Chương 341: Cứu mạng, tôi đoạt vị hôn thê của nam chủ! 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by AShu ^_^.

_______________

Tô Đường vốn tưởng rằng Thẩm Uyên vẫn sẽ cố chấp, thời điểm nàng nói lời kia, tức giận thì cũng có, bất quá không nghĩ tới hắn sẽ chuyển biến nhanh như vậy, rốt cuộc thói quen của của một người, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi.

Nàng ngẩn người, trong đêm đen, bởi vì có uống chút rượu, đôi mắt đào hoa phiếm thủy nhuận nhuận sáng lên.

Thẩm Uyên chưa bao giờ nhìn thấy qua ánh mắt đó, thanh triệt sáng trong, đương nhiên, càng có rất nhiều sự quan tâm bên trong.

Tuổi nhỏ bất hạnh, do đó dẫn tới một phần tính cách của hắn có chút khác người, hắn vẫn luôn biết rõ, nhưng cũng mặc kệ.

Nhưng hôm nay, hắn rõ ràng phát hiện, hắn không chỉ có một mình.

Hắn có Tiểu Diệp Tử, tiểu cô nương luôn nghĩ đến hắn, cho dù có tức giận, cũng chỉ là muốn cùng san sẻ gánh nặng với hắn, chứ không phải là muốn rời đi.

Vốn tâm đã lạnh nay được sưởi ấm, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được có người để ý đến hắn.

"Rất xin lỗi."

"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm xuống 10%, chỉ số hắc hóa hiện tại: 40%."

Đây là lần thứ hai trong đêm nay hắn nói lời xin lỗi, Tô Đường ngay từ đầu còn tức giận, nhưng nhìn hắn liên tiếp xin lỗi như vậy, đặc biệt ngay cả giá trị hắc hóa cũng đã giảm xuống, dần dần, cơn tức giận gì cũng tan biến.

Đặc biệt là gia hỏa này còn rõ ràng chỉ được lỗi sai của chính mình, cũng hứa là sẽ sửa đổi, mà những nam sinh lúc trước nàng gặp, miệng thì nói rất xin lỗi, nhưng lại vĩnh viễn không biết chính mình sai ở chỗ nào.

Bất quá, thật vất vả mới tức giận một lần, không thể nhanh như vậy liền tha thứ.

Vì thế, nàng tiếp tục bành khuôn mặt nhỏ, thở phì phì mà nhìn hắn, "Một câu rất xin lỗi là có thể xin tha thứ sao? Anh có biết lý do đêm nay em không gọi điện thoại cho anh không?"

Đừng nhìn nàng kiêu căng ngạo mạn, Thẩm Uyên lại nghe ra được từ câu nói của nàng là nàng đang quan tâm chính mình.

"Anh biết, em sợ anh sẽ ngăn cản." Sau khi biết chính mình có vấn đề ở đâu, Thẩm Uyên cũng phản ứng rất nhanh, "Lần sau sẽ không, không, là không có lần sau nữa."

Tô Đường hừ hừ, xem như miễn cưỡng tha thứ.

Nàng đêm nay uống không ít rượu, nhưng lúc ở nước M nàng từng uống rượu, nên cũng không say đến mức không biết gì hết, nhưng mà bước chân có hơi lảo đảo, đặc biệt là đêm nay mặt nàng cực kỳ đỏ, cuối cùng còn liên tục rót vài chai bia, lúc này dạ dày cũng bắt đầu không thoải mái.

Nàng xoa xoa dạ dày, rõ ràng là động tác rất nhỏ, nhưng vẫn bị Thẩm Uyên nhận ra.

"Không thoải mái?" Hai người sát lại gần nhau, mùi rượu vì vậy cũng xông thẳng lên mũi hắn, hắn cau mày, khẩn trương vừa lo lắng nói: "Muốn đi bệnh viện hay không?"

Tô Đường lúc này rất ngoan ngoãn, nghe vậy liền lười nhác mà đem toàn bộ trọng lượng của chính mình đặt ở trên người hắn, "Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, chính là uống rượu có chút nhiều, trở về nghỉ ngơi một chút liền tốt thôi."

Lúc trước khi Thẩm Uyên về nước, cũng từng uống rượu nhiều đến nỗi phải nôn ra hết, hắn biết rất rõ loại cảm giác này, hắn cảm thấy lo lắng cho nàng rất nhiều, lại phát hiện chính mình bất lực, cái gì cũng đều không thể giúp được.

"Về nhà trước, anh nấu chút canh giải rượu cho em."

Ban đêm gió lạnh thổi, Tô Đường bị đông lạnh co rúm lại, đối với đề nghị của Thẩm Uyên càng không có ý kiến.

Thấy thế, Thẩm Uyên đơn giản bế ngang người lên, xe vốn đậu ở cách đó không xa, hắn cẩn thận đem người đặt ở trên xe, lại cẩn thận thay nàng gài kỹ dây an toàn, lúc này mới đóng cửa xe, ngồi vào vị trí điều khiển.

Một đường không nói gì, Tô Đường được hơi ấm bên trong thổi đến mơ màng sắp ngủ, chờ khi về đến nhà, liền hoàn toàn ngủ như chết.

Thẩm Uyên vốn là định nấu chút canh giải rượu, khi thấy nàng ngủ rồi, lại luyến tiếc đánh thức nàng.

Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

Tô Đường tỉnh lại khi trời đã sáng, cái cảm giác say rượu này làm đầu nàng đau như búa bổ, nàng cọ qua cọ lại trên giường, lăn một chút, bất quá vừa động, liền kinh ngạc phát hiện chính mình cư nhiên ở trong lòng ngực của người nào đó.

Nàng vừa động, Thẩm Uyên cũng liền tỉnh, cả đêm không thể nghỉ ngơi được, dưới đôi mắt của hắn ẩn ẩn hiện hiện một lớp quầng thâm nhè nhẹ, hơn nữa còn toát ra hơi thở suy sụp, khác với bộ dáng tinh anh tây trang đĩnh bạt ngày xưa, hắn giờ phút này, toàn thân đều lộ ra một cổ suy sút.

Tô Đường chưa từng thấy hắn như vậy đâu, đầu tiên là chớp chớp mắt, sau đó nhịn được, liền vươn tay xoa nhẹ trên gương mặt hắn, "Thẩm tổng, xem đi, không có em, anh liền tiều tụy như vậy, về sau còn dám không mang theo em nữa không?"

Bản lĩnh đổi trắng thay đen này của tiểu cô nương, Thẩm Uyên vừa buồn cười vừa lại bất đắc dĩ, bất quá cũng biết, mấy ngày nay đã ủy khuất nàng.

Bảo bối của hắn, không phải như những cô gái yếu ớt ở trong hậu viện, nàng phải được giương cánh bay lượn ra bên ngoài.

"Ân, mang theo."

Đuôi lông mày hắn cong cong lên mang theo ý cười, liền thả lỏng mà khó có được trong khoảng thời gian này, căng chặt lâu như vậy, cư nhiên còn dám đem tâm tư động đến trên người bảo bối của hắn, như vậy, đối phương liền phải nhận đòn phản kích của hắn a.

Ý cười trên gương mặt dần phai nhạt, đáy mắt dần dần hiện lên một tia hàn ý.

Tô Đường lại không sợ, ngược lại ở trên mặt hắn hôn bẹp một cái, "Đi thôi, đi ăn sáng, đúng rồi, hôm nay em đi công ty, nên mặc quần áo gì a? Nếu vẫn luôn mặc nam trang, vậy thì tiếp tục như vậy a!"

Tiểu cô nương vẫn hoạt bát như trước, Thẩm Uyên không nhịn xuống, cười khẽ ra tiếng, "Ân, em vui là được."

Thẩm Uyên hiện giờ thuê văn phòng không lớn lắm, nhân viên công tác cũng chỉ có mười mấy người, nhưng không ai biết được, tòa nhà cao ốc này, kỳ thật sớm đã là sản nghiệp của hắn, hơn nữa mười mấy nhân viên kia, tùy tiện lấy một người ra, đều là tinh anh trong giới tinh anh.

Thẩm thị tồn tại trên danh nghĩa, bất quá lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, giờ phút này điên cuồng mời chào người hợp tác, hạ thấp không ít ích lợi của bản thân, mặt ngoài mà thấy, rất có thành ý, trong khoảng thời gian ngắn, có không ít người nguyện ý tin tưởng.

Thẩm Uyên không vội, trong mắt hắn, Thẩm thị đơn giản là đang hấp hối giãy giụa, bất quá, hắn không ngại đưa nó đoạn đường cuối cùng.

Tô Đường toàn bộ hành trình đều tham dự, toàn bộ hành trình đi theo Thẩm Uyên cùng đào hố, cái cảm giác kia, đặc biệt rất thú vị a.

Đương nhiên, ở trong mắt những nhân viên khác trong văn phòng, ngay từ đầu còn cảm thấy tiểu trợ lý đáng yêu, còn cảm thấy nàng đặc biệt manh, nhưng ở chung thời gian lâu, ai dám nói 'cậu ấy' đáng yêu, ai dám nói 'cậu ấy' manh, đây quả thực chính là một con sói đội lốt cừu, hung tàn đến cực điểm, quả nhiên là một cặp với ông chủ, đều không phải là người tốt gì.

Nhân viên công tác run bần bật, hoàn toàn không dám trêu chọc với vị Ma Vương này, thuận tiện bày ra ánh mắt đồng tình với Thẩm thị.

Lại nói đến Thẩm thị, Thẩm lão gia tử rốt cuộc ở giới thương nghiệp này nhiều năm, ông ta đã ra ngựa, lập tức kéo không ít tài nguyên, đối với chuyện này, ông ta còn cố ý tổ chức một buổi yến hội.

Yến hội

Yến hội ăn uống linh đình, cũng không biết có phải vì thị uy hay không, cư nhiên còn mời Thẩm Uyên cùng Tô Đường.

Là tổng tài lúc trước của Thẩm thị, người ngoài liền vây xem náo nhiệt, giống như khứu giác nhạy bén thương nhân của bọn họ đã sớm phát hiện điều gì đó không thích hợp. Khi Thẩm Uyên ở đây, Thẩm thị chưa bao giờ gặp phải sự cố nào, ngay cả lúc hắn từ chức, Thẩm Thị vẫn bình thường, cho đến khi Thẩm Lăng nhận vị trí này, lúc này mới liên tiếp xảy ra sự cố, vì thế, càng nhiều người cảm thấy Thẩm lão gia tử càng yêu tha thiết con trai của nhị phòng. Còn con trai của đại phòng, bất quá chỉ để làm lót đường cho Thẩm Lăng, bất quá Thẩm Lăng thật sự không đỡ được Thẩm thị, Thẩm lão gia tử liền không có biện pháp, liền nghĩ một lần nữa mượn sức đứa cháu trai cả này.

Ân oán hào môn, nói không hiếu kỳ là không có khả năng.

Mà không, Thẩm lão gia tử mới vừa đối mặt với Thẩm Uyên, lập tức khiến cho không ít người chú ý.

Lời tác giả: Gần nhất nghiêm đánh, lạn tác giả vội vàng sửa văn, hôm nay tạm thời hai càng, cùng các vị tiểu khả ái nói tiếng thực xin lỗi.

__________________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro