Chương 90: Cô không làm Thái Tử Phi (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu cầu vô lý của Hoa Vụ bị hai bên Sa Ngọc và Tông Ngô cự tuyệt.

Hoa Vụ chịu đả kích, cảm thấy nàng không còn là Thái Tử Phi được sủng ái nhất Đông Cung, nàng có chút đau lòng.

Sa Ngọc: "......"

Ngài có được sủng ái bao giờ đâu!

Nhưng không chịu nổi Thái Tử Phi có bệnh...... Nàng nói cái gì cũng đúng.

Chút cảm xúc trong lòng Hoa Vụ còn chưa qua đi, liền nghe Ô Hòa nói Tông Ngô đã quăng vị đại nhân Lý Nguyên Vĩ kia vào đại lao, lúc vào còn trực tiếp tặng 30 trượng.

Quan viên triều đình sống trong nhung lụa, nào có thể chịu được 30 trượng.

Tông Ngô còn chưa tốn chút sức nào đã hỏi ra thứ mà hắn muốn.

......

......

Gia Hòa năm thứ mười tám, cuối mùa đông.

Tông Ngô tới trước Hoàng đế đang bệnh nặng bẩm báo hoàn chỉnh chuyện từ đầu đến cuối, trong đó liên quan đến đông đảo quan viên, định tội như nào đều cần sự quyết định của Hoàng đế.

Tới mùa đông năm sau, bệnh tình Hoàng đế ngày càng nghiêm trọng.

Lúc này ông ta dựa vào giường nghe Tông Ngô báo cáo, vẻ mặt uể oải, hai bên thái dương đầy tóc bạc, già đi rất nhiều.

Trong điện, mùi huân hương cũng không áp được mùi thuốc đông y có chút đắng.

Đại điện trải rộng sự ấm áp, lại tràn lan cỗ tử khí cổ quái.

Tử khí đó quấn quanh người Hoàng đế, không biết khi nào sẽ lấy mạng ông ta.

Hoàng đế thốt ra lời định tội cuối cùng, công công ở bên cạnh hầu hạ viết thánh chỉ.

"Việc này ngươi làm không tồi." Hoàng đế miễn cưỡng ngồi dậy, rõ ràng là giọng điệu khích lệ, lại nghe ra ông ta không vui.

Tông Ngô giả vờ như không nghe ra: "Là bổn phận của nhi thần."

Hoàng đế ho khan hai tiếng, sắc mặt càng trắng, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm hắn: "Ngay cả huynh đệ ruột mà ngươi cũng dám trù tính như thế, sao trẫm có thể yên tâm giao giang sơn này lại cho ngươi?"

Việc buôn muối, ban đầu Hoàng đế không biết là do Tông Ngô thiết kế.

Nhưng sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tông Ngô giống đã sớm biết được tất cả, nhanh chóng giải quyết hết mọi chuyện, cũng trấn an tốt những nông dân làm muối đó.

Ngay cả thanh danh hắn đều được tăng lên nhanh chóng ở trong lòng người dân.

"Phụ hoàng, ngài nói sai rồi." Tông Ngô ngẩng đầu, trong mắt chỉ còn sự lạnh lùng: "Ngay từ lúc bắt đầu, ta chưa bao giờ coi bọn họ là huynh đệ, mẫu thân của ta chỉ sinh một mình ta."

"Ngươi......"

"Phụ hoàng, đế vương vô tình, những thứ đó đều được viết trong lịch sử. Nhi thần sớm đã chuẩn bị sẵn sàng."

Hoàng đế: "......"

Tông Ngô: "Như phụ hoàng muốn, việc buôn bán muối hoàn toàn bị Hoàng thất khống chế, mà không bị kẹp giữa những người khác. Hiện tại, nhi thần làm, không đúng với ý ngài sao."

Có lẽ lời nói này của Tông Ngô chọc trúng suy nghĩ trong lòng Hoàng đế, ông ta ngược lại càng tức giận.

Một lúc sau Hoàng đế mới nghẹn ra mấy chữ: "Ngươi và mẫu thân ngươi giống nhau, ích kỉ, giỏi tỉ mỉ tính kế......"

Giọng điệu Tông Ngô bình tĩnh: "Phụ hoàng, nếu lúc trước không có mẫu thân của nhi thần, ngài sẽ có ngày hôm nay sao?"

"Ngươi......" Hoàng đế tức muốn hộc máu: "Cút, cút đi!!"

"Mong cho Phụ hoàng sớm ngày khỏe mạnh."

Tông Ngô đi không chút lưu luyến nào.

Cửa điện mở ra rồi khép lại, che lại sự rối loạn trong điện.

......

......

Gia Hòa năm thứ mười tám, đêm trước Tết Âm Lịch.

Tổng cộng hơn 900 người liên quan đến vụ buôn bán muối bị phán tử hình sau mùa thu, hơn ngàn người bị lưu đày biên quan.

Từ nay về sau, việc buôn bán muối sẽ thuộc triều đình, tư nhân không được đặt chân vào ngành sản xuất này.

Làm không chút lưu tình như vậy, những phụ tá của Tông Ngô có chút lo lắng.

Nhưng Tông Ngô giống như có tính toán khác, cũng không nghe kiến nghị của bọn họ, kiên trì quản lý nghiêm khắc.

Trước khi lệnh mới được soạn, thời điểm Hoa Vụ đi dạo, nghe thấy hắn và người khác đang nói về việc này, đột nhiên từ bỏ chuyện đi dạo, ngồi ở bên cạnh nghe cùng.

Toàn bộ vụ này nàng cũng có tham dự, cho nên Tông Ngô cũng không đuổi nàng đi.

Ai biết đám người đi rồi, Hoa Vụ liền dịch đến bên cạnh hắn: "Ta có một ý tưởng to gan."

"......Ý tưởng nào của ngươi không to gan?" Tông Ngô cũng không muốn nghe suy nghĩ thần kỳ của nàng: "Thái tử phi có thời gian không bằng học chút quy củ."

"Học quy củ làm gì?"

Tông Ngô ý vị không rõ cười lạnh: "Thân là Thái tử phi, không có nửa điểm quy củ còn ra thể thống gì?"

Hoa Vụ trừng lớn con mắt, bộ dạng cực kỳ tự tin: "Ta chính là quy củ, còn muốn thể thống gì nữa?"

Ngoài quy tắc của trời đất, nữ chính là lớn nhất.

Hoa Vụ cảm thấy chính mình không có tật xấu gì, nói được làm được.

"......"

Tông Ngô cảm thấy mình không kéo nàng ra ngoài chém là do kết quả tu thân dưỡng tính gần đây.

Hoa Vụ: "Ngươi nghe một chút ý tưởng của ta đi."

Tông Ngô không muốn nghe, nhưng hắn không có lựa chọn. Hoa Vụ đi theo hắn, một hai phải nói cho hắn nghe.

Cuối cùng sau khi hắn nghe xong ý kiến của Hoa Vụ, liền muốn kéo nàng đi pháp trường.

Mặc kệ khống chế như thế nào, đều sẽ có người bí quá hoá liều, tránh không được việc buôn lậu muối.

Thay vì như vậy, không bằng tiên hạ thủ vi cường.

Trước tiên xây dựng mạng lưới quan hệ, trực tiếp mở ra con đường buôn muối riêng.

Con đường của Hoàng thất, làm thật chặt còn không làm được những việc buôn muối lậu khác?

Chờ những thương nhân buôn muối đó không chống đỡ được, đương nhiên sẽ nghĩ cách gia nhập.

Cũng không cần đuổi giết hết, có thể thả một ít cho những người đó làm, bọn họ trốn ở phía sau lấy lợi nhuận là được.

"Muối quan và muối tư nhân đều nắm ở trong tay." Hoa Vụ mở năm ngón tay ra, gãi gãi ở trong không khí: "Bắt hai tay, càng vui sướng."

Tông Ngô đen mặt hất tay nàng ra, đúng chỗ nào chứ!

"Thế nào, có phải rất tuyệt hay không!"

Tông Ngô: "......"

Triều đình làm sao có thể làm ra loại chuyện này.

Nếu như bị dân chúng biết......

"Vậy đẩy một người ra chịu tội thay là được, nhiều chuyện đơn giản." Hoa Vụ tiếp tục chỉ chiêu: "Nhân tài trên triều đình đông đúc, không thiếu người."

"......"

Nhân tài đông đúc là dùng như vậy?

Tông Ngô ngoài cười nhưng trong không cười, hắn cuối cùng cho ra một lời khen ngợi tối cao: "Ngươi thật là...... một bụng ý nghĩ xấu!"

"Ta đây đang tìm cách cho dân chúng thất nghiệp một con đường sống." Hoa Vụ đúng lý hợp tình: "Ta đây là làm việc tốt!"

Tông Ngô: "......"

Tông Ngô có tiếp thu cái đề nghị kia hay không, Hoa Vụ cũng không biết.

Đợi chuyện này hoàn toàn xong xuôi, đã là hai tháng sau.

Vụ buôn muối tuy rằng không khiến Tông Kỳ hoàn toàn mất đi năng lực cạnh tranh, nhưng cũng làm hắn chịu thêm nhiều hạn chế.

Mấy tháng trước Tông Kỳ có bao nhiêu đắc ý, hiện tại liền có bấy nhiêu chật vật.

Người trên triều đình bị Tông Ngô nhân cơ hội nhổ bỏ không ít.

Hiện giờ Tông Ngô lấy thân phận Thái tử giám sát đất nước, ngay cả tự do tiến cung gặp Hoàng đế Tông Kỳ cũng không có.

Hoa Vụ tính thời gian, nhắc nhở Tông Ngô phải cẩn thận Tông Kỳ làm phản.

Tông Ngô không cảm kích thì thôi đi, lại bắt nàng học lại quy củ, Hoa Vụ tức đến mức suýt chút nữa lấy hắn xung hỉ.

......

......

Trong cái lạnh se se đầu xuân, Hoa Vụ ở trong sân nhìn Ô Hòa biểu diễn kiếm pháp, Sa Ngọc vội vàng đến.

"Thái tử phi, không tốt rồi."

"...... Điện hạ bị đâm?!"

Sa Ngọc trực tiếp làm lơ câu nói kia, sắc mặt nghiêm túc: "Bệ hạ...... khả năng sắp không được rồi."

Sa Ngọc sửa soạn cho Hoa Vụ một phen, không nói hai lời nhét nàng vào xe ngựa, chạy vào cung.

Hoa Vụ không biết mình đi làm cái gì, vui vẻ đưa tiễn Hoàng đế sao?

Hay là đến xem Tông Kỳ làm phản?

Lúc Hoa Vụ đến nơi, đã có không ít người tới.

Trong đó bao gồm những phi tử của Hoàng đế, Hoàng tử Công chúa......

Các đại thần đã quỳ đầy đất.

Hoa Vụ được vây quanh đưa về phía trước.

Kiểm Thư canh giữ ở ngoài điện, Hoa Vụ không nhìn thấy Tông Ngô, hẳn là ở bên trong.

Tất cả mọi người đều quỳ, mình Hoa Vụ đứng quá đột ngột, rất dễ dàng trở thành bia ngắm bị công kích.

Nàng đành phải...... Ngồi xuống.

Dù sao trang phục tiến cung của Thái tử phi lớn quá mức, ai biết nàng là ngồi hay là quỳ.

—Ngắm hoa trong sương—

Bản cập nhật hôm nay đã hoàn thành~

Hoan nghênh mọi người ném phiếu~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro