Chương 196: Không phải con người cũng phải làm công (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Nhân Nhân bị kéo ra khỏi thân thể, cô ta nhìn thân thể kia ngã xuống.

Cô ta muốn đi vào lại lần nữa, nhưng mà mỗi lần đều xuyên qua thân thể, cũng không có cách nào trở lại bên trong.

"Đừng uổng phí sức lực." Hoa Vụ đứng bên ngoài vòng tròn: "Cô không có khả năng trở về nữa đâu."

Chu Nhân Nhân nằm sấp trên mặt đất, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào cô.

Rõ ràng ả đã chết, vì sao lại không biến mất.

Tại sao lại xuất hiện!

Muốn phá hủy tất cả những gì cô ta có!

Ánh mắt Chu Nhân Nhân oán độc: "Tao giết nó, mày cũng sẽ biến mất. Bạch Ngu, mày không cho tao sống tốt, vậy tao cũng sẽ không để mày sống tốt đâu."

Hoa Vụ thở dài.

"Mày thở dài làm gì!"

"Bây giờ cô muốn chạm cũng không chạm vào được thân thể này, cô muốn giết cô ấy thế nào? Dựa vào ý niệm á? Cô cũng không tu luyện được đến mức đó." Vẻ mặt Hoa Vụ đồng tình: "Đầu óc là một thứ có ích, hy vọng cô có."

"......"

Chu Nhân Nhân muốn bóp nát cổ của thân thể này.

Nhưng mà lại giống như trước đây, hai bàn tay xuyên qua cổ, không có tác dụng gì.

"Không..."

Chu Nhân Nhân đứng lên, muốn đi ra khỏi vòng tròn.

Nhưng hiệu quả của những lá bùa kia rất tốt, Chu Nhân Nhân đụng phải chỉ làm chính mình khó chịu, còn lá bùa không sứt mẻ gì.

Đại sư ở bên cạnh cảm thán, đây chính là sức mạnh của tiền bạc...

Ông ta không thể vẽ được một lá bùa lợi hại như vậy.

Tất cả đều được mua với giá cao ngất ngưởng.

Bằng không với chút bản lĩnh này của ông ta, phỏng chừng đêm nay đã là quá sức rồi.

Dùng lời nói trong nghề của bọn họ chính là —— đạo hạnh không đủ, phải dùng đạo cụ kết hợp.

Có tiền thật tốt!

......

......

Đại sư nhìn Chu Nhân Nhân đang phát điên, hỏi Hoa Vụ: "Chuyện này...Cô muốn giải quyết cô ta như thế nào? Muốn trực tiếp siêu độ hay là đi lưu đày?"

Nghe Kim Bất Thị nói, linh thể này mới là chủ nhân chân chính của thân thể này.

Hoa Vụ nói: "Có sự khác biệt à?"

"Trực tiếp siêu độ sẽ tan thành tro bụi, vi phạm quy định ở lại nhân gian của linh thể, hậu quả gì cũng phải tự chịu. Còn đi lưu đày chính là để cho cô ta đi địa phủ tiếp nhận trừng phạt."

Chiếm dụng cơ thể của người khác là phải chấp nhận hình phạt.

Hoa Vụ nghiêng người, lấy tay che môi: "Có thể đánh gãy chân cô ta không?"

Đại sư không biết vì sao Hoa Vụ lại nói nhỏ, ông cũng hạ thấp giọng: "Cô ta là linh thể, đánh gãy rồi cũng sẽ mọc ra, chỉ là vấn đề thời gian thôi."

"Vậy là có thể đúng không?"

"...... Ừm. "

Hoa Vụ có ý như thế nghĩa là ông ta có thể bắt đầu làm việc.

Đại sư: "..."

Yêu cầu của kim chủ, đại sư rất thoả mãn phối hợp.

......

......

Bạch gia.

Nửa đêm canh ba tất cả mọi người đã ngủ.

Trong phòng ngủ chính, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.

Tôn Hân Nhã bị bừng tỉnh, vội vàng cầm điện thoại di động đi ra ban công: "A lô..."

"Xin hỏi bà có phải là người nhà của Bạch Ngu không?"

"Vâng... Tôi là mẹ con bé, anh là ai? "

Tôn Hân Nhã thất hồn lạc phách trở về phòng, một tay đánh thức chồng: "Chồng, Tiểu Ngu... Tiểu Ngu bị tai nạn xe cộ! "

Cha Bạch và Tôn Hân Nhã chạy tới bệnh viện, cảnh sát giao thông vẫn đang ở ngoài phòng cấp cứu.

Đoạn đường xảy ra tai nạn không có người, chiếc xe kia không biết tại sao lại lật nghiêng bên đường, nếu không phải tài xế xe tải đi ngang qua phát hiện, còn không biết khi nào mới có người phát hiện ra.

Mặc dù người được đưa đi cấp cứu, nhưng có thể tỉnh lại hay không, bác sĩ cũng không thể nói chính xác.

Tôn Hân Nhã ngồi một bên, cả người đều ngây dại.

Nhìn qua tâm tình cha Bạch không có biến động quá lớn, nói chuyện với cảnh sát giao thông: "Là tai nạn sao? "

"Trong xe chỉ phát hiện một mình cô Bạch, hiện trường không phát hiện dấu vết của người khác..."

Ngày hôm sau kết quả giám định được đưa ra, đúng là ngoài ý muốn.

Bạch Ngu tự mình lái xe, không biết vì sao lại lái rất nhanh, có thể là có động vật nhỏ từ bên đường lao ra, hù dọa cô, dẫn đến lật xe.

"Tôi bảo con bé đợi ở nhà, hơn nửa đêm còn chạy ra ngoài, bây giờ thì tốt rồi!"

Cha Bạch trầm mặt, tức giận với Tôn Hân Nhã.

Tôn Hân Nhã: "Con bé xảy ra chuyện như vậy, ông có thể không nói những chuyện này được không..."

"Đó cũng là nó đáng đời! Nó ở Tề gia không an phận thủ thường, ở bên ngoài thì làm bậy, khiến cho trong nhà bị vạ lây. Để cho nó ở nhà suy nghĩ lại, không đi ra ngoài tự làm xấu mặt, nó lại chạy ra ngoài lúc nửa đêm. "

"Ông..."

Cha Bạch phất tay áo rời đi, để lại Tôn Hân Nhã một mình ở hành lang.

......

......

"Cô thật sự không có ý định trở về sao?" Thịnh Ý và Hoa Vụ đi ra khỏi bệnh viện.

Hoa Vụ nắm tay: "Tôi muốn thoát thai hoán cốt*!"

(*)"Thoát thai hoán cốt: tức là sẽ trở thành Địa Tiên, trường sinh bất lão, có thể bay lên không, tùy ý tự tại.

Hoàn thành chấp niệm của nữ chính!

"???" Thịnh Ý thỉnh thoảng không hiểu được suy nghĩ của cô: "Cô đã rời khỏi thân thể lâu như vậy, nếu cứ tiếp tục như thế, có thể sẽ bị tiêu tan."

"..." Hoa Vụ trầm mặc một lát, sau đó lại kiên định nói: "Chỉ cần tôi hoàn thành đủ nhanh, tôi sẽ không phải suy tính nữa!"

Việc tiếp theo là việc công ty cần phải xem xét.

Vì vậy, cần phải mở rộng ảnh hưởng của công ty, hoàn thành sự nghiệp thành công là việc sắp xảy ra.

Cuộc sống của nữ tổng giám đốc cũng không dễ chịu chút nào.

Gì.

"???"

Cô đang nói mớ cái gì vậy?

Thịnh Ý trực tiếp bỏ qua những gì mình không hiểu: "Cô không muốn đoàn tụ với gia đình sao? "

Hoa Vụ 'Ha ha' một tiếng: "Loại người nhà kiểu Bạch gia này á? "

Cũng chỉ có Tôn Hân Nhã coi Bạch Ngu là con gái.

Nhưng mỗi lần đối mặt với gia đình, bà ấy cũng chọn nhượng bộ, bỏ con gái ở phía sau.

Trong chấp niệm của nữ chính, hoàn toàn không có quan hệ gì với Bạch gia, chứng minh cô ấy căn bản không muốn có quan hệ với Bạch gia.

Khóe môi Hoa Vụ cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc: "Tôi là một đứa trẻ mồ côi. "

Chuyện nữ chính không yêu cầu, cũng không cần cô xen vào việc của người khác.

Một người làm công giỏi nên nghe và làm theo những gì bên A nhờ cậy.

Hoa - đứa trẻ mồ côi - Vụ hiên ngang rời bệnh viện và bắt đầu dốc sức làm việc vì sự nghiệp của mình.

Mỗi ngày Kim Bất Thị đều chạy ra bên ngoài, Lư Từ có cảm giác anh đang ở bên ngoài ăn uống vui vẻ, cả ngày cũng không làm chính sự gì.

Lư Từ hâm mộ Kim Bất Thị có thể tiêu tiền công hưởng thụ mỗi ngày.

Hắn ta chỉ có thể ở lại trong phòng cũ cùng Song Linh, vì quản lý những linh thể lộn xộn kia mà phát sầu.

"Bà chủ... Bà chủ! Bên ngoài có hai người huyền môn tới."

Hoa Vụ đang cầm lấy một con búp bê trên đầu có bím tóc nhỏ, nghe thấy lời này nói: "Đi ngang qua à? "

Lư Từ lắc đầu báo tin: "Không phải, ngay trước cửa ra vào! "

"Để Kim Bất Thị đi xử lý."

"Anh ấy không có ở đây."

Thi thoảng tự nhiên cũng sẽ có người của huyền môn tìm tới nơi này, nhưng mà đều do Kim Bất Thị đi thương lượng.

Hoa Vụ không quan tâm nhiều đến những việc này.

Hôm nay Kim Bất Thị không có ở đây, Lư Từ chỉ có thể tới tìm cô.

"......"

Hoa Vụ thở dài, ném búp bê vào ghế, đứng dậy đi ra ngoài: "Đi gọi mọi người vào đây đi."

Đội hình của nữ chính đã được sắp xếp từ trước.

Thời điểm Hoa Vụ đi ra ngoài, hai người huyền hôn kia đã đánh nhau cùng hai linh thể rồi.

"Dừng tay!"

Hai linh thể rất nghe lời, lập tức lui về phía cửa.

Hai gã đệ tử huyền môn thấy cửa ra vào có rất nhiều linh thể phần phật đi ra, trong đó còn xen lẫn ác linh, đều bị dọa sợ, theo bản năng lùi về sau một bước.

"Hai vị, nơi này là dinh thự tư nhân, không nên vào loạn." Hoa Vụ chỉ vào đường ranh giới của cửa chính: "Cút đi."

Nữ sinh chắp tay sau lưng đứng đó, phía sau là ác linh hình thù kỳ quái, hai người chẳng biết chuyện gì, liền lùi ra ngoài ranh giới của cửa chính.

Đệ tử huyền môn phản ứng lại: "..."

Sao mình phải nghe cô ta?

Hơn nữa đây không phải là dinh thự của người chết đó chứ?

Nhiều linh thể như vậy...

Một thanh niên trong số đó sờ pháp bảo trong tay, càng thêm can đảm nói: "Vì sao các người lại tụ tập ở chỗ này?"

Hoa Vụ chỉ vào tấm biển bên cạnh còn sáng lên: "Nhà ma đó, chúng tôi không ở chỗ này thì ở đâu?"

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro