Chương 351: Cứu mạng, tôi đoạt vị hôn thê của nam chủ! 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by AShu ^_^.

_________________

Cảnh sát vừa xuất hiện, tất cả mọi chuyện đều được khống chế, nhưng khống chế được là một chuyện, Thẩm gia mất mặt là một chuyện khác.

Cả đời Thẩm lão gia tử, khả năng đến chết cũng không nghĩ tới, đoạn đường cuối cùng của chính mình ở nhân gian, cư nhiên sẽ nháo đến tình trạng khó coi như vậy.

Nhưng mà, đây chỉ là sự bắt đầu.

"Cảnh sát tiên sinh, tôi hoài nghi cái chết của Thẩm lão nhân có chút kỳ quặc."

Một câu thanh thanh lãnh lãnh, làm tất cả mọi người đều chấn kinh rồi.

Khách khứa tới phúng viếng lúc này cũng mặc kệ đang ở khi nào, đều bắt đầu thấp giọng thảo luận, sắc mặt mẹ Thẩm tối tăm khó coi, còn Thẩm Lăng, sau khi thành niên lần đầu tiên dám cùng Thẩm Uyên giằng co.

"Thẩm Uyên, anh lại nói bừa cái gì vậy! Có phải bởi vì gia gia đem anh đá ra khỏi Thẩm gia, nên anh ghi hận trong lòng phải không, cho nên mới chửi bới như thế!"

So với Thẩm Lăng đang bạo tẩu, Thẩm Uyên lại cực kỳ bình tĩnh, "Nói bừa hay không nói bừa, tìm pháp y giám định là được."

Thẩm Lăng rống giận, "Anh đây là ở vũ nhục gia gia!"

Thẩm Uyên xuy nói: "Tôi đây là thay ông giải oan."

Ở đây ai không biết, Thẩm gia lúc trước, đại thiếu gia cơ hồ hiếm khi xuất hiện, còn nhị thiếu gia, cả ngày nhảy nhót bên ngoài, hiện giờ, không ít người đều cảm thấy hành động này của Thẩm Uyên, là vì tranh đoạt tài sản, rốt cuộc khoảng thời gian trước Thẩm lão gia tử mới tuyên bố hắn từ chức, mà tài sản của Thẩm thị, hắn nói không chừng không lấy được cái gì hết.

Người ngoài đều nghĩ như vậy, mẹ Thẩm càng như một vị trưởng bối nói cho tiểu bối nghe.

"Thẩm Uyên, có một số việc, làm người cũng phải chừa cho người khác đường lui. Ta nể tình ngươi là tiểu bối, chuyện này liền cho qua đi." Bà rốt cuộc là trưởng bối, không thể giống Thẩm Lăng mà chửi ầm lên như vậy, nhưng bà ẩn nhẫn tức giận mở miệng như vậy, liền khiến cho những người khác đồng tình.

Thẩm Uyên lười nhác dời ánh mắt khỏi người bà ta, ngược lại nhìn về phía Thẩm Lăng, "Tôi từ bỏ Thẩm thị, Thẩm nhị thiếu có dám cho pháp y giám định hay không."

Thẩm Lăng chưa từng trải qua chuyện lớn như vậy, thoáng một kích, đầu óc liền mê mang, lời này nếu là trực tiếp nói với mẹ Thẩm, bà khả năng liền sẽ suy nghĩ kỹ rồi mới làm, nhưng Thẩm Lăng liền bất đồng, lập tức liền nói: "Anh cũng đừng hối hận!"

Lời nói đã xuất khẩu, chuyện này đã có thể không có xoay chuyển được nữa, mẹ Thẩm muốn nói cái gì đó, nhưng mà mấu chốt, bà phát hiện nói cái gì cũng đều không đúng.

Nếu liều mạng ngăn đón, ngược lại có vẻ chính mình có tật giật mình.

Bà ta nặng nề mà nhìn về phía Thẩm Uyên, trên mặt toàn là tối tăm.

Còn về Thẩm Uyên, sửa bộ dáng lười nhác lúc trước, đột nhiên đem tay đặt trên eo Tô Đường, cười khẽ mở miệng, "Chỉ là một Thẩm thị mà thôi. Đúng rồi, để tôi giới thiệu một chút, vị này bên cạnh tôi đây, là tổng tài quản lý công ty Thâm Uyên."

Công ty Thâm Uyên, nếu trong lĩnh vực tài chính, cơ hồ không người nào mà không biết, nhưng mọi người biết là một chuyện, đối với cái vị trí tổng tài, đến nay đều chỉ là đồn đãi.

Nhưng hôm nay, bọn họ nhìn tiểu cô nương bên cạnh Thẩm Uyên. Thật sự một chút đều nhìn không ra, vị tổng tài tàn nhẫn độc ác trong lời đồn kia, cư nhiên là vị tiểu thư nhỏ bé này sao?

Sắc mặt Thẩm Lăng liền vặn vẹo, Thẩm thị ở thành phố B là thế gia, nhưng đặt ở toàn cầu, vậy không đủ nhìn, nhưng công ty Thâm Uyên thì khác, nó là một trong mười công ty lớn của toàn thế giới được Forbes bình chọn lập ra.

Không chỉ Thẩm Lăng, tất cả mọi người đều sợ ngây người, trong đó còn bao gồm Tô Đường.

Nàng liều mạng nhẫn nhịn nỗi khiếp sợ trong lòng, nhíu mày nhìn hắn, lại thấy Thẩm Uyên rũ mắt cười nhẹ, "Làm sao vậy bảo bối?"

Một tiếng bảo bối này, Tô Đường tức khắc nổi lên một thân da gà. Bất quá lúc này bọn họ đang được mọi người chú ý, nàng không dám làm càn, duy trì dáng vẻ, mỉm cười lại nhỏ giọng nói: "Thẩm tổng, không giải thích một chút sao?"

Thẩm Uyên chớp chớp mắt, "Hộ khẩu đều ở cùng một nhà rồi, anh không phải là của em sao."

Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

Tô Đường không lời gì để nói, bất quá biểu tình này của nàng, lộ trước mặt người ngoài, giống như là có chút trách cứ Thẩm Uyên, oán hắn bại lộ thân phận của chính mình, bất quá cuối cùng, lại tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

Có một loại cảm giác, người mà chính mình coi trọng, muốn hấp thụ ánh sáng liền cho hấp thụ ánh sáng đi, còn có thể sao nữa, chỉ có thể sủng thôi a.

Thẩm Lăng nhìn bọn họ thân mật với nhau thiếu chút nữa sáng mù mắt chó, hắn tựa hồ không dám tin tưởng, Thẩm Uyên là ai, chính mình ở trong tay hắn ăn mệt nhiều như vậy, quá rõ ràng, người như hắn, cư nhiên nguyện ý dâng hết tâm mình cho người khác? Chuyện này không có khả năng, cho nên Thẩm Lăng càng khẳng định, lời này của Thẩm Uyên không phải là nói dối.

Tưởng tượng đến Thẩm Uyên cư nhiên cũng lấy lòng người khác, nỗi áp lực trong lòng cũng giảm bớt không ít, liền cứ như vậy lớn tiếng trào phúng nói: "Thẩm Uyên, anh cũng thật là có tiền đồ, cư nhiên đi làm tiểu bạch kiểm!"

Nguyên tưởng rằng, mọi người sẽ giống hắn cùng nhau khinh bỉ Thẩm Uyên, nhưng ai có thể nghĩ đến, tất cả mọi người đều im lặng.

Nói giỡn, tiểu bạch kiểm thì làm sao vậy, cũng không nhìn xem bộ dáng của vị tổng tài Thâm Uyên đi, da trắng nõn nà, gương mặt tuyệt đẹp, nếu nàng có thể coi trọng chính mình, cho không bọ họ cũng đều nguyện ý a! Tên gia hỏa Thẩm Lăng này sợ là bị mù đi, còn nhạo báng, bọn họ hâm mộ còn không kịp!

Tô Đường trầm mặc vài giây, sau đó khí tràng mở rộng nhìn về phía Thẩm Lăng, nàng cao ngạo nâng cằm lên, vốn nàng đang mang giày cao gót, hai người cơ hồ có thể nhìn thẳng, nhưng nàng làm cho đối phương có một loại ảo giác cao cao tại thượng, nhìn về phía Thẩm Lăng, giống như là đang nhìn một con kiến nhỏ bé nào đó.

"Sách, trời đã chuyển lạnh, anh nói thử xem, Thẩm thị có thể cũng nên đổi chủ hay không?"

Trong một cái chớp mắt, Thẩm Lăng cư nhiên ở trên người nàng cảm giác được sợ hãi.

Tô Đường hù hắn xong, đang muốn mang theo Thẩm Uyên đi ra, ai ngờ, vị chủ này lại đột nhiên giữ chặt tay nàng, "Từ từ, chúng ta tới đây, là vì lấy hộ khẩu, lúc trước em đã đáp ứng anh dời hộ khẩu rồi."

Tô Đường khó có thể miêu tả nhìn về phía hắn, thiếu chút nữa liền muốn nắm lấy bả vai hắn lay tỉnh.

Tỉnh tỉnh, thể diện Thẩm tổng của anh còn muốn hay không?!

Thẩm Uyên tỏ vẻ, từ bỏ, thể diện quan trọng hay là tức phụ quan trọng, đương nhiên là tức phụ.

Vì thế, dưới biểu tình phức tạp của mọi người, hắn trực tiếp cầm hộ khẩu đi.

Mẹ Thẩm cũng hiện ra biểu tình phức tạp, lúc trước bà còn cảm thấy lai lịch của tiểu trợ lý này không đơn giản, nhưng ai có thể nghĩ đến, thân phận của cô ta cư nhiên làm mọi người giật mình như thế. Bà ta có chút nuốt không trôi cái thông tin này, chỉ có thể vặn vẹo cười làm lành, "Liền như vậy đi rồi sao? Không tiễn gia gia đoạn đường cuối cùng sao?"

Tô Đường bày ra vẻ mặt như đang nhìn tên thiểu năng trí tuệ, "Pháp y rất nhanh liền tới, còn đưa cái gì đoạn đường cuối cùng, bất quá Thẩm phu nhân cứ yên tâm, nếu Thẩm Uyên nhà ta nói sai điều gì, cái chết của Thẩm lão gia tử cũng không phải do người động tay, tôi sẽ trả cho bà tiền bồi thường kếch xù."

Lời này nói ra, có khí phách mười phần.

Sắc mặt của mẹ Thẩm liền xanh mét, rồi lại bất lực, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bọn họ rời đi.

Tô Đường vừa rời khỏi Thẩm gia, cả người liền thả lỏng ngả vào vị trí ghế phụ, "Thẩm Uyên, anh nháo cái gì vậy?"

Thẩm Uyên, "Anh không nháo, thư chuyển nhượng anh đã cho luật sư viết rồi, cho nên Thâm Uyên xác thật là của em."

Tô Đường há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, đối với Thẩm Uyên mà nói, Thâm Uyên có ý nghĩa trọng đại như thế nào, có thể ký vào thư chuyển nhượng kia, thể hiện tâm ý với nàng như thế nào, không cần nói cũng biết.

"Được thôi, nếu anh không sợ em đem anh đi bán, chúng ta liền dời hộ khẩu đi."

Thẩm Uyên thấp giọng nở nụ cười, mà nụ cười này, làm cho khuôn mặt tâm tối lúc trước như được vơi đi, rốt cuộc không còn khí tức âm trầm như ngày xưa nữa.

"Trước tiên cứ từ từ, hôm nay không tốt cho lắm, anh phải tìm người xem ngày hoàng đạo mới được."

Tô Đường chấn kinh rồi, "Anh còn tin đoán mệnh?"

Thẩm Uyên nhướng mày, "Vì cái gì không tin? Lúc trước từng có người đoán mệnh nói với mẹ anh, năm anh 18 tuổi, sẽ gặp được quý nhân."

Lúc ấy, hắn từng khịt mũi, cái gì quý nhân, trên đời này, ngoại trừ chính mình, ai hắn cũng không tin.

Nhưng hiện tại, hắn tin.

Đâu chỉ là hắn quý nhân, tiểu cô nương chính là toàn bộ của hắn.

Lời tác giả: Cảm ơn một đời dụ hoặc, ngày tốt chưa vãn hai vị tiểu bảo bối đánh thưởng, ái các ngươi ~

_________________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro