🍀CHƯƠNG 109: Cục cưng của ca ca quỷ súc (28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Halley

..............................🐥

Lúc Đường Tranh tới, chỉ thấy cái bọc nhỏ lưu lại trên cầu, hắn vọt tới ngay biên, cúi đầu liền thấy thân ảnh nho nhỏ đang nằm phía dưới, trái tim lập tức đi xuống.

"Tiểu Quả."

Hắn ngồi xổm bên người Đường Quả, tay có chút run rẩy xem xét mạch đập của cô, vẫn còn thở, hắn mới thở một hơi nhẹ nhõm.

Nhìn tên tài xế bên cạnh, đặc biệt ngay hạ bộ cắm một con dao, hắn dùng sức giẫm lên chuôi dao, làm cây dao lại hãm sâu thêm vài phần.

Cực lực khống chế, hắn mới không giết chết đối phương.

Không nóng nảy!

Sống càng tốt.

Trong mắt Đường Tranh hiện lên huyết sắc điên cuồng, tên đàn ông này, tuyệt đối không thể dễ dàng để cho hắn chết.

Hắn muốn cho tên đó nếm trải thế giới thống khổ, cái gì gọi là sống không bằng chết.

Hắn thương tiếc vuốt khuôn mặt nhỏ tái nhợt của thiếu nữ, một chút cũng không dám chạm vào cô.

Chỉ sốt ruột chờ xe cứu thương, lần đầu tiên hắn cảm thấy thời gian thật là đằng đẵng.

Thời gian trôi thật chậm.

"Tiểu Quả, anh trai giúp em báo thù. Ai khi dễ em, anh trai sẽ giúp em báo thù người đó."

"Anh trai. . ."

Thanh âm mỏng manh của thiếu nữ, trên mặt Đường Tranh lộ ra chút vui mừng, hắn ghé bên người cô, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ, "Kiên trì một chút, anh lập tức đưa em về nhà."

"Được."

Âm điệu như muỗi kêu, cô gái luôn tươi cười, tràn đầy sức sống, hiện tại hơi thở thoi thóp, làm tim hắn rất đau.

"Sau này anh bảo vệ Tiểu Quả, sẽ không để ai làm tổn thương, không ai khi dễ Tiểu Quả nữa, được không?"

Đôi mắt thiếu nữ sáng rực lên một chút, khóe miệng cong cong, "Thật sự sao, anh trai?"

"Thật sự."

Đường Tranh dùng sức xoa tóc, thiếu nữ tươi cười, tim hắn lại đau đớn, sao hắn lại không biết, cô thích lại gần hắn, muốn cùng chơi với hắn.

"Anh trai không chán ghét Tiểu Quả sao?"

Tim Đường Tranh hít thở không thông, khóe mắt người đàn ông, lập lòe lệ quang, "Anh trai chưa bao giờ chán ghét Tiểu Quả."

Đôi mắt thiếu nữ lại sáng một chút, khóe miệng càng cong hơn, tươi cười ngày càng nhiều, "Thật tốt."

"Anh trai, em hơi mệt."

Thanh âm thiếu nữ càng ngày càng nhỏ, "Em muốn ngủ, nhưng mà không dám ngủ, chỉ sợ tỉnh lại lúc sau anh trai sẽ lại không thích Tiểu Quả."

"Tiểu Quả kiên trì một chút, đừng ngủ."

"Kia. . . Nghe anh trai, Tiểu Quả kiên trì một chút."

..........

Đường Tranh chăm sóc ở phòng bệnh, trong tay đùa nghịch điện thoại.

Chỉ là đây không phải là điện thoại của Đường Quả, mà là điện thoại lúc trước Đường Quả cố ý nắm chặt trong tay.

Nội dung bên trong, làm người ta phẫn nộ.

Nhìn những ngôn ngữ dơ bẩn bên trong đó, hắn nhịn không được muốn đập điện thoại, nhưng hắn không làm vậy, nội dung trong chiếc điện thoại này có liên quan đến rất nhiều người.

Hắn ôn nhu nhìn thiếu nữ đang nằm trên giường còn chưa tỉnh lại, lửa giận trong lồng ngực lại dâng lên.

Nhấp môi, lúc ấy Đường Quả cố gắng nắm chặt chiếc điện thoại này, đủ để biết cô xem trọng nội dung trong này thế nào.

Hắn không khó để suy đoán thiếu nữ muốn làm cái gì, hắn cũng muốn làm.

Hắn không dám tưởng tượng, nếu hắn chậm một chút, Tiểu Quả không nhảy xuống cầu, lại bị tài xế bắt trở lại, kế tiếp không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.

Đường Tranh đứng dậy, sờ trán thiếu nữ, con ngươi phảng phất hiện lên một tia huyết quang, "Việc Tiểu Quả muốn làm, anh trai sẽ giúp em."

Hắn đi ra ngoài phòng bệnh, khóe môi treo nụ cười tươi.

Hộ sĩ nhìn Đường Tranh đi ngang qua, tim không nhịn được mà nhảy loạn.

"Có một thứ, chắc anh sẽ cảm thấy hứng thú, điều kiện là, anh dám lấy nó."

Đường Tranh đứng ở một góc, nắm chặt điện thoại, "Nghe nói gần đây trên địa bàn của anh có không ít cô gái bị mất tích."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro