Chương 187: Không phải con người cũng phải làm công (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Vụ vừa trở về đã thấy Kim Bất Thị ngồi ở ngã tư.

Nhà ma ở nơi xa đúng lúc đang trong giờ làm việc, người ra vào không ít.

Kim Bất Thị thấy cô trở về, lập tức đứng dậy, muốn nói gì đó, đột nhiên thay đổi: "Bà chủ, cô ở bên ngoài ăn người?"

"???"Hoa Vụ trừng anh một cái: "Tôi không có sở thích như vậy."

"Vậy dương khí cả người cô từ đâu ra?" Kim Bất Thị không tin: "Bà chủ, cô nói thật đi, có phải đã ăn người rồi không?"

"......"

Đêm nay chỉ tiếp xúc với Thịnh Ý.

Ngoại trừ hắn...... hẳn là không còn ai khác.

Hoa Vụ bưng dáng vẻ của một chủ tiệm lớn, hừ nhẹ một tiếng: "Chuyện của bà chủ, anh bớt quản đi."

Kim Bất Thị: "......"

Kim Bất Thị: "Vậy hai ngàn vạn kia bà chủ dùng để mua cái gì?"

"......"

Hai tay Hoa Vụ trống trơn cũng không biết nên giảo biện như nào.

"Đó chính là tất cả tiền trong sổ sách của công ty chúng ta!!" Kim Bất Thị hít một hơi: "Tiền lương tháng này làm sao bây giờ?"

Những nhân viên không phải là người thì có thể không lo lắng.

Nhưng những nhân viên khác thì sao?

Mức lương mỗi tháng mà họ phải phát cũng không phải là một khoản tiền nhỏ.

Hoa Vụ chắp tay ra sau lưng, ngửa đầu ngắm trăng: "Thế giới này còn có nhiều kẻ ác làm giàu bất nhân đang chờ chúng ta đến cứu vớt."

Kim Bất Thị: "......"

Bà chủ thần kinh cũng không phải ngày một ngày hai, anh cũng quen rồi.

Hoa Vụ nâng cằm lên: "Chúng ta chính là một chùm ánh sáng trong bóng tối."

Kim Bất Thị: "......" Laser đúng không?

Hoa Vụ không muốn nói mình đã đi mua cái gì với số tiền kia, Kim Bất Thị cũng không thể ép hỏi, rốt cuộc cô mới là bà chủ.

Kim Bất Thị nhớ tới mục đích hôm nay cô ra ngoài: "Bà chủ, cô xem địa điểm như thế nào rồi??"

"A......" Đã quên mất!

Kim Bất Thị: "Có phải cô đã quên rồi không?"

Hoa Vụ ha ha: "Làm sao có thể! Chỉ là hôm nay tôi có chuyện quan trọng hơn."

Kim Bất Thị ủ rũ: "Tiền công ty đều tiêu hết rồi sao?"

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ buồn bực đi vào văn phòng làm việc của nhà ma.

......

......

Thịnh Ý trở lại chỗ ở, tắm rửa trước rồi thay một bộ quần áo rộng thùng thình mặc ở nhà.

Hắn ngồi trên sô pha, cầm bùa giấy lấy ở trong la bàn Chu Tước trước đó ra.

Hắn mở lá bùa ra.

Trên lá bùa viết sinh thần bát tự, thứ bên trong bọc lấy chính là đồ vật dạng bột phấn.

Thịnh Ý lấy mặt dây chuyền thỏ con bên cạnh ra, gỡ đầu thỏ con xuống, bên trong trống rỗng, hắn đổ hết bột phấn vào.

Thịnh Ý cầm thỏ con vuốt ve một lát, mặt mày u ám vắng lặng rũ xuống.

Đinh ——

Âm thanh nhắc nhở của điện thoại vang lên trong phòng khách trống rỗng, phá lệ đột ngột.

Thịnh Ý buông thỏ con xuống, cầm lấy điện thoại.

[ Câu lạc bộ không phải người cũng phải làm công yêu cầu thêm ngài làm bạn tốt ]

"???"

Thịnh Ý rất nhanh đã nghĩ đến Hoa Vụ, nhấn đồng ý.

Ảnh đại diện của đối phương là u linh nhỏ đáng yêu, ghé vào cửa sổ, như muốn bò ra ngoài.

Khóe môi Thịnh Ý hơi nhếch lên, nhìn người đối diện đang nhập, cũng không vội vã đóng khung thoại.

[Câu lạc bộ không phải người cũng phải làm công: Qua hai ngày, tôi sẽ gọi người đi lấy la bàn. ]

[ Thịnh Ý: Tôi có thể đưa qua cho cô. ]

[Câu lạc bộ không phải người cũng phải làm công: Không cần! Tôi tự lấy! ]

[ Thịnh Ý: Không có thêm điều kiện khác. ]

Đối diện nhanh chóng gửi tới một cái định vị.

Thịnh Ý click mở cái định vị kia, phát hiện là ở vùng ngoại thành, còn là một khu đang chờ phá dỡ......

[Câu lạc bộ không phải người cũng phải làm công: Chu Nhân Nhân có liên hệ với anh không?]

[ Thịnh Ý: Không có. ]

[Câu lạc bộ không phải người cũng phải làm công: Cũng đúng, chắc bây giờ cô ta rất bận. Nếu cô ta liên hệ anh, anh nhớ nói với tôi. ]

Thịnh Ý chuyển tài khoản, nhìn thoáng qua người mới thêm bạn tốt chiều nay.

Hắn nhấn vào, xem vòng bạn bè.

Nội dung về bạn bè trong giới gần đây Thịnh Ý không nhìn kỹ, vẫn luôn trượt đến thời điểm Bạch Ngu xảy ra sự cố.

Đáng tiếc, nội dung cũng không nhiều.

Hơn nữa cũng không có quá nhiều lời văn, rất nhiều thứ trong số đó đều là một hình ảnh, một cái icon.

Thịnh Ý đăng xuất, chuyển về acc chính.

Khung thoại không có thông báo nhắc nhở mới, hắn tắt điện thoại, nằm trên sô pha.

......

......

Ngày hôm sau, Thịnh Ý đi đưa la bàn, bởi vì nguyên nhân khác mà chậm trễ, lúc tới vừa đúng chạng vạng.

Nhà ma đang chuẩn bị kinh doanh, Thịnh Ý nhìn tấm biển lấp lánh ánh đèn trong đống đổ nát kia, có chút hoài nghi bản thân đi nhầm chỗ.

Đây là công ty trong miệng cô?

"Quý khách, chúng tôi còn chưa tới giờ làm việc chính thức, bây giờ không thể đi vào nha."

Thịnh Ý bị nhân viên công tác ở cửa ngăn lại.

"......"

Hắn cầm điện thoại nhắn tin cho Hoa Vụ, một hồi lâu có cô gái nhỏ ôm đầu tung tăng nhảy nhót đi ra.

Nhân viên công tác bận rộn cũng không phát hiện ra cô bé.

Là một linh thể......

Cô bé ra, nhìn trái nhìn phải, rất nhanh đã nhìn tới người hắn: "Anh là Thịnh tiên sinh sao? Bà chủ kêu tôi ra đón anh."

"......"

Thịnh Ý nhìn vào lối đi: "Cô xác định anh ta sẽ cho chúng ta vào?"

Cô bé trừng mắt nhìn, đại khái là nhớ tới người bình thường không nhìn thấy mình.

Cô bé xoay người chạy vào, không bao lâu thì Kim Bất Thị đã ra tới.

"Thịnh tiên sinh?" Kim Bất Thị đánh giá Thịnh Ý một phen.

Thịnh Ý ăn mặc tùy ý hơn lần trước một chút, nhưng mà mắt kính gọng vàng trên sống mũi vẫn như cũ, thanh lịch quý phái.

Dưới hoàng hôn, người đàn ông dáng người cao gầy tựa ngọc, bóng dáng thon dài chiếu lên tường gạch đang chờ tháo dỡ ở bên cạnh.

Một người đàn ông như Kim Bất Thị cũng cảm thấy rất tuấn tú.

Không biết bà chủ quen được ở đâu......

Kim Bất Thị đánh giá xong, mời hắn đi vào: "Mời Thịnh tiên sinh vào bên trong."

Thịnh Ý đi theo Kim Bất Thị xuyên qua đại sảnh dày đặc âm khí, tiến vào khu vực làm việc.

"Bà chủ, Thịnh tiên sinh đã đến rồi." Kim Bất Thị rất có lễ phép gõ cửa, đưa Thịnh Ý vào.

Hoa Vụ nằm trên ghế dựa ở văn phòng, cầm trong tay một bộ dụng cụ pha trà.

Kim Bất Thị đưa người đến liền rời đi, Thịnh Ý tiến vào văn phòng: "Cô cũng không sợ chỗ này bị người ta điều tra ra."

"Chúng tôi làm ăn hợp pháp, dựa vào cái gì mà điều tra chúng tôi?" Bọn họ chỉ kiếm ít tiền tiêu vặt, cũng không hại người.

"......"

Để linh thể làm việc ở đây, hợp pháp chỗ nào?

Thịnh Ý lấy la bàn ra, đặt trên bàn.

Hoa Vụ nhìn la bàn, lại nhìn hắn: "Sao tự nhiên anh lại có lòng tốt như vậy, miễn phí đưa lại đây cho tôi."

"Cô còn thiếu tôi một chuyện."

"Ừ......" Hoa Vụ nhớ tới chuyện mình đáp ứng lúc trước, cảnh giác: "Anh muốn tôi làm gì? Giết người phóng hỏa tôi không làm, tôi là một linh thể có đạo đức."

"Cô có rảnh không?"

"Bây giờ?"

Thịnh Ý gật đầu.

Hoa Vụ ngẫm lại mình hẳn là không có việc gì làm: "Có."

......

......

Căn hộ của Thịnh Ý.

Hoa Vụ theo hắn vào cửa, phòng khách trống trải làm Hoa Vụ cảm thấy đây là phòng cho thuê.

Ngoại trừ ghế sô pha và bàn ăn, cũng không đồ vật khác.

Toàn bộ phòng ở nhìn không sót gì.

"Anh ở nơi này thật sao?" Hay là tùy tiện tìm một chỗ, tính toán lừa cô đến rồi giết.

Thịnh Ý thay giày vào cửa, bật đèn lên.

Ánh đèn sáng ngời, làm cho cả phòng thoạt nhìn không kỳ quái như vậy, có thêm vài phần ấm áp.

"Đi vào với tôi." Thịnh Ý bảo Hoa Vụ đi vào phòng ngủ với hắn.

Hoa Vụ lập tức nghiêm túc nói: "Thịnh tiên sinh, tôi bán nghệ chứ không bán thân!"

Tay cầm tay nắm cửa phòng ngủ của Thịnh Ý hơi ngừng lại: "Bạch tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro