Chương 397: Tôi bao nuôi tên nam chủ phá sản này! 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by AShu ^_^.

_______________

Đại thiếu gia Hoắc thị, toàn bộ người trong vòng thượng lưu này ai mà không biết, đó chính là con nhà người ta trong truyền thuyết, sau này Hoắc thị phá sản, không ít người đều mừng thầm, con nhà người ta thì như thế nào, sau khi phá sản liền không phải trở thành người nghèo a.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, Hoắc Viên là thật sự mệnh tốt, Hoắc thị phá sản, hắn cư nhiên được Lâm Dao coi trọng. Trước không quan tâm quan hệ của hai người bọn họ có bao nhiêu kém, dù sao hiện tại thái độ của Lâm Dao với hắn đã tiến triển tốt như vậy, cho nên cũng tuyệt đối không chấp nhận được người khác nói xấu hắn.

Lại nói Lâm Dao, đó chính là đại tiểu thư Lâm gia, tính tình tuy kiêu ngạo không người nào chịu nổi nhưng nàng lại xinh đẹp a.

Hiện tại ở đây không ít người ghen ghét đôi mắt liền đỏ lên, nhưng bọn hắn không dám nói cái gì, càng không dám làm cái gì hết, rốt cuộc cái tình tình của Lâm Dao chính là có chút hung dữ, lúc trước đánh người, chính là trực tiếp đem người đánh vào bệnh viện.

Như vậy, có người muốn lấy lòng Tô Đường, liền biểu hiện vẻ mặt ôn hòa với Hoắc Viên, thậm chí còn dò hỏi hắn muốn uống rượu hay không.

Người mở miệng chính là hội trưởng của câu lạc bộ này, là người rất yêu thích xe thể thao, là tay đua xe lợi hại nhất, gia thất cũng lợi hại, cho nên hắn làm hội trưởng, tất cả mọi người đều nhượng ba phần, hiện tại, hắn mở miệng hỏi Hoắc Viên, chính là cấp mặt mũi cho Lâm Dao.

Bất quá Tô Đường lại thay hắn cự tuyệt, "Anh ấy đang bị bệnh, không nên uống rượu."

Hội trưởng vừa nghe, cũng không cảm thấy mất mặt mũi, lập tức cho người chuẩn bị sữa bò.

"Nhớ rõ phải ấm, không cần sữa lạnh."

Tô Đường để ý đến từng chi tiết như thế này, có mấy người có quan hệ hơi tốt với nàng một chút, sôi nổi trợn tròn mắt, "Không phải, A Dao cô đùa sao? Đó chính là Hoắc thị, là Hoắc thị mắc nợ gần chục tỷ."

Tô Đường bày ra thái độ kiêu ngạo vốn có của chính mình, "Không sao, tôi chơi nổi."

Hội trưởng thấy nàng tới, liền hỏi nàng muốn đi xuống chạy một vòng hay không, kết quả cơ hội này liền bị Hoắc Viên giành lấy, Tô Đường tức giận trừng lớn mắt.

"Hoắc Viên, anh chơi cái gì đâu?!"

Hoắc Viên trầm khuôn mặt, bộ dáng này, giống với biểu tình tức giận của hắn lúc trước, nếu là lúc trước, đã sớm làm một số người trong lòng run sợ, nhưng Tô Đường lại không sợ, trong khoảng thời gian này hắn như biến thành một nhân loại bình thường, hỉ nộ ái ố đều biểu hiện ở trên mặt, đặc biệt là đối với nàng, ngẫu nhiên còn sẽ nở nụ cười.

Hắn dung túng, làm hiện tại lá gan của nàng càng lúc càng lớn.

Hắn biết muốn nàng từ bỏ rất khó, rốt cuộc lúc trước Lâm gia đã ngăn cản đến trình độ như vậy, nàng muốn chơi thì vẫn chơi, cho nên hắn xuống tay từ phương diện khác, tỷ như nói: "Chúng ta cùng nhau chơi."

Tô Đường có chút kinh ngạc, "Cùng nhau chơi?"

Hoắc Viên, "Cùng nhau chơi, nếu cô thua về sau không được tới nơi này nữa."

Lời này của hắn, làm hội trưởng câu lạc bộ nhìn nhiều hắn thêm vài lần, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Viên, lại làm hắn kinh hãi không thôi.

Hoắc Viên thật sự phá sản sao?

Cái khí tràng này, cư nhiên còn đáng sợ hơn trước kia là sao.

Hội trưởng lắc lắc đầu, ý đồ làm chính mình thanh tỉnh, kết quả khi đã thanh tỉnh lại, liền thấy Tô Đường cùng hắn đã đạt thành hiệp nghị.

Tô Đường, "Cùng nhau so tài cũng có thể, bất quá anh thua thì làm sao bây giờ?"

Biểu tình Hoắc Viên nhàn nhạt, tỏ vẻ nói: "Người đều là của cô, cô muốn thế nào, đương nhiên đều có thể."

Lời này nói ra, Tô Đường đều có chút hưng phấn xoa tay tay, đây chính là nam chủ, được hắn hứa hẹn, ngày tháng về sau của nàng còn có thể khổ sở sao?

Ở trong mắt Tô Đường, đua xe nàng chưa từng sợ hãi, nhưng nàng không biết, lúc trước nàng chơi những trò chơi nguy hiểm đó, kỳ thật có một người cũng vẫn luôn yên lặng mà bồi nàng chơi.

Hoắc Viên liền muốn nhìn một chút, vì cái gì tiểu cô nương lại trầm mê với mấy thứ này như vậy, bởi vì muốn biết, cho nên hắn cũng học một lần, bất quá, những việc này không người nào biết hết.

Hoắc Viên không có xe, bất quá câu lạc bộ có, mà không, hắn còn chưa mở miệng, bên kia hội trưởng liền đem xe của chính mình ra cống hiến.

Hắn chưa từng khinh thường Hoắc Viên, thậm chí tia thiện ý này cũng không phải bởi vì Lâm Dao, mà là bởi vì hắn cảm thấy nếu là Hoắc Viên, cho dù phá sản, cũng có thể Đông Sơn tái khởi.

Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên wattpad AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

"Trước tiên cho cậu mượn xe, bất quá tôi nói thật với cậu, Dao ca chính là người đứng ở đầu bảng ở câu lạc bộ chúng tôi, đến nay còn chưa từng thua người khác đâu."

Hoắc Viên gật gật đầu, không nói nhảm nhiều, chỉ nói hai chữ, "Cảm ơn."

Hội trưởng, "Đây là việc nhỏ, bất quá nếu cậu có thể thắng Dao ca, cũng coi như phá kỷ lục của câu lạc bộ chúng ta, tự tôi thêm mười vạn tiền thưởng."

Nguyên bản tiền thưởng là hai mươi vạn, nếu Hoắc Viên có thể thắng, vậy hắn có thể lấy 30 vạn, đối với người thường mà nói, 30 vạn cũng không phải là số nhỏ gì.

Bất quá, Hoắc Viên lại ngay cả một biểu tình dư thừa gì cũng không có, trực tiếp mang lên mũ bảo hiểm liền ngồi vào trong xe.

Những chiếc xe thể thao sang trọng dừng ở điểm xuất phát, bên tai tiếng gầm rú không ngừng, như là cổ vũ cho chính mình, mà khi trọng tài hô bắt đầu, tất cả xe thể thao đều trong phút chốc chạy nhanh như vũ bão......

Đua xe, mang lại cảm giác tim đập thình thịch, người xem trên đài nhìn từng bóng dáng, đã có người bắt đầu đánh đố.

"Dao ca đã một năm rồi chưa đua xe lại, tôi cảm thấy cô ấy không nhất định sẽ thắng."

"Thôi bỏ đi, cậu nói cái gì thì mặc kệ cậu, tôi xem trọng Dao ca." Vị này hiển nhiên là mỗ tuyển thủ bị Tô Đường đạp ra đất.

"Mấy người đều đang nói Dao ca, tôi lại khá tò mò tên tiểu bạch kiểm mà cô ấy mang theo bên người a."

Lời này của hắn vừa nói ra, mọi người đều lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, bất quá rất nhanh, một vòng nghị luận mới liền bắt đầu.

"Đó là đại thiếu gia của Hoắc gia, nói thật, mặt đúng là không thể chê, cũng khó trách Dao ca sẽ coi trọng."

"Mặt đẹp thì có ích lợi gì, mắc nợ 80 trăm triệu, hố sâu a, ai dám tiếp nhận."

"Ba ba của tôi quả nhiên vẫn là ba ba của tôi, mắc nợ 80 trăm triệu mà còn dám muốn, lợi hại, quả thực chính là tượng đài của chúng ta."

"Các ngươi đều là người nông cạn, một tên Hoắc Viên có cái gì tốt, nhìn xem Dao ca chúng ta ......" Cầu vồng thí khen đến một nửa, đột nhiên, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

"Ngọa tào, sao có thể?!"

Trong lòng mọi người đều hiện lên một câu, bởi vì lần này người thi đấu thắng, cư nhiên là Hoắc Viên, chính là tên đại thiếu gia phá sản kia!

Tô Đường cũng kinh ngạc không thôi, bất quá rất nhanh nàng liền bình tĩnh.

Nàng đến đây đua xe chính là vì lấy tiền thưởng, hiện tại tiền vào trong túi bọn họ, ai thắng cũng đều giống nhau, huống chi nàng còn cảm thấy Hoắc Viên cầm tiền càng tốt hơn, nói không chừng số tiền này có thể trả được nợ, mang theo hắn một lần nữa đi lên đỉnh cao.

Tô Đường thật lòng cao hứng cho hắn, nhưng Hoắc Viên, khi xuống xe còn nghĩ tiểu cô nương có thể tức giận hay không, nên làm thế nào để nàng cao hứng.

Kết quả, người cư nhiên liền như vậy vui sướng mà chạy đến trước mặt hắn, "Hoắc Viên, không tồi a, tôi đã xem thường anh rồi."

Đua xe thực kích thích, Tô Đường hiện tại còn đang hưng phấn, cũng bởi vậy, nàng thoạt nhìn càng hoạt bát hơn so với ngày xưa.

Chuyện này, đến phiên Hoắc Viên có chút ngạc nhiên, sao không giống trong tưởng tượng của hắn a, hắn còn nghĩ nên như thế nào chọc nàng vui vẻ đây, thậm chí còn muốn đem tiền cho nàng.

Tô Đường lại tiếp tục hưng phấn nói: "Đi đi đi, chúng ta đi lấy tiền thưởng."

Hoắc Viên, "Cô không tức giận sao?"

Tô Đường thực nghi hoặc, "Tại sao tôi lại tức giận? Anh dùng bản lĩnh của chính mình để kiếm tiền, kỹ năng của tôi không bằng anh, thua cũng là bình thường, hay là anh cảm thấy tôi thua không nổi?"

Hoắc Viên cho rằng chính mình rất hiểu biết về nàng, nhưng thời gian ở chung càng dài, hắn mới phát hiện nàng còn có nhiều bảo tàng mà hắn cần khai quật.

Lời tác giả: Cảm ơn nói mớ ☆ tiêu dao, thất thất, một đời dụ hoặc, trần tử là vỏ quýt, Ngô Ngạn Tổ năm vị bảo bối đánh thưởng, ái các ngươi vịt ~

__________________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro