Chương 30: Sau khi bị bắt trở thành đỉnh lưu(hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm sau.

Diệt Mông chuyên vẩy nước chủ động thò đầu ra, nhắc nhở nhiệm vụ của cô đã hoàn thành.

"Sau khi nữ chính hoàn thành nhiệm vụ sẽ đến quá trình gì?"

[ Cô không biết sao? ]

"..." Xem này, cái kiểu nói gì đây? "Nếu ta biết thì ta còn cần phải hỏi mi à?"

Lúc trước khi cô hoàn thành nhiệm vụ trở thành đá lót đường, đều là trực tiếp lĩnh cơm hộp offline

Nhưng nữ chính thì không thể nào tự nhiên chết vô cớ được.

[ Chờ một chút... ]

Diệt Mông không có động tĩnh suốt 5 phút, cũng may là nó cuối cùng nó cũng quay lại.

[ Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể nộp đơn trong ba mươi ngày, sau khi công ty phê duyệt, trong bảy ngày cô có thể rời đi ]

Hoa Vụ cảnh giác hỏi : "Phê duyệt mất bao lâu?"

Cô nhớ quá trình công ty phê duyệt rất phiền phức... Lại tốn rất nhiều thời gian.

Cũng không phải là không duyệt, chỉ là không có kỳ hạn nhất định... Tiền làm thêm giờ của mùa xuân năm ngoái, có thể xem xét tới mùa đông năm nay mới giao.

Lại còn không có chỗ để khiếu nại!

Không giống với việc trực tiếp lĩnh cơm hộp offline.

Không cần nộp đơn, không cần phê duyệt, nhân vật chính muốn bạn chết, sao bạn có thể không chết?

Nhưng bây giờ cô là nhân vật chính...

Không thể tùy tiện chết.

[ 360 ngày ( có thể kéo dài vô thời hạn vì một số nhân tố không thể kháng nghị) ]

Hoa Vụ không còn gì để nói: "Mi nói thẳng là một năm cũng được mà."

"Cô có còn thắc mắc gì nữa không?"

"..."

Ta...&*#@¥

...

...

Sau khi hoàn thành công việc, Hoa Vụ cũng không muốn cố gắng nữa, bắt đầu chán nản, có thể không nhận kịch bản sẽ không nhận, có thể không tham gia tiết mục liền sẽ không tham gia.

Thời điểm Phùng Lệ phát điên, cô bày vẻ mặt thâm trầm, đẩy chiếc mắt kính không tồn tại: "Bây giờ là lúc giao sân khấu cho những người trẻ tuổi."

"Cô mới bao nhiêu tuổi hả? Cái gì mà giao cho người trẻ tuổi... Cô không phải người trẻ tuổi sao?"

Hoa Vụ mở ra một video, chỉ vào những đứa trẻ con đang hát múa trên màn hình: "Đây mới gọi là người trẻ tuổi."

Phùng Lệ hít sâu một hơi, để cho mình tỉnh táo lại.

"Bây giờ cô đang hot, lúc này cô đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, cô không muốn..."

"Các người chính là muốn tôi đào tiền cho các người." Hoa Vụ cắt lời cô ấy, "Tôi đã thức tỉnh, sẽ không tiếp tục làm cây rụng tiền cho các người nữa!"

"..."

Chổi lông gà của cô ấy đâu rồi!

Mở công ty không phải vì kiếm tiền chẳng lẽ là vì làm từ thiện sao?

Phùng Lệ nói hết lời mà Hoa Vụ cũng không nguyện ý làm cây rụng tiền... Không phải, là không muốn tiếp tục cố gắng làm việc.

Nói đến cuối cùng, Phùng Lệ chỉ đành lấy tuyệt chiêu ra: "Hợp đồng của cô với công ty là quy định hàng năm...."

Hoa Vụ cau mày: " Tôi đã kiếm đủ tiền công ty muốn, các người còn

có cái gì bất mãn sao?"

Phùng Lệ: "..."

Cô nói cái giọng gì đấy?

Ai mới là chủ công ty!

Từ chức!

Từ chức ngay hôm nay!

Cô ấy không phục vụ nữa!

Phùng Lệ giẫm giày cao gót rời đi, mở cửa liền nhìn thấy Văn Ẩn đang chuẩn bị mở cửa.

Văn Ẩn đang điền mật mã, cửa liền mở ra, đối diện với Phùng Lệ với sắc mặt xanh mét trố mắt nhìn nhau.

Phùng Lệ đương nhiên biết Văn Ẩn, dưới cơn tức giận, cũng không thèm quan tâm Văn Ẩn có thân phận gì, 'Sầm' một tiếng đóng cửa lại, quay ra hỏi Hoa Vụ: "Tống Di, cô muốn gả vào hào môn làm phu nhân sao?"

Trong vòng giải trí cũng có nhiều diễn viên đang ở đỉnh cao sự nghiệp mà giải nghệ gả vào hào môn, cuối cùng chỉ sống cuộc sống bình thường.

"Cô nghĩ quá nhiều rồi."

"Cô thật sự không có suy nghĩ này?"

"Đương nhiên không có." Hoa Vụ không biết tư tưởng kì diệu của Phùng Lệ đột nhiên từ đâu chui ra: "Cô tự nhiên hỏi cái này làm gì... Chẳng lẽ cô muốn ép cạn giá trị cuối cùng của tôi, tìm cho tôi một lão già giàu có sao?"

Đầu Phùng Lệ đầy vạch đen, mở cửa lần nữa, nhanh chóng rời đi.

Văn Ẩn mờ mịt tiến vào: "Cô lại gây chuyện với người đại diện của cô à?"

"Tôi chưa bao giờ gây chuyện." Hoa Vụ cảm thấy suốt quá trình đều là Phùng Lệ một bên tự nói tự nghe, cô cũng không nói lời nào, làm gì có việc gây chuyện?, "Anh tới làm gì?"

"Đại tiểu thư à, là ai nửa đêm hôm qua nhắn tin cho tôi, bảo tôi hôm nay tới đưa cơm trưa cho cô?" Văn Ẩn dần không vui: " Cuộc họp của tôi chưa xong đã vội vã mang cơm tới cho cô, cô lại hỏi tôi đến làm gì? Cô có biết đau lòng không?"

Hoa Vụ nhớ hình như thật sự có chuyện này.

Mấy ngày nay cô đều ăn ở bên ngoài, đã ăn đến phát chán luôn rồi, muốn ăn cơm do hắn nấu.

Thời điểm Văn Ẩn ở nước ngoài, cũng có lúc phải học hỏi làm việc trên nhiều nghề nghiệp khác nhau, cho nên hắn mới cố ý học kỹ năng nấu ăn.

Tuy không thể so với các đầu bếp chuyên nghiệp kia, nhưng làm tốt hơn các đầu bếp bình thường nhiều.

Hoa Vụ vừa ăn vừa cảm thán: "Không bằng tôi dọn đến chỗ anh dưỡng lão đi?"

"Cái gì?"

"Tôi nói, hay là tôi dọn đến ở dưỡng già với anh."

Quá trình phê duyệt dài nhất cũng là một năm đấy! !

Văn Ẩn: "... Cô cảm thấy như vậy có thích hợp không?"

Hoa Vụ gật đầu: "Thích hợp mà."

Văn Ẩn cao giọng: "Tôi là một thanh niên độc thân chưa lập gia đình."

" Ừm, thì sao chứ?" Ai mà chẳng vậy? Chuyện này có gì tốt để khoe à!

"Làm gì có hai người độc thân chưa lập gia đình nào ở chung đâu?"

"Việc chúng ta ở chung đã sớm lan truyền rộng khắp rồi không phải sao?"

".. Nhưng đó không phải là thật."

Hoa Vụ cân nhắc: "Chưa lập gia đình không được, vậy kết hôn là được?"

Văn Ẩn có dự cảm xấu dưới đáy lòng, vừa muốn ngăn cản cô, lại thấy cô vui vẻ ra mặt, "Chúng ta đi kết hôn đi."

"..."

"Ăn xong tự mình thu dọn, tôi trở lại họp đây."

...

...

Văn Ẩn cho là Hoa Vụ chỉ tùy tiện nói chơi, qua hai ngày nữa cô sẽ quên.

Không ngờ sau khi tan làm đã nhìn thấy Hoa Vụ ở trong nhà hắn, trên bàn còn có sổ hộ khẩu.

"..."

Cô quyết tâm muốn dọn tới à!

"Cô có thích tôi không?"

Hoa Vụ không chút nghĩ ngợi gật đầu: "Thích nha."

"Ài..."

Văn Ẩn nghe giọng điệu của cô liền hiểu, cái 'thích' của cô là thích hắn làm tài xế, tiểu đệ, bảo mẫu.

Việc kết hôn đương nhiên không thể, cuối cùng Hoa Vụ vẫn là dọn vào.

Sau khi cô dọn đến , Văn Ẩn thực sự tin tưởng cô chỉ tới đây để dưỡng lão.

Làm việc nghỉ ngơi đều giống với những người trong viện dưỡng lão.

Cuộc sống nhiều thêm một người nên Văn Ẩn có chút không quen.

Chủ yếu là... Bạn sẽ không biết bên trong bình trà trên bàn là rượu hay là nước.

Chỉ là mỗi ngày về nhà đều sẽ nhìn thấy có người ở trong nhà...

Cũng thật kì lạ.

...

...

Hoa Vụ không ra ngoài quay phim nhiều, chẳng qua dưới cơn giận dữ mạnh mẽ của Phùng Lệ, cô thỉnh thoảng cũng sẽ tham gia một vài chương trình, quay một vài quảng cáo.

Chương trình của cô còn thú vị hơn cả phim truyền hình, độ hot vẫn luôn được duy trì.

Có người hỏi cô tại sao trước đây lại nhận kịch bản dày đặc như vậy, bây giờ rảnh rỗi, công ty cũng không tìm thêm kịch bản cho cô sao?

Cô bảo: Cây rụng tiền cũng đến lúc phải về hưu.

Công ty đại khái muốn chuyển cô đi.

Thời gian phê duyệt một năm nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn.

Diệt Mông tới thông báo đơn của cô đã được phê duyệt, sau đó cô có thể rời đi, Hoa Vụ liền trực tiếp phủi mông rời đi.

Trở lại công ty, cô mới nhớ ra: "Sau khi ta đi sẽ như thế nào? Nữ chính kia không thể không còn mà phải không?"

[Công ty sẽ dựa theo cách hành động của cô trong thời gian làm việc cấy vào một bản sao khác thay thế cô]

Hoa Vụ gật đầu, trở lại nhà trọ ngủ một giấc.

Mỗi khi làm xong nhiệm vụ trở về đều có thể nghỉ ngơi một ngày. Nếu có lý do đặc biệt, cũng có thể xin nghỉ.

Nhưng công ty bọn họ thực sự rất thiếu người, việc xin nghỉ nói chung đều không được duyệt.

Nhân viên phản đối cũng vô ích, công ty Chu Bái Bì* nghe ý kiến cũng nhất quyết không thay đổi.

(*) Chu Bái Bì là một "tên địa chủ chuyên bắt nạt", tên thật là Chu Xuân Phú - nhân vật nổi tiếng dưới ngòi bút của tác gia Cao Ngọc Bảo trong tác phẩm 《Gà gáy nửa đêm 》.Chu Bái Bì sau này được người trên thế giới so sánh như một tấm gương nổi tiếng của giai cấp địa chủ.

Dù sao bạn cũng không đi được, cuối cùng còn không phải ngoan ngoãn đi làm sao.

Chính là vắt kiệt sức lực của bạn!

—— Ngắm hoa trong sương mù ——

Vị diện thứ nhất kết thúc, kỷ niệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro