Chương 181: Không phải con người cũng phải làm công (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Nhân Nhân và Tiết Thải Tĩnh thấy những đồ vật không sạch sẽ, bị kinh hách không nhỏ, phải hai ngày sau họ mới hồi phục tinh thần.

Tiết Thải Tĩnh đến tìm Kim Bất Thị gây rối.

Kim Bất Thị lấy ra bản hợp đồng đã ký trước đó, phía trên đã viết rất rõ ràng, cần phải theo sát sau hướng dẫn viên, nếu tự mình rời khỏi đội ngũ phát sinh chuyện gì thì không thuộc trách nhiệm của bọn họ nữa.

Ẩn ý chính là —

Nhiều người như vậy đều không gặp chuyện gì, sao đến lượt các cô lại có vấn đề, các cô nên tự xem lại bản thân mình đi.

Lúc đó Tiết Thải Tĩnh và Chu Nhân Nhân đang nói chuyện với Thịnh Ý, không đuổi kịp đội ngũ.

Bọn họ cũng có phần đuối lý.

Kim Bất Thị nói xong những điều khoản, lại nói, có một số người xui xẻo sẽ rất có khả năng đụng phải thứ dơ dáy, bọn họ cũng đã nhắc nhở qua, nếu vận may quá kém thì không nên tham gia vào đoàn.

Có lẽ Tiết Thải Tĩnh nhớ tới bộ dáng xui xẻo của Chu Nhân Nhân trên đường, cũng không biết phải phản bác lại thế nào.

Cuối cùng Kim Bất Thị đành phải theo chính sách Hoài Nhu*, mỗi ngày đều cho người tới thăm các cô, cũng đã tận tâm lắm rồi.

(*): nôm na là thu phục bên kia bằng các biện pháp hòa bình, bằng cách đưa ra những ân huệ nhỏ và bằng cách tăng cường giáo dục tư tưởng để khiến bên này đầu hàng.

"Nếu các cô thật sự không yên tâm, công ty chúng tôi có thể mời đại sư tới xem." Cuối cùng Kim Bất Thị xuất đại chiêu.

"Không cần!" Chu Nhân Nhân lập tức nói: "Chúng tôi không sao đâu."

"Tiểu Ngu?" Tiết Thải Tĩnh khó hiểu nhìn cô.

Chu Nhân Nhân không muốn tìm đại sư gì cả, lỡ may có người phát hiện cô ta không phải linh hồn gốc của thân thể này......

Chu Nhân Nhân: "Chuyện này cứ cho qua như vậy đi."

Chuyện này vốn do bản thân hai người sai trước, Chu Nhân Nhân đã nói vậy rồi, Kim Bất Thị cũng không đến nữa.

Chu Nhân Nhân đã nói như vậy, Tiết Thải Tĩnh cũng không nói gì nữa.

Nhưng đáy lòng cô ta vẫn còn có chút sợ hãi.

Đặc biệt là khi ngủ vào ban đêm, cô ta luôn có thể mơ thấy cảnh tượng lúc đó.

Tiết Thải Tĩnh phát hiện Chu Nhân Nhân có chút kiêng dè loại chuyện này, cho nên khi bà lão cùng phòng bệnh nói với cô ta có một đại sư rất lợi hại, cô ta cũng không nói cho Chu Nhân Nhân biết.

......

......

Ở nhà ma.

Hoa Vụ ngồi ngoài vườn rau của chú câm, nhìn thân hình đang còng lưng làm việc.

Song Linh cầm theo một ấm trà bay qua, đặt trên bàn nhỏ bên cạnh Hoa Vụ, vụng về rót vào trong chén trà.

"Chị đang nhìn gì vậy?"

"Nhìn anh ta trồng rau."

"Có gì đẹp đâu?"

"Đây là hưởng thụ." Hoa Vụ dựa vào lưng ghế, nâng chung trà lên nhấp một ngụm: "Nhóc còn nhỏ, không hiểu đâu."

Song Linh bĩu môi, tầm mắt nhìn nơi nào đó, lập tức kêu lên một tiếng: "Lư Từ ca ca."

Lư Từ xoa đầu Song Linh, quay đầu nói với Hoa Vụ: "Vừa rồi Kim Bất Thị có qua đây. Nói Tiết Thải Tĩnh đi tìm đại sư kia rồi......"

"Bán cái đó chưa?"

"Rồi, hai cái an thần phù." Lư Từ gật đầu: "Theo lời cô nói, cô ta sẽ giao cho...... Bạch Ngu."

Lư Từ luôn cảm thấy có chút kỳ quái khi nói ra cái tên này.

Rốt cuộc thì vị bà chủ trước mặt anh cũng có cái tên này.

Lư Từ ép xuống chút quái dị này, tiếp tục nói: "Cô ta còn mua thứ khác nữa."

"Cái gì?"

"Đào hoa phù."

Hoa Vụ: "Ai dùng?"

"Bạch Ngu."

Hoa Vụ: "???"

Tiết Thải Tĩnh đang cố làm gì vậy?

Rước lấy đào hoa cho Chu Nhân Nhân sao?

Không hổ là bạn thân tốt!

Cũng quá tri kỷ rồi!

Hoa Vụ chống mặt: "Đưa cho cô ta rồi à??"

"Chưa, muốn tới hỏi cô......"

"Thứ đó thực sự hiệu quả à?"

Lư Từ gật đầu: "Cũng có tác dụng nhất định, nhưng vẫn phải dựa vào chính mình."

Giống như đào hoa phù có thể gia tăng cơ hội bạn gặp người nào đó, nhưng nếu bạn không biết nắm bắt cơ hội, thì cũng như tuồng mà thôi.

Hoa Vụ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ sườn mặt, nụ cười trên môi dần dần sâu sắc: "Vậy thì tốn thêm tiền mua cái đào hoa phù hiệu quả tốt nhất đi. Rốt cuộc thì lần này cũng đã làm cô ta chấn kinh không nhỏ, coi như là quà xin lỗi của công ty chúng ta đi."

Lư Từ: "......"

Cái quà xin lỗi này của cô...... Hình như có chút đáng sợ nha.

'Bạch Ngu' kia có chồng rồi đó!

......

......

Nhà họ Tề.

Tiết Thải Tĩnh đợi ở phòng khách trong chốc lát, Chu Nhân Nhân và Tề Cảnh cùng nhau xuống lầu.

Tề Cảnh lạnh mặt trực tiếp đi luôn, cũng không thèm tiếp đón Tiết Thải Tĩnh.

Sắc mặt Chu Nhân Nhân ửng hồng, như thể mới vừa trải qua trận vận động kịch liệt nào đó.

Ánh mắt Tiết Thải Tĩnh lướt trên người Chu Nhân Nhân một vòng, đáy mắt có chút ghen ghét, nhưng rất nhanh đã bị che giấu.

"Sao Tề tiên sinh lại ở nhà vào lúc này?"

"Trở về lấy chút đồ thôi."

"......"

Chu Nhân Nhân: "Sao cậu lại tới tìm tớ vậy?"

Tiết Thải Tĩnh cười nói: "Từ sau khi trở về ngày hôm đó, cậu liền không ra ngoài, làm tớ rất lo lắng nha. Sao vậy, giờ tớ đến đây tìm cậu, cậu còn không vui sao?"

"Làm gì có chuyện đó, tớ cho rằng cậu tìm tớ có việc gì gấp, điện thoại còn chưa gọi đã tới rồi." Chu Nhân Nhân kéo Tiết Thải Tĩnh: "Lên lầu nói chuyện đi, nếu không chờ tí nữa mẹ chồng tớ đến lại nói ra nói vào."

"Được thôi."

Chu Nhân Nhân và Tề Cảnh không ở cùng một phòng, cô ta đương nhiên mang Tiết Thải Tĩnh về phòng của mình.

Tiết Thải Tĩnh đi vào liền phát hiện trên giường hỗn loạn, Chu Nhân Nhân dường như cũng không có ý che giấu, gọi người hầu tiến vào thu dọn.

"Tớ đi tắm rửa đã, cậu tự mình chơi trong chốc lát nha."

"Ừm."

Người hầu rất nhanh đã dọn dẹp xong rồi đi ra ngoài, Tiết Thải Tĩnh nhìn về phía phòng tắm một cái.

Chắc rằng Chu Nhân Nhân sẽ không lập tức ra ngoài, cô ta lập tức đi đến đầu giường.

Lấy ra từ trong túi xách một thứ, nhét vào dưới gối.

Nhưng rất nhanh lại lấy ra, người hầu dọn dẹp sẽ có thể phát hiện ra......

Dưới nệm......

Không được.

Cũng có thể sẽ bị phát hiện.

Ruột gối? Không có chỗ để nhét vào......

......

......

"Cậu đang làm gì vậy?"

Chu Nhân Nhân bước ra liền thấy Tiết Thải Tĩnh đang đứng ở đầu giường.

Tiết Thải Tĩnh cầm lấy một cái vật trang trí trên đầu giường, xoay người, cười nói: "Cái này là khi chúng ta vào đại học cùng nhau mua, thế mà cậu vẫn còn giữ."

"Ừm......"

Khi cô ta xuyên đến, vật trang trí kia đã ở đó rồi, cô ta căn bản không biết là của ai.

Tiết Thải Tĩnh lại nói đến chuyện đại học.

Chuyện trước kia của thân thể này, Chu Nhân Nhân mới hỏi thăm qua một ít, cô ta không dám chen vào nói, chỉ cẩn thận phụ họa.

Tiết Thải Tĩnh đột nhiên thở dài: "Lúc trước còn tưởng rằng cậu sẽ thành đôi với đàn anh Tỉnh chứ......"

Nói tới đây, cô ta như chợt phản ứng lại, che miệng: "Ai nha, xem tớ này, nói cái này làm gì."

Đàn anh Tỉnh?

Chu Nhân Nhân không biết Tiết Thải Tĩnh nói tới ai, nghe qua có vẻ anh ta có gút mắt gì đó cùng thân thể này.

"Đều là chuyện quá khứ rồi." Chu Nhân Nhân cẩn thận nói.

"Đúng vậy, giờ cậu và Tề tiên sinh cũng khá tốt." Tiết Thải Tĩnh lấy ra từ trong túi một chiếc lắc tay: "Hôm nay tớ tới là để tặng cậu cái này."

Chu Nhân Nhân: "Sao lại đột nhiên tặng tớ lắc tay vậy?"

"Đây là do tớ cầu đại sư, chuyện xảy ra ngày đó...... Thật sự quá là cổ quái, thà tin là có còn hơn không tin*, bảo vệ bình an đó. Cậu xem chúng ta một người một cái."

(*): khá giống nghĩa câu "Có thờ có thiêng có kiêng có lành"

Tiết Thải Tĩnh lắc chiếc lắc tay trên cổ tay mình.

"Để tớ đeo vào giúp cậu."

Tiết Thải Tĩnh trực tiếp đeo lên cho Chu Nhân Nhân, nhìn qua chỉ là một cái lắc tay bình thường, Chu Nhân Nhân cũng không nghĩ nhiều.

Chu Nhân Nhân nhắc nhở Tiết Thải Tĩnh: "Nhân tiện, đừng nói cho ai biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó nha."

"Tớ biết, miệng mẹ chồng cậu cũng quá khắc nghiệt." Tiết Thải Tĩnh bảo đảm: "Tớ sẽ không nói với ai đâu."

"Ừm."

Chờ Tiết Thải Tĩnh rời đi, Chu Nhân Nhân đi đến chỗ đầu giường xem xem, dưới khăn trải giường và nệm đều kiểm tra một lượt.

Lúc ấy Tiết Thải Tĩnh đứng ở chỗ này rất kỳ quái......

Xác định không có vấn đề gì, Chu Nhân Nhân thở phào nhẹ nhõm, hẳn là cô ta suy nghĩ nhiều rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro