Chương 192: Không phải con người cũng phải làm công (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Vụ ghé vào cạnh cửa sổ, bên cạnh còn có linh thể mật báo tin tức, hai 'người' xem đến vô cùng hứng thú.

Hiện trường trực tiếp còn kích thích hơn nhiều so với trong TV.

"Chát-----"

Chu Nhân Nhân bị ăn một cái tát, ngã trên giường.

"Loại đàn ông mà đánh phụ nữ như vậy thật không thể chấp nhận được." Ác linh nhỏ giọng nói: "Tôi cũng không bắt nạt phụ nữ."

"Đúng." Hoa Vụ gật đầu: "Nhưng mà đánh rất hay."

Ác linh: "..."

Tề Cảnh kéo Tiết Thải Tĩnh ra khỏi phòng, mẹ Tề đứng ở cửa, biểu tình chán ghét, tựa như nói cũng không muốn nói, nhanh chóng bỏ đi.

Trong phòng chỉ còn lại Chu Nhân Nhân.

Hoa Vụ từ cửa sổ đi vào, bay tới trước mặt Chu Nhân Nhân.

"Cô cũng quá không quý trọng cơ thể của tôi rồi, nhìn xem, khuôn mặt này cũng sưng lên rồi."

Chu Nhân Nhân nghe thấy tiếng nói, đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của cô.

Ngày nào cô ta cũng nhìn thấy khuôn mặt này trong gương, vô số lần cảm thấy khuôn mặt này thực sự rất đẹp, bản thân mình quả thật may mắn mới xuyên vào cơ thể này.

Nhưng lúc này mặt đối mặt...

Trên mặt đau rát, nhưng lại không thể so sánh với cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân, máu dường như cũng đông lại.

Chu Nhân Nhân từ kẽ răng lắp bắp mấy chữ: "Cô...cô muốn làm gì?"

"Đừng sợ, tôi sẽ không làm cô bị thương." Hoa Vụ đưa tay về phía người cô ta: "Cô xem, thực sự rất an toàn."

Tay của Hoa Vụ xuyên qua cơ thể của cô ta, Chu Nhân Nhân nhất thời cả kinh.

Cảm giác này...

Chu Nhân Nhân nhớ tới lúc cô ta mới xuyên vào cơ thể này, ngày xuất viện.

Chính là cảm giác này.....Tựa như linh hồn va chạm vào nhau.

Ngày đó ở trong bệnh viện cũng là cô gái này.

Hoa Vụ thu tay lại, ngồi vào cái ghế đối diện, nâng cao hai chân: "Tôi đến là để gặp cô, đừng căng thẳng."

Tay của Chu Nhân Nhân dùng sức nắm chặt lấy khăn trải giường, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, con ngươi trừng như muốn rớt ra ngoài.

"Trừng mắt với tôi như vậy làm gì chứ?" Hoa Vụ bật cười thành tiếng: "Cô có trừng tôi bao lâu đi nữa thì tôi cũng không biến mất đâu."

Chu Nhân Nhân biết Hoa Vụ sẽ không làm tổn thương đến mình, nên gạt bỏ sợ hãi, chất vấn cô: "Tại sao cô lại xuất hiện?"

Hoa Vụ nở nụ cười quái dị, ngữ điệu cũng âm trầm xuống: "Sao hả, dùng cơ thể của người khác lâu liền cảm thấy là của mình?"

Chu Nhân Nhân: "...."

Hoa Vụ nhàn nhạt nói: "Tin tốt của cô còn ở phía sau."

Chu Nhân Nhân nhìn thân ảnh trực tiếp biến mất trước mặt mình, căn phòng phút chốc trở nên yên tĩnh.

Chu Nhân Nhân quẹt tất cả đồ trên giường xuống, giống như phát tiết thét lên: "A!"

Rõ ràng cô ta đang rất suôn sẻ, vì cái gì đột nhiên tất cả mọi thứ đều không được như ý!

Tiết Thải Tĩnh...

Tất cả đều là do ả ta!

Nếu không phải do lần đi chơi đêm đó, cô ta cũng sẽ không gặp phải những chuyện linh dị thần quái, cũng sẽ không tự đưa dây xích hại mình như này.

Chu Nhân Nhân đứng lên, lao ra khỏi phòng.

Tiết Thải Tĩnh đang chuẩn bị rời khỏi, thấy Chu Nhân Nhân đuổi theo, cô ta còn có ý định giải thích.

Nhưng mà còn chưa kịp nói, đã bị Chu Nhân Nhân tát hai cái choáng váng cả đầu.

Chu Nhân Nhân đẩy ngã Tiết Thải Tĩnh, đè lên người cô ta vừa đánh vừa mắng: "Vì sao cô lại hãm hại tôi! Tôi đã chân thành xin lỗi cô, tôi còn xem cô là bạn tốt, cô lại đối xử với tôi như vậy."

"A..."

Hai người đánh nhau trên hành lang, động tĩnh rất lớn.

Tề Cảnh từ phòng đi ra, đỡ Tiết Thải Tĩnh đứng lên: "Bạch Ngu, cô nháo đủ chưa!"

Tiết Thải Tĩnh tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch lui lại sau Tề Cảnh nhỏ giọng nức nở, nhìn qua rất điềm đạm đáng yêu.

Chu Nhân Nhân chỉ cảm thấy nóng giận bừng bừng, chỉ vào Tiết Thải Tĩnh: "Anh không biết cô ta đã làm cái gì!"

Chu Nhân Nhân còn muốn tiến lên, lại bị Tề Cảnh đẩy ra, đụng vào cạnh tường.

"Đừng nổi điên nữa!"

Tề Cảnh xoay người ôm Tiết Thải Tĩnh trở về phòng.

Cửa phòng đóng ầm một cái, Chu Nhân Nhân đứng ở hành lang, biểu cảm chết lặng, mãi đến khi trong phòng truyền ra tiếng động, cô ta mới nhúc nhích, tiến lên đá vào cánh cửa.

"Tề Cảnh, Tiết Thải Tĩnh các người sao có thể đối xử với tôi như vậy!"

Bên trong càng phát ra âm thanh to hơn, như muốn khiêu khích cô ta.

Chu Nhân Nhân vốn cũng không quá yêu Tề Cảnh, cô ta chỉ là yêu cái danh Tề phu nhân này vì nó đem lại giàu sang phú quý cho cô ta.

Nhưng bây giờ những thứ thuộc về mình đột nhiên bị đoạt đi, cô ta không cam lòng.

Cũng như phẫn nộ khi bị chính người mình cực kì tin tưởng phản bội.

......

......

Hoa Vụ cũng cảm thấy được tình hình bây giờ còn thú vị hơn so với việc để Chu Nhân Nhân rời khỏi cơ thể mình, vì vậy cô đã để cho đại sư đi trước.

Chuyện lớn như vậy, muốn gấp cũng không được.

Vì không muốn nôn nóng ép người khác chó cùng rứt giậu, Hoa Vụ chỉ nghe kể lại, bản thân lại không trực tiếp đến hiện trường.

Chu Nhân Nhân lại cảm thấy đại sư đã cho mình một biện pháp hữu hiệu, làm cho chính chủ Bạch Ngu không thể tiếp cận mình.

Kim Bất Thị cũng không nhịn được mà thương xót cho Chu Nhân Nhân.

Cướp thân thể của ai không cướp... Lại đi cướp trúng cái tên biến thái này.

Cô không hề muốn cho người khác sống tốt.

"Tôi không cho phép điều này." Hoa Vụ chán nản: "Anh nghĩ rằng tôi muốn hao phí thời gian vì cô ta sao? Thời gian của tôi rất quý giá đấy biết chưa."

"... Lúc cô vạch lên kế hoạch dày vò cô ta hình như rất vui vẻ mà." Kim Bất Thị ngoài cười nhưng trong không cười.

Hoa Vụ thẳng thắn, mạnh miệng nói: "Nhiệm vụ như vậy quá nhàm chán, không thể tự tìm cho mình một chút vui vẻ hay sao?"

"..."

Lư Từ trực tiếp xuyên tường tiến vào: "Bà chủ, vị Thịnh tiên sinh kia lại tới nữa."

"Sao hắn lại tới chứ."

Lư Từ: "....."

Ai mà biết.

Khoảng thời gian này vị Thịnh tiên sinh kia cũng rất thường xuyên đến đây.

Hoa Vụ đứng lên từ xích đu: "Đi, đưa búp bê cho tôi!"

Kim Bất Thị không muốn chạm vào con búp bê quỷ dị kia cho lắm, trong khoảng thời gian này nó ngày càng kỳ quái, thấy nó thì cả người đều sợ hãi.

Kim Bất Thị dùng khăn bọc con búp bê, giao cho Hoa Vụ.

Lúc Hoa Vụ vừa mới ôm con búp bê, Thịnh Ý bước vào với một hộp thức ăn mang phong cách cổ xưa.

"Thịnh tiên sinh." Kim Bất Thị thức thời rời khỏi gian phòng.

Lư Từ cũng nhanh chóng rời đi.

"Anh tới đây làm gì?" Hoa Vụ nhìn hắn chằm chằm, kì quái nói: "Có cần nhất thiết phải đến giám sát tôi không?"

Thịnh Ý đi vào bên trong, tầm mắt đảo qua con búp bê trong lòng cô, ngữ khí ôn hòa nói: "Tôi tới chỉ là tặng cô ít bánh ngọt."

"Tôi lại không thể ăn."

Thịnh Ý lấy ra một tấm phù chú đặt lên trên hộp thức ăn, sau đó đưa tới trước mặt cô: "Hiện tại có thể ăn."

Hoa Vụ đẩy nắp hộp đồ ăn ra, nhìn vào bên trong, là bánh ngọt.

Hoa Vụ nếm một cái, hai mắt sáng hơi sáng lên, trực tiếp nhét búp bê về phía sau, ăn một hơi một cái bánh ngọt.

"Anh mua cái này ở đâu?" Để lần sau bảo Kim Bất Thị đi mua.

"Tôi tự làm."

"...." A, đã hiểu, Kim Bất Thị không thể đi mua được.

Thịnh Ý dường như nhìn ra là cô rất thích, chủ động nói: "Nếu cô thích, tôi có thể làm cho cô."

"Anh....Rốt cuộc có ý đồ gì?" Đang yên đang lành tự nhiên đi lấy lòng cô, có quỷ!

"Bạch tiểu thư, cô đã giúp tôi rất nhiều, việc đó là việc nhỏ, không đáng là gì."

Hoa Vụ đảo mắt nhìn xung quanh, sảng khoái đáp lại: "Được."

Hắn dám tặng thì sao cô lại không dám nhận?

Mỗi ngày cô đều cung cấp âm khí cho búp bê, cô không mệt sao?

Trong khoảng thời gian này cần phải cấp cho búp bê rất nhiều âm khí, mỗi lần kết thúc cô đều cảm thấy rất mệt mỏi.

Cho nên mấy ngày nay cô có thể kéo dài tột cùng đến nửa giờ, thì kéo dài tột cùng đến nửa giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro