này con lại mang theo cái gì?" Ngu Chi vươn cái cổ dài, không khỏi tò mò hỏi, ánh mắt trong veo, không có tạp chất, khí tức cực kỳ hấp dẫn.

Nàng tuy gần 30, nhưng lại có một khuôn mặt trái xoan không hề có dấu hiệu của năm tháng, làn da tuyết trắng, đường nét thanh tú, cộng với vẻ mặt sinh động lúc này trông nàng không hề giống một phụ nhân 28 tuổi, mà là một tiểu nương tử ngây thơ hồn nhiên, không rành thế sự.

Làm Hoàng Quý phi nhiều năm, nàng sớm đã mất đi sự ngây ngô thời niên thiếu, nhưng hoàng cung mười năm cũng không lãng phí tuổi tác cùng dung mạo của nàng, ngược lại càng khiến nàng xinh đẹp hơn.

Ở trên người nàng luôn vô tình toát ra sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, cũng như sự ngây thơ non nớt, sự kết hợp của cả hai không hề mâu thuẫn nhau.

Ngu Chi lúc nào cũng là Quý phi xinh đẹp nhất hậu cung này, nhan như thuấn hoa(*), sắc như hải đường, ngay cả những phi tần trẻ tuổi mới vào cung cũng không thể so sánh được với nàng.

(*) dung nhan đẹp đẽ như cây hoa thuấn

Khương Cảnh lấy hộp sơn mài mạ vàng từ trong tay áo ra.

"Ngài mở ra nhìn xem, cũng không biết người có thích hay không, nhưng nhi thần cảm thấy nó rất hợp với ngài."

Ngu Chi nóng lòng mở hộp sơn mài ra, liền thấy trong hộp được đặt một đôi vòng huyết ngọc xinh đẹp hiếm có, hình dạng hoàn mỹ, kết cấu trong suốt tinh tế, màu sắc thuần khiết đẹp đẽ, huyết sắc màu đỏ như đã hoàn toàn thấm vào ngọc.

"Thật xinh đẹp!"

"Hợp ý của mẫu phi là tốt rồi."

Ngu Chi gỡ chiếc vòng tay mạ vàng trên cổ tay mình xuống, thay vào đó là chiếc vòng huyết ngọc.

Ngay sau đó nàng nâng tay lên, dưới ánh mặt trời xán lạn, chiếc vòng ngọc toả ra màu sắc rực rỡ chói mắt, càng làm nổi bật cổ tay trắng sứ của Ngu Chi, thon dài xinh đẹp.

Ánh mắt Khương Cảnh đảo quanh cổ tay Ngu Chi: "Như nhi thần đã nói, vòng ngọc rất hợp với ngài."

"Ngài mang rất đẹp." Khương Cảnh mỉm cười.

"Nhưng mà, màu đỏ này giống như màu máu vậy." Ngu Chi chậm rãi nói.

Khương Cảnh cười mà không nói.

Đương nhiên là màu máu.

Ngu Chi nói xong cũng không truy cứu nữa, trong lòng vui mừng hơn là tò mò.

Ngu Chi không có sở thích gì lịch sự tao nhã, nàng rất tục, chỉ thích vàng bạc ngọc.

Vuốt ve vòng ngọc lạnh lẽo, Ngu Chi thực sự vui mừng, thầm cảm khái trong lòng rằng năm đó mình thật là may mắn, bản thân không muốn sinh con nhưng đúng lúc nhặt được một "Nhi tử" tốt.

Ngu Chi ở hậu cung đã mười năm, chưa từng thấy vị hoàng tử nào hiếu thuận hơn Khương Cảnh.

Nghĩ tới đây, Ngu Chi cảm thấy có chút xấu hổ lại tự hào.

Không biết lại nghĩ đến cái gì, Ngu Chi chậm rãi buông tay, sắc mặt có chút âm trầm.

"Vẫn là Lệnh Dung tốt." Ngu Chi cong mắt lầu bầu nói.

Khương Cảnh lập tức phát hiện sự uỷ khuất trong lời nói của Ngu Chi, dò hỏi: "Mẫu phi làm sao vậy? Ai chọc người không vui?"

Ngu Chi do dự một lát, bại trận dưới ánh mắt vô cùng quan tâm của Khương Cảnh, nàng là người không giấu được chuyện trong lòng, cũng quen nói chuyện trong lòng với Khương Cảnh.

Ngu Chi chậm rãi thổ lộ sự ủy khuất và buồn bực của mình trong những ngày qua.

"Con không biết đâu, gần đây trong hậu cung có hai phi tần mới tới, vì các nàng mà phụ hoàng của con khi ta nhiễm bệnh chàng cũng không tới."

Hoàng đế đã mấy ngày không đến cung nàng, người từ trên xuống dưới hậu cung đều chờ xem Ngu Chi bị chê cười, trong lòng âm thầm mong đợi Ngu Chi sớm ngày thất sủng.

Nhưng Ngu Chi không để bụng đến những lời bàn tán chua chát này, nàng chỉ có chút để ý hoàng đế không tự mình đến thăm nàng.

Vốn dĩ Ngu Chi không thèm để ý, bệnh vặt đau đớn vặt cũng không thành vấn đề, nhưng nàng đột nhiên suy nghĩ nhiều hơn, nhiều ít cũng có lo lắng mình sẽ thất sủng.

Ngu Chi buồn lo vô cớ cũng không phải không có căn cứ.

Trong bảy năm đầu tiên, hoàng đế dành nhiều ngày nhất ở trong cung của nàng.

Trong ba năm tiếp theo, tuy nàng vẫn được sủng ái, nhưng số lần hoàng đế đến cung nàng giảm đi, cũng hiếm khi đặt chân vào hậu cung, nàng lại càng thêm hứng chịu mưa móc.

Ngu Chi biết bây giờ hoàng đế vẫn thích nàng, nhưng nàng luôn cảm thấy hoàng đế có gì đó khác, rất là kỳ lạ, Ngu Chi có chút suy đoán mơ hồ, nhưng không suy nghĩ sâu xa.

Thói quen thánh sủng, nếu đột nhiên thất sủng, Ngu Chi thật sợ mình không chịu nổi, từ tằn tiện thành xa hoa thì dễ, nhưng khó đi từ sang trọng đến tiết kiệm.

Thói quen thật là đáng sợ.

Nghe vậy, trong lòng Khương Cảnh cười nhạo một tiếng, cũng không biết đang cười ai.

Khương Cảnh vào vai một vị nhi tử ân cần.

Hắn dùng giọng dịu dàng trấn an: "Mẫu phi đừng lo lắng, ngài là người mà phụ hoàng thương yêu nhất, phụ hoàng chưa từng tới thăm mẫu phi chỉ là vì bị chính vụ trì hoãn mà thôi, đều không phải vì người mới đến đâu, càng không thể phủ nhận sắc đẹp của mẫu phi mười năm như một, không hề thua kém so với người mới, hơn nữa mẫu phi không phải còn có nhi thần sao?"

Ngu Chi lập tức yên tâm, cảm thấy Khương Cảnh nói đúng.

Sau đó được Khương Cảnh an ủi, Ngu Chi nhanh chóng quên đi chuyện này, những ủy khuất cùng sầu lo cũng biến mất nhanh như khi chúng xuất hiện.

"Lệnh Dung, con hãy kể thêm những câu chuyện thú vị đi."

Khi nói chuyện với Khương Cảnh, hoàn toàn bị cuốn hút bởi những thăng trầm của quá trình điều tra cũng như những điều khác mà hắn nhìn thấy nghe thấy.

Bất tri bất giác hai người đã nói chuyện với nhau đến chạng vạng.

Khương Cảnh dùng bữa tối ở đây.

Ngu Chi sai cung nữ đi thông báo cho Thượng Thực cục chuẩn bị, lại nấu thêm một ít canh bổ dưỡng tới.

Khi cung nữ nói đã chuẩn bị xong bữa cơm, Ngu Chi xuống giường, Khương Cảnh liền tiến tới đỡ nàng, vươn một bàn tay ra để Ngu Chi đặt tay lên mu bàn tay hắn.

Ngu Chi nhàn nhã đứng dậy, không ngờ hai chân đột nhiên tê dại, trọng tâm mất cân bằng, thốt ra một tiếng kêu kinh ngạc khe khẽ, sau đó nàng ngã thẳng về phía trước.

May mắn thay Khương Cảnh đã phản ứng nhanh chóng, kịp thời dùng tay đỡ vai Ngu Chi, đưa Ngu Chi thoát khỏi cảnh nguy hiểm.

Một câu muộn màng dừng trên đầu Ngu Chi: "Mẫu phi, ngài cẩn thận."

Có một âm cười nhàn nhạt trong giọng điệu quan tâm.

Đến bản thân cũng đứng không vững, Khương Cảnh cảm thấy có vài phần buồn cười.

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng nói của thái giám: "Hoàng Thượng giá đáo!"

【📢 tác giả có chuyện nói 】

Truyện hư cấu đừng tra cứu, cốt truyện chỉ nhằm mục đích thúc đẩy tình cảm, đừng tra cứu.

Nữ chính là sủng phi thật sự, tuy rằng 28 tuổi, nhưng là thiếu phụ(*) trẻ tuổi ( hắc hắc ), không phải giả. ( nếu để ý hãy mau chóng chấm dứt →_→ )

(*) Người phụ nữ trẻ đã có chồng

Ngọt văn, tiểu thuyết bà mẹ trẻ, nam chính rất ôn nhu ( thật sự ).

Sau khi nam chính cường thủ hào đoạt, nữ chính sẽ ghét bỏ hành động của nam chính, sau đó nam chính vừa phẫn nộ, vừa quyết chí tự cường, cuối cùng ngủ phục nàng!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro