Chương 563 - 564: Ảnh đế quốc dân (15 - 16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Chương 563: Ảnh đế quốc dân (15)

Lúc Hạ Lẫm ở bên ngoài hút một điếu thuốc trở về, vốn định vào phòng họp nghỉ ngơi một lát.

Thấy Tô Mộc đang gấp quần áo.

"Cô đang làm gì vậy?" Lúc Hạ Lẫm nói chuyện, quần áo trên tay Tô Mộc gấp lại bỏ vào vali hành lý, đang sửa sang lại quần lót của hắn.

"Đừng lộn xộn!" Giọng điệu của Hạ Lẫm hơi giận.

Tô Mộc vẻ mặt nghi hoặc, thản nhiên nói: "Làm sao vậy? Tôi đang thu dọn đồ đạc, đó không phải là những gì người đại diện nên làm sao?"

Đây quả thật là phạm trù công tác của nguyên chủ, chỉ là đến bây giờ vẫn không có cơ hội thực hiện mà thôi.

Sắc mặt Hạ Lẫm ngẩn ra, vì mình suy nghĩ nhiều mà tự tức giận, hừ lạnh nói: "Bản thân tôi có tay có chân, cô quản tốt chính mình là được."

"À." Tô Mộc ngượng ngùng thu hồi tay mình, buông quần lót trong tay xuống, đứng dậy ra cửa, rõ ràng tâm tình có chút sa sút.

Giống như bị giọng điệu của hắn làm tổn thương.

Cửa phòng họp đóng lại, Tô Mộc ra khỏi phòng họp liền khôi phục thần sắc nhàn nhạt.

Thiên phú diễn xuất của ký chủ không tệ đâu.

Trước kia cũng không phát hiện ra, quả nhiên là có tiền có thể sai sử ma quỷ.

Mà Hạ Lẫm trong phòng họp, nhìn quần áo mình được gấp gọn gàng, mím môi: "Xen vào việc của người khác."

Sau đó đi qua, nhét quần áo còn lại vào vali, đóng vali kéo khóa lại.

Ngày hôm sau, hai người chạy đến trường quay.

Mất sáu giờ lái xe để đến địa điểm quay chụp.

Hạ Lẫm lái xe, Tô Mộc thì ôm máy tính bảng ở ghế sau xe.

"Hạ ảnh đế, có thể bật chút nhạc không?"

"Tự đeo tai nghe."

"Anh có đem theo không? Có thể cho tôi mượn không?"

"Không có."

"À."

Một lát sau, Hạ Lẫm mở đài radio phát âm nhạc trong xe.

Bên tai Tô Mộc đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc, ngẩng đầu nhìn sau gáy anh một cái, không nói gì.

Sau một thời gian nữa.

Tô Mộc từ trong túi mình xách lên xe lật úp, lấy ra một cái hộp nhỏ.

Ngay sau khi mở ra, mùi bánh quy tràn ngập trong xe.

Tự mình ăn mấy miếng, Hạ Lẫm ở phía trước ngửi mùi thơm, mấy tiếng đồng hồ không ăn, ngửi ngửi, cũng có chút đói bụng.

Nhìn từ kính chiếu hậu bên trong xe thấy cô đang ăn bánh quy.

Tô Mộc giống như đột nhiên nhớ tới anh, nhìn cái ót anh: "Hạ ảnh đế, cậu ăn không?"

"Không ăn."

"Vậy Hạ ảnh đế cậu ăn cái này không?" Tô Mộc lấy ra một hộp từ túi của mình, đó là bánh sandwich.

"Tôi nếm thử." Hạ Lẫm một bộ dáng cho cô mặt mũi, từ trên điều hướng nhìn khu nghỉ ngơi gần nhất.

Chiếc xe dừng lại ở khu nghỉ ngơi.

Tô Mộc đưa cái hộp cho Hạ Lẫm, tự mình lấy cớ đi vệ sinh.

Hạ Lẫm mở hộp ra, ăn.

Hương vị rất tốt, là hương vị hắn thích, trong bánh sandwich là thịt bò kẹp, thịt bò hình như là dùng cách làm đặc thù, ăn vào có một mùi thơm nhàn nhạt không biết tên, cắn xuống hòa lẫn với mùi trứng chiên, vị giác đều dịu xuống.

Không bao lâu sau, cả bánh sandwich đã ăn xong, Hạ Lẫm còn có chút chưa thỏa mãn, xuyên qua kính chiếu hậu trong xe nhìn thấy bánh quy cô để ở chỗ ngồi còn mở nắp.

Nghiêng đầu nhìn cô còn chưa trở về, đưa tay cầm một miếng bỏ vào miệng.

Là bánh quy hương việt quất, trong miệng đều là hương vị việt quất, bánh quy nướng lửa rất tốt, giòn lại không khô.

Ăn miếng đầu tiên, không thể không ăn miếng thứ hai.

Chờ Tô Mộc trở về, nhìn thấy vốn còn lại nửa hộp bánh quy lại thiếu đi phân nửa, trong mắt hiện lên ý cười.

Hạ Lẫm uống nước, không tự nhiên nói: "Bánh sandwich rất ngon, tôi cũng nếm thử bánh quy, cũng được."

Chương 564: Ảnh đế quốc dân (16)

"Hạ ảnh đế có muốn ăn thêm không, tôi nướng hai hộp, ăn xong hộp này còn một hộp." Tô Mộc đưa bánh quy qua.

Hạ Lẫm thích, cũng không làm ra vẻ mà nhận lấy, ngoài miệng lại không lưu tình: "Cô làm? Tay nghề cũng không tệ lắm, coi như có thể ăn."

Không nhìn ra cô còn có tay nghề tốt như vậy.

Đây đương nhiên không phải là tay nghề của nguyên chủ, mà là tay nghề của Tô Mộc.

Cửu Thiên Tuế lúc ấy cũng rất kinh ngạc, còn hỏi một câu 【 Ký chủ, cô làm có thể ăn được không?" 】

Bị Tô Mộc nói một câu "Mi ăn không được, không độc chết mi, yên tâm." Chặn lại.

Hiện tại Cửu Thiên Tuế nhìn Hạ Lẫm đánh giá, hình như cũng chỉ bình thường, nhưng vì sao ngoài miệng Hạ Lẫm nói vậy, ăn lại vui vẻ đến vậy?

Nhân loại a...

Nó thực sự không hiểu.

Lộ trình tiếp theo nhanh chóng đến địa điểm quay chụp.

Tìm được khách sạn do đoàn làm phim sắp xếp, kinh phí của đoàn làm phim ít ỏi, địa điểm quay phim có chút hẻo lánh, môi trường ở khách sạn cũng không tốt lắm, trong phòng cũng chỉ có một cái giường một cái ghế mà thôi.

Toàn bộ quá trình sắc mặt Hạ Lẫm cũng không thay đổi, có thể thấy được là một đứa nhỏ có thể chịu khổ.

Quay một bộ phim ngọt sủng.

Bộ phim có tựa đề "Em và thời gian đều rực rỡ.".

Câu chuyện về sói xám ngạo kiều phúc hắc và tiểu cục cưng học bá.

Toàn văn xoay quanh cuộc sống hàng ngày của hai người trong trường học, từ hai người không hề quen biết đến đánh nhau ầm ĩ, tình cảm chớm nở, các loại mâu thuẫn nhỏ đến cuối cùng đi đến cung điện hôn nhân...

Cách tiếp cận rất cũ, nhưng biểu hiện tình thế mới lạ, kết hợp với cốt truyện cực kỳ đơn giản và ấm áp.

Bộ phim kiếp trước từ lúc ban đầu bị chửi bới đến mức không có gì là được, đến khi cốt truyện dần dần tiến triển, mọi người đều phát hiện ra:

Vâng, tôi thấy bản thân mình trong đó.

Tôi và bạn trai của tôi cũng biết nhau như vậy.

Hình thức ở chung đáng yêu quá đi.

...

Cốt truyện hậu kỳ rửa mối nhục xưa, trở thành vương giả rating lúc bấy giờ.

Có lẽ câu chuyện ấm áp này làm tất cả mọi người đều có thể từ trong phim tìm được bóng dáng của mình, cho nên bộ phim này nhiều năm sau lại làm lại, cũng vẫn có rất nhiều người ủng hộ.

Trong đó, Hạ Lẫm vào vai một người anh hàng xóm che chở nữ chính từ nhỏ.

Cũng là người nhìn nữ chính từng bước từng bước đi về phía nam chính, mỗi khoảng thời gian nam nữ chính đều có sự tham dự của hắn, nhưng phân cảnh cũng không nhiều, lại là một nhân vật mang theo tuyến thời gian trong phim.

Cuối cùng sau khi hắn tham dự đám cưới của nữ chính, ống kính cho hắn tầm nhìn về bóng lưng đi xa một mình.

Người đàn ông này tham dự tất cả, lại cuối cùng bừng tỉnh như mộng, thì ra mình chỉ là người qua đường...

Sự hoàn mỹ vô khuyết của hắn cùng sự linh hoạt của nam nữ chính tạo thành một sự tương phản rõ rệt, sau khi nam nữ chính kết hôn, lần duy nhất hắn xuất hiện, chính là trong hồi ức của nữ chính.

Một kết thúc không hoàn hảo cho một người đàn ông hoàn hảo...

Diễn viên trong đoàn làm phim ngoại trừ Hạ Lẫm, đều là những diễn viên nhỏ mới ra mắt, nam nữ chính cũng không nổi tiếng.

Hạ Lẫm tới đây quay phim thời trung học, nên mượn một trường trung học ở một nơi phù hợp với kịch bản, cũng không hoàn toàn mới, mỗi nơi tựa hồ đều có chuyện xưa.

Mới đầu Hạ Lẫm ngồi một bên xem nam nữ chính diễn, nhưng nhìn nhìn, hắn mở miệng chỉ đạo.

Đạo diễn tuy rằng tận tâm tận lực, nhưng kinh nghiệm vẫn còn xa mới đủ, nghe Hạ Lẫm nói một cách hợp lý, mới phát giác là có chỗ nào không thích hợp, chờ sau khi diễn viên diễn lại, quả nhiên so với trước hiệu quả tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn thiếu chút cảm giác.

"Hạ Lẫm, cậu xem còn chỗ nào có thể cải thiện được không?" Đạo diễn hỏi một câu.

"Góc quay của đạo diễn cần phải điều chỉnh một chút." Hạ Lẫm vừa nói, trực tiếp đưa tay trước ống kính giải thích với đạo diễn một chút.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro