Chương 555 - 556: Ảnh đế quốc dân (7 - 8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Chương 555: Ảnh đế quốc dân (7)

Dịch Yên đứng dậy, chỉ về phía hướng nam: "Tôi lấy về đặt cùng chỗ với mọi người bên kia, ngài có thể đi xem."

Hành vi của Dịch Yên không có sơ hở.

"Lấy về là tốt rồi." Trợ lý lập tức theo lời cô nói, biết mình không thể ở trước mặt mọi người mạnh mẽ chất vấn, chỉ có thể nuốt xuống trước, chờ không có ai mới hỏi rõ cô một chút!

Khi trợ lý đến phòng nghỉ để thoa thuốc, nghe bác sĩ nói một câu: "Ngày hôm nay thế nào đều là mặt bị thương, vết thương nhìn cũng rất giống nhau."

Trợ lý hỏi, mới biết là một cô gái tên Tiểu Hiểu cũng bị thương, sau khi gã rời khỏi chỗ bác sĩ, cố ý đi tìm Tiểu Hiểu một phen, hỏi vài câu.

Tiểu Hiểu thành thật nói, vừa nhìn trợ lý, kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngài cũng vậy..." Che miệng, bộ dáng không thể tin được.

Vẻ mặt hoảng hốt nhỏ giọng nói: "Bọn họ đều nói, là... Là chúng ta đụng phải thứ kia."

"Nói bậy bạ!" Trợ lý quát lớn, "Trước khi bắt đầu quay phim đều dâng hương tế bái qua." Trợ lý trước khi đi còn cảnh cáo Tiểu Hiểu một phen, bảo cô ta không được nói lung tung.

Trợ lý không tin tà ma, mở camera xem, phát hiện không có nhân vật khả nghi nào, lại nhớ lời Tiểu Hiểu nói, trong lòng lạnh lẽo ba phần, xem ra gần đây gã không thể ở lại một mình, sau khi trở về phải đi thắp hương.

Bên kia Hạ Lẫm quay xong, không thấy bóng dáng Tô Mộc ở khu nghỉ ngơi, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô, thì nhìn thấy cô từ một bên chậm rãi đi ra.

Ngày thường cô chưa bao giờ là người chạy loạn, sao hôm nay có chút kỳ quái?

【 Ký chủ chú ý, đối tượng nhiệm vụ nổi lên nghi ngờ với cô!? 】

Tô Mộc đi về phía Hạ Lẫm.

"Cô làm gì vậy?" Hạ Lẫm hỏi.

"Đi WC." Tô Mộc trả lời một cách tự nhiên.

Vị trí cô xuất hiện, WC quả thật cũng ở hướng đó, Hạ Lẫm lại nói: "Cả đêm đều chạy đi WC sao?"

"Có thể là ăn bậy bạ đau bụng." Câu trả lời giọt nước cũng không lọt.

Hạ Lẫm nhìn cô một chút, không phát hiện cô có biểu tình mất tự nhiên, cũng không hỏi nhiều.

Lúc chờ Hạ Lẫm thay quần áo, Tô Mộc nhìn thấy tin nhắn Dịch Yên gửi đến trên điện thoại.

Dịch Yên: Cảm ơn Mộ tỷ, nếu không phải nhờ Mộ tỷ, có khả năng tối nay em không trốn thoát.

Mộ Hạ: Không cần khách khí.

Dịch Yên: Nếu sau này Mộ tỷ có cần em giúp đỡ, em nhất định không nói hai lời, tận lực giúp đỡ!

Mộ Hạ: Chị muốn ký hợp đồng với em.

Dịch Yên bên kia không có trả lời, kỳ thật là kinh ngạc.

Bởi vì rất nhiều bạn học trong lớp của cô đã ký hợp đồng với công ty, cô cũng được công ty mời, nhưng cô muốn đi Giải trí Thiên Hanh, cô thích rất nhiều diễn viên ở Giải trí Thiên Hanh, cho nên cô cảm thấy ở Giải trí Thiên Hanh mới có thể thể hiện giá trị của mình tốt hơn.

Đời trước cô ấy quả thật dựa vào ngoại hình và kỹ năng diễn xuất phi phàm mà đi vào, nhưng cô ấy không có bối cảnh, ở Giải trí Thiên Hanh ngay cả xương cốt cũng không còn.

Nhưng bây giờ đột nhiên nghe được ân nhân cứu mạng nói muốn ký với mình.

Mộ Hạ: Em có thể suy xét, không cần phải vội vàng trả lời chị.

Dịch Yên: Vâng, Mộ tỷ, em sẽ suy nghĩ thật kỹ.

Tuy rằng có ân với mình, nhưng đó là tiền đồ của mình, cô vẫn cần phải thận trọng.

Trên tay Mộ tỷ tuy rằng có một ảnh đế Hạ Lẫm mà cô từng rất thích, nhưng mà...

Cô suy nghĩ mấy ngày, rồi sẽ cho Mộ tỷ câu trả lời sau.

Lúc Hạ Lẫm thay quần áo đi ra, Tô Mộc vẫn tháo đồ trang sức cho anh như trước, hai người chào hỏi đạo diễn, sau đó rời đi.

Mấy ngày kế tiếp, Hạ Lẫm nhìn trên tay Tô Mộc từ điện thoại di động đến máy tính bảng đến máy tính xách tay, nhưng lúc anh nghỉ ngơi cô cũng sẽ rót nước cho anh như thường lệ, không có gì khác thường.

Chương 556: Ảnh đế quốc dân (8)

"Mấy ngày nay cô nhặt được tiền sao?" Hạ Lẫm nghỉ ngơi, đang uống nước, nhìn cô ngồi ở đó ngón tay không ngừng gõ bàn phím.

Tô Mộc ngẩng đầu lên, nói: "Nhân lúc rảnh rỗi, kiếm được ít tiền trên mạng."

Bàn tay Hạ Lẫm uống nước dừng lại, thu hồi ánh mắt tìm hiểu của mình, nói: "Vất vả rồi."

Anh biết tình hình của bọn họ hiện giờ.

Phòng làm việc cho dù có một khoản tiền hắn quay phim kỳ thật cũng không chống đỡ được bao lâu, khoảng thời gian này khiến một cô gái xa lạ cùng mình chịu nhiều khổ sở như vậy, trong lòng anh quả thật có thẹn, nhưng anh sẽ trở lại đỉnh cao, sẽ không để cho cô vất vả ủng hộ mình lâu như vậy.

"Còn được." Chỉ là tiền có thể đầu tư còn thiếu chút.

Hạ Lẫm tiếp tục quay phim, Tô Mộc đi vào WC một chuyến, vừa lúc Tiểu Hiểu và đồng bọn đứng ở nơi đó rửa tay, từ trong gương nhìn thấy Tô Mộc đi vào, cố ý lớn tiếng thảo luận:

"Phân cảnh của Hạ ảnh đế sắp xong rồi."

"Đúng vậy, nhưng mà Tiểu Hiểu cậu đột nhiên nói đến chuyện này làm gì?"

"Cũng không biết bộ phim tiếp theo của Hạ ảnh đế là khi nào nữa, một ảnh đế, rơi vào hoàn cảnh chỉ có thể đóng một vai nhỏ, thật đúng là... Chậc chậc chậc..."

"Cậu cũng đừng nói như vậy, diễn xuất của Hạ ảnh đế quả thật rất tốt, chỉ là..."

"Chỉ là anh ta bội bạc, cho rằng mình có được một giải ảnh đế thì ghê gớm rồi, cùng Giải trí Thiên Hanh trở mặt thành thù, kết quả hai năm nay lăn lộn thành như vậy, ngay cả người đại diện cũng là một bộ đức hạnh kia, thật đúng là cho rằng cầm giải ảnh đế trên tay thì có bao nhiêu hoan nghênh, cũng chỉ là một kẻ quá khích mà thôi."

"Tiểu Hiểu..." Ngay cả đồng bọn cũng cảm thấy cô ta nói chuyện quá mức.

Nhưng Tiểu Hiểu lại không chịu buông tha: "Lớn lên cũng chỉ như vậy, thật không biết Hạ ảnh đế cho cô ta bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, mà khiến cô ta hết lòng chờ ở bên cạnh Hạ ảnh đế như vậy."

Tô Mộc đi vệ sinh xong, trên tay cầm điện thoại di động, từ gian phòng vệ sinh đi ra, tầm mắt đặt ở trên điện thoại, thần sắc nhàn nhạt, giống như hoàn toàn không nghe được lời bọn họ nói.

Đi về phía bồn rửa tay, Tiểu Hiểu cố ý vươn chân muốn Tô Mộc vấp ngã, nhưng...

"A ——" Một tiếng kêu thảm thiết, chân Tiểu Hiểu bị Tô Mộc giẫm lên, sức nặng cả người đều ở bên trên, nghe tiếng kêu thảm thiết, có thể thấy được đau đớn.

Tô Mộc giẫm lên chân cô ta đứng trước bồn rửa tay, cất điện thoại di động, chậm rãi mở miệng: "Chân cô hơi dài, không cẩn thận giẫm lên, xin lỗi."

Tiểu Hiểu và đám đồng bọn của cô ta: !?

Đó là không cẩn thận!?

Rõ ràng chính là cố ý giẫm lên!

"Mày dám giẫm lên chân tao!" Tiểu Hiểu đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tô Mộc, tức giận phất tay muốn tát cô.

Chỉ thấy Tô Mộc mượn lực dùng lực, xoay người một trăm tám mươi độ, Tiểu Hiểu đã bị ngã ở một bên tường, chân Tô Mộc giẫm lên sườn mặt cô ta.

"Th, th thả r ra a." Khuôn mặt Tiểu Hiểu bị giẫm đến biến dạng, nói chuyện không rõ ràng.

"Cô, cô mau thả Tiểu Hiểu ra, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát!" Đám đồng bọn của Tiểu Hiểu uy hiếp Tô Mộc.

Tô Mộc đưa tay rút giấy ra lau tay, sau đó lấy điện thoại di động ra: "Luôn có người muốn hại tôi, nhờ các người nhắc nhở tôi, tôi phải báo cảnh sát."

"Cô, cô không được báo!" Đám đồng bọn ngăn cản.

Sau đó phản ứng lại.

"Để cho cô ta báo, là cô ta đánh người."

"Tôi đánh người sao? Tự mình phòng vệ tính đánh người sao? Vẫn là báo cảnh sát đến, nơi này cũng có giám sát, để cho cảnh sát xem thử, rốt cuộc là ai đánh ai." Tô Mộc nói xong, ngón tay nhấn một chút.

Đám đồng bọn cuống quít nói:

"Đừng, đừng báo cảnh sát!"

"Chuyện lớn như vậy, nếu náo loạn đến chỗ cảnh sát, đối với cô và chúng tôi đều không tốt, đặc biệt là Hạ ảnh đế còn là nhân vật của công chúng!"

Coi như còn có người chỉ số thông minh online, biết  dùng điểm này uy hiếp cô.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro