Chương 174: Không phải con người cũng phải làm công (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Bất Thị ôm hai chú chó, chạy như điên hai cây số, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại phía sau. Xác định không có thứ gì đuổi theo, anh mới dừng lại, há miệng thở dốc.

Mẹ nó...

Bây giờ đến quỷ cũng bị thần kinh sao?

Hơn hai giờ sáng, Kim Bất Thị mới trở lại chỗ ở của mình. Anh nhốt hai con chó vào trong phòng.

"Gâu gâu gâu!!"

Hai chú chó vừa vào liền bắt đầu sủa điên cuồng.

Kim Bất Thị giật mình, bộp một cái ấn bật đèn lên.

Trong phòng khách, thiếu nữ ngồi ngay ngắn trên sô pha. Ngay khi đèn sáng lên, cô ngẩng đầu về phía anh, nở một nụ cười hiền lành.

"!!!"

Anh bị ám rồi sao?

Chưa gặp qua linh thể nào kiêu ngạo đến vậy!

Kim Bất Thị nhìn về phía phòng ngủ của mình, suy nghĩ xem cơ hội xông vào phòng ngủ của mình lớn bao nhiêu... Rất nhanh anh đã tự có kết luận, không lớn.

Muốn đi vào phòng ngủ bắt buộc phải đi qua phòng khách.

Lấy tốc độ của linh thể này, tỉ lệ hắn bị ngăn lại lên tới 99.9%

"Đại sư, chúng tôi thành tâm mời anh làm cố vấn." Thiếu nữ mở miệng: "Số tiền anh kiếm được chắc chắn sẽ nhiều hơn bây giờ."

"......"

Mấy người cũng thật là thành tâm!

Có HR* nhà ai lại đuổi tới tận nhà của người ta để mời chứ!

(*): HR (Human Resources) là ngành quản trị nhân sự. Các công việc của HR liên quan đến các hoạt động tuyển dụng, lên kế hoạch triển khai các chính sách phù hợp để duy trì nguồn nhân lực cho công ty và có kế hoạch bồi dưỡng phát triển năng lực các cá nhân, phòng ban để có thể hoàn thành công việc một cách hiệu quả nhất.

Kim Bất Thị nghiến răng nhả ra mấy chữ: "... Không cần."

"Anh xem cuộc sống hiện tại của anh..." Hoa Vụ ám chỉ gói mì ăn liền ở trên bàn: "Cuộc sống như vậy, là cuộc sống anh muốn sao? Anh chẳng lẽ không muốn giống những đại lão huyền môn kia, ai thấy anh cũng đều phải lễ phép nhường nhịn ba phần, mà không phải......"

Hoa Vụ nhìn về phía chú chó đang co ro ở dưới chân hắn ta, mỉm cười: "Giúp người ta tìm chó."

Kim Bất Thị: "......"

Anh hiểu rõ thực lực của bản thân.

Nếu anh có bản lĩnh đó, bây giờ cô còn có thể ngồi trong phòng khách của anh làm càn sao!

Bây giờ người có bệnh thần kinh, đến quỷ cũng có bệnh tâm thần?

Chuyện này cũng được sao?

Kim Bất Thị tỏ vẻ không hiểu, anh thở ra một hơi, nói: "Thực lực của tôi có hạn, cô vẫn nên đi tìm người khác đi."

Anh chính là thích ăn mì gói!

Chính là thích giúp người tìm chó!

Thì làm sao!!

Hoa Vụ làm động tác giơ tay đẩy mắt kính, âm trầm nói: "Tôi chính là thích anh thực lực có hạn. Chứng minh không gian tiến bộ lớn, tính dẻo dai cao."

Kim Bất Thị: "..."

Cô chính là coi trọng tôi dễ bắt nạt chứ gì?

Kim Bất Thị rất muốn điên cuồng gào thét 'Cút! Cút! Cút!', nhưng thực lực của anh có hạn, chỉ có thể nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

...

...

Kim Bất Thị không biết Hoa Vụ có thân phận gì, nhưng giờ trên người anh không có pháp bảo, cũng không dám cùng cô cứng đối cứng.

Hoa Vụ thật sự không có ý muốn cưỡng bách, rất nhanh liền rời đi.

Nhưng mà......

Kim Bất Thị hôm sau lại thấy cô.

Lần này Kim Bất Thị lấy được pháp bảo tổ truyền. Nhưng mà không hề có tác dụng đối với cô.

Pháp bảo này của anh lúc linh lúc không linh, nhưng ngay lúc này lại tuột xích, thật sự không còn mặt mũi!

Hoa Vụ không hề bất mãn với hành vi bất lịch sự của anh: "Những nhân tài như đại sư, không dễ mời là chuyện bình thường. Ba lần đến thăm* mới thể hiện được lòng thành của công ty chúng tôi. Ngày mai tôi lại đến."

(*): gốc là 三顾茅庐 Tam cố thảo lư – ba lần đến lều cỏ, nói về việc Lưu Bị ba lần tới nhà của Gia Cát Lượng ở Ngoại Long cương để mời bằng được bậc kì tài thiên hạ này, là một trong những điển tích được La Quán Trung mô tả chi tiết nhất trong tiểu thuyết "Tam Quốc diễn nghĩa". Câu thành ngữ này ám chỉ việc nhún nhường để có thể chiêu mộ nhân tài.

Kim Bất Thị: "..." Không cần đâu!!

Ngày thứ ba...

Ngày thứ tư...

Kim Bất Thị không biết là bị ép bởi sự "lễ phép" của Hoa Vụ, hay là bị sự thành tâm và điều kiện của Hoa Vụ đả động, rốt cuộc cũng đồng ý.

Trước khi đi, Kim Bất Thị nghe Hoa Vụ nói về công ty, tưởng rằng đó là một công ty cao cấp thế nào.

Đến khi tới nơi......

Anh nhìn dòng chữ "phá hủy" có thể thấy khắp nơi, sàn nhà bẩn thỉu, cửa sắt rỉ sét, cùng với một tấm biển không biết ai viết tay "Nhà ma có quỷ thật"......

Đây chính là... Công ty hàng đầu trong miệng cô?

Kim Bất Thị cảm giác bản thân đã bị lừa gạt!

"Công ty chúng tôi bây giờ có chút... Đơn sơ." Hoa Vụ chắp tay sau lưng, thần sắc như thường: "Nhưng chúng tôi tin tưởng, sau khi anh gia nhập, môi trường làm việc rất nhanh sẽ được cải thiện."

Răng rắc ——

Một góc tấm biển "Nhà ma có quỷ thật" rơi xuống, tung bay trước gió, run run rẩy rẩy, bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc sứ mệnh của nó.

Kim Bất Thị: "......"

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ trấn định đỡ tấm biển lên, mời Kim Bất Thị: "Vào đi."

......

......

Hoàn cảnh bên trong cũng không tốt hơn là bao, anh còn nhìn thấy một lớn một nhỏ đã gặp qua trong ngõ nhỏ.

Bé gái mặc chiếc váy nhỏ, cột tóc đuôi ngựa hai bên, đáng yêu ngoan ngoãn —— Nếu không nói về cái đầu bé đang ôm trong tay.

Mấy ngày nay Song Linh đã không còn sợ Hoa Vụ nữa. Nhóc bỏ cái đầu xuống, lạch bạch đi rót một cốc nước, đặt ở trước mặt Kim Bất Thị.

Những linh thể có chút thực lực, có thể chạm vào đồ vật cũng không kỳ quái.

Nhưng Kim Bất Thị cũng không dám uống.

"Các người muốn tôi làm gì?"

Hoa Vụ chỉ huy Song Linh lấy bản kế hoạch trên bàn tới, đặt nó ở trước mặt Kim Bất Thị.

Kim Bất Thị: "......"

Trang trọng vậy?

Khi nhìn thấy tấm biển bên ngoài kia, Kim Bất Thị còn cảm thấy mình đã gặp được một con quỷ bị thần kinh.

Nhưng không ngờ tới, thật sự còn có kế hoạch......

Hoa Vụ không nhanh không chậm nói: "Công ty chúng ta đang ở giai đoạn đầu, hiện tại nhu cầu cấp bách chính là tài chính để xây dựng......"

Kim Bất Thị mở bản kế hoạch kia ra, vừa nghe Hoa Vụ nói, vừa xem.

Vài phút sau, Kim Bất Thị ngẩng đầu: "Đây không phải là tiên nhân khiêu* sao?"

(*): Tiên nhân khiêu là một cụm từ xuất phát từ bài thơ Thi Vân của Lưu Từ Hân "Đổ sắc tương duyệt nhân chi tình, cá trung nguyên hữu chân duyên phận" chỉ một loại bẫy dùng nữ sắc để lừa gạt. Thông thường là do hai người nam nữ phối hợp với nhau. Người nữ dùng tình dục để câu dẫn đàn ông, đến khi hai người sắp thân mật cá nước với nhau thì người nam xuất hiện bắt kẻ thông dâm và cưỡng chế cướp lấy tài sản.

Khuôn mặt Hoa Vụ đầy vẻ chính khí đính chính lại: "Kim đại sư, chúng ta gọi đây là hành thiện tích đức."

"???"

Kim Bất Thị cảm thấy mình dù gì cũng đã hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc. Cụm từ 'hành thiện tích đức' này được dùng như vậy sao?

"Những thương nhân đó làm giàu bằng cách bất nhân, biết bao nhiêu người vì họ mà gia đình ly tán. Hiện tại chúng ta là cho bọn họ một cơ hội để hành thiện tích đức."

"......"

Kim Bất Thị để bản kế hoạch xuống, hỏi vấn đề anh đã muốn hỏi từ lâu: "Sao mấy người lại tìm đến tôi?"

Hoa Vụ nhìn về phía Lư Từ bên cạnh.

"Lần đó tôi thấy... Anh bị đuổi đánh." Lư Từ giải thích: "Bà chủ nói muốn tìm một người không có bản lĩnh... Khụ khụ... Cho nên tôi liền tiến cử anh."

Kim Bất Thị: "..."

Tôi cảm ơn cậu nha!

Kim Bất Thị vốn dĩ cũng không tính là người tốt lành gì, công việc thường ngày, ít nhiều cũng dựa vào lừa gạt.

Mèo mù mấy lần vớ được chuột chết, tổ sư gia hiển linh......

Nếu là người khác, anh áng chừng đã đồng ý từ lâu.

Rốt cuộc thì kiếm tiền, ai mà không thích?

Ai lại thật sự muốn ăn mì gói?

Chỉ là bởi vì đối phương là linh thể, hình như còn có bệnh......

"Nào, ký hợp đồng."

"... Cần thiết sao?"

"Chúng tôi là công ty chính quy, cần đó." Hoa Vụ gật đầu: "Ký đi."

"......"

Bản thân cô còn không chính quy, còn công ty chính quy... Chính quy cái rắm!

Kim Bất Thị mới bước chân lên thuyền giặc đến cuối cùng vẫn nhắm mắt mà ký tên mình.

Kim Bất Thị vừa mới ký xong, văn kiện thứ ba liền đặt ở trước mặt hắn.

"......"

"Đây là công việc đầu tiên của anh." Hoa Vụ chỉ vào Song Linh: "Nhóc ấy sẽ là cộng sự của anh. Quy trình đã được viết sẵn trong bản kế hoạch, anh dựa vào đó thực hiện là được."

"......"

Quá trình thật sự được viết kỹ càng tỉ mỉ.

Vừa nhìn liền biết người viết đã làm không ít chuyện như vậy.

Kim Bất Thị đọc nhanh như gió, nhìn được trọng điểm: "Tiền này......"

"Anh ứng trả tiền trước, chờ khi nhận được tiền, sẽ trả lại cho anh."

"......"

Tôi cmn còn phải trả tiền mới được đi làm?

Chu Bái Bì* cũng không làm như cô đâu!

(*): Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện "Nửa đêm gà gáy" của tác giả Cao Ngọc Bá. Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động (trong khế ước bán thân có quy định: gà gáy là phải rời giường làm việc).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro