🍀Chương 178: Trọng sinh thứ nữ (40)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Halley

..............................🐥

Đường Quả tránh ở nơi tối tăm, nhìn Trịnh Tụng hoàn toàn không chút hoài nghi lai lịch của nữ nhân nhào vào lòng hắn, ngược lại cười cười đem người ôm vào.

Khóe miệng hơi cong lên, trên người nàng tỏa ra nồng đậm ác ý, khiến cho hệ thống cũng không dám nói chuyện.

Nàng đứng tại chỗ một hồi lâu, Ẩn Thân Phù là nàng từ thế giới huyền huyễn nào đó lấy một ít, hiệu quả thực tế cũng không tồi.

Mười lăm phút sau, nàng nghe được tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân từ trong phòng, nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi.

Nàng híp mắt lại, trong đầu nhớ lại tình cảnh nguyên chủ mỗi ngày ở hầu phủ.

Bên trong người kêu thảm thiết một tiếng, trong lòng nàng liền thoải mái một phân, loại cảm giác này cực tốt.

Tâm tình nàng tốt, hệ thống có thể cảm giác được, mới dám lên tiếng, [ Ký chủ, cô đã hả giận chưa? ]

"Nghe thêm một lát nữa."

Lời này nói thật giống như chỉ là đang nghe diễn, làm người ta lạnh không thôi.

Mấy tiếng thảm thiết liên tục truyền ra, lại cố tình cái sân này vô cùng an tĩnh, là hầu gia đặc biệt đưa cho con trai thứ hai, con thứ hai không có thiên phú tu luyện, hầu gia tính toán muốn nhi tử luôn vui vẻ cả đời.

Lại qua một canh giờ, thanh âm bên trong nhỏ dần xuống, Đường Quả mới rời hầu phủ.

Mới ra khỏi hầu phủ, liền nhìn thấy Dạ Chu.

Tuy rằng trên người có Ẩn Thân Phù, nhưng Đường Quả có thể xác định Dạ Chu đã thấy nàng.

Nàng không kỳ quái, thực lực của Dạ Chu hẳn là rất mạnh.

"Đã trễ thế này, biểu muội còn dạo loạn như thế, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"

Dạ Chu bước tới trước, giống như cái gì cũng không biết, nắm lấy tay Đường Quả, tiếp theo nháy mắt xung quanh hoàn toàn biến ảo.

Đường Quả chăm chú nhìn lên, đây chẳng phải là sân nàng sao?

Dạ Chu chẳng qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi, thực lực cư nhiên đã sâu không lường được, không hổ là tên cuồng tu luyện.

"Biểu ca, huynh có thể buông tay ta ra trước không?"

"Nam nữ thụ thụ bất thân, cha ta lúc trước đã cảnh cáo ta, không được để nam nhân xa lạ tiến vào."

Đường Quả cười ngâm ngâm nói.

Dưới ánh trăng, hồng bào đỏ rực làm Dạ Chu càng thêm tuấn mỹ, trên mặt hắn lộ ra vài phần ý cười, so với bộ dáng ngây ngốc ban ngày, giờ phút này lại càng thêm yêu mị.

Đường Quả nói cũng không làm cho Dạ Chu buông ra, ngược lại hắn cầm chặt hơn, có chút cẩn trọng nói, "Biểu muội, ta có thể một lần nữa nắm tay muội không?"

Đường Quả sửng sốt, theo sau lại xùy cười, "Biểu ca chớ nói đùa, tu vi của huynh so với những cường giả lánh đời kia không thấp, tiền đồ rất tốt, nắm tay của ta làm chi?"

"Biểu muội, muội hiểu rõ."

Con ngươi Dạ Chu nghiêm túc, trên đường đến hầu phủ hắn đã suy nghĩ cẩn thận, hắn hình như đã thích nàng, thích tiểu cô nương kiêu ngạo lại kiên cường kia.

Biết Đường gia muốn đem nàng gả cho nhị công tử hầu phủ, nội tâm hắn ngoại trừ phẫn nộ thì chính là muốn giết người.

Ở một khắc kia, hắn ẩn nấp bên ngoài biểu hiện bộ mặt chân thật, hắn cũng không che giấu nữa, gấp không chờ nổi muốn lộ mặt.

Nhìn thấy Đường Quả đem Lâu di nương ném vào nơi ở Trịnh Tụng, trong lòng hắn chỉ dư lại sảng khoái, hận người làm chuyện này là chính hắn.

Những người tính kế biểu muội, nên được giáo huấn như vậy.

"Biểu ca ý của huynh là, huynh hối hận?"

Dạ Chu gật đầu, "Hối hận."

"Vậy huynh có nhớ rõ lúc ta quyết định từ hôn, đã cùng huynh nói cái gì?"

Dạ Chu nhấp môi, con ngươi lộ ra vài phần ủy khuất, "Biểu muội. . . Ai cũng có lúc sai mà."

"Ta ghi thù!"

"Ta là người nói sẽ giữ lời."

"Hơn nữa ta không ăn cỏ đã mọc, mọc lại cũng không ăn."

"Quả Nhi."

Dạ Chu rút đi bộ mặt vừa rồi, mắt trông mong đáng thương hề hề nhìn Đường Quả, một bộ dáng kia nếu ngươi không cho ta cơ hội ngươi chính là ác nhân, thế nhưng vẫn không thể làm Đường Quả dao động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro