Chương 63: Bài ca ngẫu hứng ngày tận thế (33)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Vụ nghe được vài câu, đây là giới thiệu đối tượng cho Giang Dịch.

Cô nhìn sang cô gái ngồi cạnh Giang Dịch, dáng vẻ hai mươi bốn, hai lăm tuổi, tuy tình trạng của da không tốt lắm nhưng ngũ quan không tồi, biết cách ăn mặc, là một tiểu mỹ nhân.

Cô gái xấu hổ, hơi cúi đầu, ngồi một cách thận trọng.

Tầm mắt Hoa Vụ chuyển qua chuyển lại giữa Giang Dịch và cô gái kia, không biết sao lại cười thành tiếng.

Ánh mắt của bác gái vốn đang nói khí thế ngất trời, cô gái có hơi ngượng ngùng và những người xung quanh đang xem náo nhiệt đều nhìn về phía Hoa Vụ.

Mới đầu quan hệ của cô và Giang Dịch khiến không ít người hiểu lầm.

Sau một thời gian, họ liền nhìn ra hai người này vốn không phải cái loại quan hệ mà bọn họ nghĩ.

Dần dần, có người muốn thử thổ lộ với Giang Dịch.

Bị Hoa Vụ bắt gặp, vẻ mặt của cô là vẻ mặt coi chuyện bát quái.

Thế là, người thổ lộ, giới thiệu đối tượng cho Giang Dịch cũng càng nhiều lên.

Giang Dịch liếc cô một cái, lạnh lùng hỏi: "Cô cười cái gì?"

"Không có nha." Hoa Vụ vội nhịn cười, vùi đầu ăn cơm: "Các người cứ tiếp tục, không cần để ý đến tôi."

Giang Dịch thu tầm mắt lại, nhã nhặn từ chối ý tốt của dì Hồng: "Con xin lỗi dì Hồng, con chưa có ý tìm người yêu."

"Ai da, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là chuyện sớm muộn. Hai người có thể làm quen trước, lỡ như hợp thì sao?" Dì Hồng ra sức tác hợp: "Người này, phải hiểu biết nhau, đúng không..."

Nhóm bác gái này từ trước đến nay đều có tài ăn nói rất tốt.

Ngay cả một câu Giang Dịch cũng không xen vào được.

Hoa Vụ ở phía đối diện nghẹn cười.

Giang Dịch nhíu chặt mày, giống như không thể nhịn nổi nữa: "Dì Hồng, con có người mình thích rồi."

"Này, con cũng đừng lừa dối dì Hồng." Dì Hồng đương nhiên không tin: "Con toàn ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm, bên cạnh đâu có đứa con gái nào, sao có thể thích người khác."

"Con thật sự có rồi."

"...... Dì không tin, trừ phi con dẫn người đó tới nhìn một cái. Nếu là thật, từ nay về sau dì Hồng không giới thiệu cho con nữa."

Giang Dịch đứng dậy, gập ngón tay, gõ lên lên mặt bàn bên cạnh của Hoa Vụ.

Hoa Vụ ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, vẻ mặt nghiêm túc: "Gì?"

Giang Dịch nhìn dì Hồng: "Là cô ấy"

Dì Hồng cười lên: "Bác sĩ Giang, ai không biết quan hệ của hai người rất tốt, đừng có lừa gạt dì Hồng....."

Giang Dịch có chút khó chịu, giật cổ áo xuống, vuốt cằm cô gái, cúi người hôn lên.

Oa a a ------------

Trong nhà ăn bùng nổ.

Hoa Vụ nhìn hắn không chớp mắt.

Giang Dịch rất nhanh buông Hoa Vụ ra: "Giờ dì Hồng tin chưa?"

"Tôi không......". Hoa Vụ xua tay, cố gắng giải thích bản thân không phải vậy.

Nhưng Giang Dịch không cho Hoa Vụ cơ hội.

"Không cần phiền dì Hồng... tìm đối tượng giới thiệu cho con nữa, cảm ơn." Giang Dịch kéo Hoa Vụ khỏi nhà ăn.

...........

...........

Hoa Vụ tránh khỏi Giang Dịch, giọng điệu có chút nghiêm túc: "Giang tiên sinh, chưa được cho phép anh đã tự ý hôn tôi, có phải không thích hợp hay không?"

Giang Dịch trầm mặc, nghẹn ra mấy chữ: "Hôn cô còn phải thông báo sao?"

"Đây là lễ phép."

Giang Dịch ha hả một tiếng: "Hôn thì đã hôn, cô muốn làm sao bây giờ?"

"Quên đi, coi như bị chó cắn vậy." Hoa Vụ nghĩ thông: "Lần này tôi có thể giúp anh, lần sau tôi sẽ không giúp anh nữa, cũng đừng đem tôi ra làm lá chắn."

Con chó nhỏ...

Trong nháy mắt, Giang Dục muốn chửi tục.

Nhưng hắn nhịn xuống.

Giang Dịch đút tay vào trong túi, mắt liếc cô: "Không phải tôi đã lấy thân báo đáp cho cô sao."

"Nói là nói như vậy, nhưng tôi sẽ không cản trở anh tự do yêu đương". Hoa Vụ dừng lại, nhìn kỹ hắn hai giây, vẻ mặt càng nghiêm túc: "Giang tiên sinh, đừng yêu tôi, không có kết quả đâu".

Giang Dịch khẽ cười, khi Hoa Vụ đang nghĩ hắn có thể bị điên, Giang Dịch đột nhiên tiến lại sát gần cô.

Hoa Vụ cảnh giác lùi lại, dựa vào vách tường trên hành lang: "Giang tiên sinh, anh....."

Lời nói tiếp theo của Hoa Vụ bị chặn lại.

Con chó nhỏ lại dùng miệng chặn.

Hoa Vụ có chút tức giận, cho anh cắn một lần đã đủ, sao mà có thể cho anh cắn lần hai!!!

Giang Dịch không đi quá mức, nhanh chóng buông cô ra, nhưng người không lùi bước, cánh môi chỉ cách chừng hai phân: "Thời tiểu thư muốn tôi lấy thân báo đáp vậy thì phải phụ trách tới cùng".

Hoa Vụ: "Tôi không thích anh."

"Thật không?" Giang Dịch không quá để ý, đầu ngón tay lướt nhẹ trên mặt cô, cuối cùng dừng trên bả vai cô, nhẹ nhàng ấn xuống: "Không sao, tôi chỉ muốn cô phụ trách mà thôi".

Hoa Vụ: "...." Yêu cầu của anh thấp như vậy sao?

Giang Dịch buông Hoa Vụ ra, quay về phòng mình.

Hoa Vụ trầm mặc nhìn theo Giang Dịch bước vào phòng, chờ cửa phòng hoàn toàn đóng lại , cô mới sờ khóe môi, dùng đầu ngón tay đè ép môi mềm mại, không biết đang suy nghĩ điều gì.

......

.....

Hành động của Giang Dịch trong nhà ăn ngày hôm đó rất nhanh lan truyền khắp căn cứ.

Ngay lập tức, Mạch ca cùng lão Tam cố tình tìm tới Hoa Vụ, hỏi thăm chuyện đã xảy ra.

"Chúng tôi không có chuyện gì cả".

"Tôi nhìn thấy hai người hôn nhau trên hành lang" Lão Tam la lên: "Còn bảo không có chuyện gì? Thế nào, tới khi sinh con ra mới gọi là có cái gì sao?"

Hoa Vụ nở nụ cười: "Tam ca, đạo lý phi lễ chớ nhìn, anh hiểu không?"

"Các người dám hôn nhau ở nơi công cộng, sao tôi lại không thể nhìn?" Lão Tam lý lẽ hùng hồn.

"......"

Hoa Vụ giải thích không rõ ràng – chủ yếu là vì bọn Mạch ca cũng không tin, cuối cùng dứt khoát không giải thích thêm nữa.

Kể từ ngày ấy, Giang Dịch có chút không thích hợp...

Giang Dịch rất nhanh phát hiện ra Hoa Vụ mới đầu sẽ nói "Đừng yêu tôi, sẽ không có kết quả", giữ khoảng cách với hắn một cách thần kỳ.

Nhưng chỉ cần hắn quá chủ động – loại chủ động này quan trọng ở chỗ, không cho cô thời gian phản ứng, sẽ không bị từ chối.

Cuối cùng một lúc sau, cô giống như lười nói.

Tuân thủ nguyên tắc không từ chối, không chủ động, không phụ trách, chỉ cần hắn không đi qua mức, cô đều chấp nhận hết.

Giang Dịch có cảm giác hắn chỉ là sủng vật mà cô nuôi, tiểu sủng vật muốn thân cận với chủ nhân, chủ nhân sẽ không từ chối.

Tuy loại cảm giác này không tốt lắm, khiến Giang Dịch có chút khó chịu, nhưng hắn cũng không để tâm nhiều như vậy.

Chí ít... Hiện tại hắn thân cân với cô thì có thể thân cận, chỉ cần không có ý nuôi vật nuôi khác, giữ vững mối quan hệ như vậy, hắn cũng tình nguyện.

.......

.......

Tận thế năm thứ năm.

Sau gần một năm kể từ khi căn cứ Hồng Nhật bán vắc-xin phòng bệnh, rốt cuộc một căn cứ đã tự nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh. Sau đó mấy tháng những căn cứ còn lại lục tục truyền ra tin tức tốt.

Kể từ đó, độc quyền vắc-xin của căn cứ Hồng Nhật chấm dứt.

Tuy nhiên dựa vào mấy năm nay, căn cứ Hồng Nhật tích lũy được không ít tài nguyên và nhân tài, chỉ cần bọn họ không tự tìm đường chết, cũng không ai dám tùy tiện đánh chủ ý lên bọn họ.

Sau khi các căn cứ tập trung sản xuất vắc-xin, sản lượng liên tục tăng lên.

Có vắc-xin phòng bệnh, mọi người dường như đã nhìn thấy hi vọng.

Các căn cứ lớn hợp tác chặt chẽ, chuẩn bị cho sự thành lập một quê hương mới.

Mặc dù zombie nhiều không cách nào tiêu diệt hết, nhưng ai nấy đều có hy vọng về tương lai và mọi thứ đang tiến triển theo chiều hướng tốt.

Vào buổi chiều nào đó, Diệt Mông hoa thủy cuối cùng cũng đi làm, thông báo với cô nhiệm vụ thứ hai cũng đã hoàn thành.

Hoa Vụ vội vàng nộp đơn xin nghỉ, tiến vào giai đoạn xét duyệt dài, bắt đầu cuộc sống nghỉ hưu ngắn ngủi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro