Chương 589 - 590: Ảnh đế quốc dân (41 - 42)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Chương 589: Ảnh đế quốc dân (41)

Anh bước ra từ hơi nước mờ mù trong phòng tắm, mang theo một mùi xà phòng, tươi mát xông vào mũi, mặc áo sơ mi quần đùi rộng thùng thình, ở nhà giản dị.

Hơi nước dính trên tóc ngưng tụ cùng một chỗ theo sườn mặt trượt xuống, mãi cho đến khi biến mất trong sợi quần áo.

Mái tóc trước trán gần đây có chút dài, che đi mặt mày, chỉ thấy rõ sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng, bị hơi nước mờ nhạt làm cho nhu hòa ấm áp.

Có âm thanh không ngừng xuyên qua phòng nghỉ, lúc anh đi tới, thuận đường cầm một gậy bóng chày đi qua.

Cảnh giác mở cửa.

"Hạ ảnh đế." Tô Mộc đứng trước tủ lạnh đang đặt đồ trong tủ lạnh nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn về phía cửa, ánh mắt từ trên người anh rơi xuống gậy bóng chày tay trái anh đang nắm.

Hạ Lẫm đặt gậy bóng chày bên cạnh cửa, cất bước vào bên trong.

"Không phải về nhà sao? Sao cô lại ở đây?"

"Về nhà ăn một bữa cơm xong liền đi, mang theo chút bánh chưng tới đây." Đem toàn bộ đồ đạc mình mang về từ chỗ cha mẹ nguyên chủ bỏ vào tủ lạnh, cất túi lại.

"Ừm." Hạ Lẫm gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

"Mệt quá đi thôi, Hạ ảnh đế, tôi đi ngủ trước. Nếu cậu đói bụng, có một chút đồ ăn trong tủ lạnh, tự mình để vô lò vi sóng làm nóng ăn nha." Tô Mộc nói xong, liền đi về phía giường phòng làm việc.

Hạ Lẫm: !?

"Cô không về nhà ở sao? Cướp giường với tôi làm gì?" Hạ Lẫm khó chịu.

Cô ngủ ở đây, có nghĩa là anh phải ngủ trên ghế sofa.

Tô Mộc nhìn lại, chậm rãi mở miệng: "Hạ ảnh đế không về nhà ở, cùng tôi ở chỗ này cướp giường làm gì?"

Hạ Lẫm hừ lạnh: "Liên quan gì đến cô!?"

Anh thích ở trong phòng làm việc hơn là về nhà.

"Những lời này trả lại cho cậu." Tô Mộc nói xong, bóng dáng đã biến mất trong tầm mắt của anh.

"Cái giường này thật thoải mái." Bên kia mơ hồ truyền đến tiếng của cô.

Hạ Lẫm tức giận: cô chính là cố ý chọc tức anh!

Trước kia sao không cảm thấy Mộ Hạ đáng ghét như vậy chứ!

Tô Mộc nằm trên giường, nhìn trần nhà, nhìn máy tính bảng trong chốc lát liền tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.

Tết Đoan Ngọ qua đi.

Hạ Lẫm tiến tổ, Tô Mộc cùng Dịch Yên đi quay phim, Hạ Lẫm một mình rời đi.

Dịch Yên quay phim, rất nhiều diễn viên tên tuổi đều ở đây, trong đó có Giang Oanh Tâm cùng với một số nam diễn viên được Giang Oanh Tâm đề cử, Trần Thi cũng ở đó.

Có thể nói là chúng tinh tụ tập.

"Rất nhiều tiền bối ngày thường chỉ có thể nhìn thấy trên TV." Dịch Yên kích động chia sẻ tâm tình của mình với Tô Mộc.

"Tiểu Yên, tớ ở đây!" Cách đó không xa truyền đến tiếng của Cốc Tiểu Mãn.

Bộ phim này, Cốc Tiểu Mãn đảm nhiệm vai trò quan trọng, kiếp trước bởi vì bộ phim này, diễn xuất của Cốc Tiểu Mãn được công nhận, từng bước từng bước leo lên ngai vàng ảnh hậu.

Dịch Yên chạy về phía Cốc Tiểu Mãn.

Trên đường đột nhiên bước nhanh ra một Tiểu Hoa, Dịch Yên không kịp tránh né, lao về trước đụng phải Tiểu Hoa, Tiểu Hoa lảo đảo vài bước, suýt chút nữa té ngã, chỉ vào Dịch Yên đang muốn rách miệng mắng to, nhìn thấy Tô Mộc đỡ Dịch Yên ngã xuống, lời mắng chửi kia mạnh mẽ nuốt xuống!

"Hừ, thứ không có mắt!" Hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt Tiểu Hoa đỏ bừng xoay người rời đi.

Những người xung quanh biết Tiểu Hoa đều kinh ngạc.

Sao hôm nay tính khí hắn ta tốt như vậy?

Ngày thường đừng nói có người đụng phải hắn, coi như là có người đụng phải hắn, hắn cũng nhất định phải lải nhải không ngớt, bắt đầu mắng từ mười tám đời tổ tông người ta.

Bởi vì phía sau hắn là Giang ảnh hậu, rất nhiều người không dám đắc tội, chỉ có thể chịu đựng bị hắn mắng còn phải xin lỗi.

Nhưng hôm nay...

Hôm nay là một ngày kỳ lạ sao?

"Cảm ơn Mộ tỷ." Dịch Yên nhìn thấy nhiều người như vậy ánh mắt rơi vào trên người cô, không khỏi rụt cổ.

Chương 590: Ảnh đế quốc dân (42)

"Tiểu Yên, cậu không sao chứ?" Cốc Tiểu Mãn ân cần tới hỏi thăm, từ trên xuống dưới đánh giá Dịch Yên, phát hiện cô ngoại trừ trên người dính chút bụi bặm, không có bị thương, mới yên tâm.

"Người đại diện của Giang Oanh Tâm và cô ta thật sự là một đức hạnh... Ách, Tiểu Yên, tớ không có ý này, tớ..."

Cốc Tiểu Mãn thốt ra chửi bới, đột nhiên nhớ tới Giang Oanh Tâm là nữ thần của Dịch Yên, dừng một chút.

Dịch Yên cười cười: "Không sao đâu."

Đoàn làm phim đã sẵn sàng cho buổi quay.

Dịch Yên và Giang Oanh Tâm diễn vai đối thủ.

Trong vở kịch này, có một cảnh Giang Oanh Tâm đánh vào mặt Dịch Yên.

Giang Oanh Tâm cố ý ép diễn, Dịch Yên bị NG nhiều lần, đạo diễn đều đã không kiên nhẫn, bảo Giang Oanh Tâm đánh thật.

Thẳng đến khi mặt Dịch Yên bị đánh sưng lên, Giang Oanh Tâm mới buông tha Dịch Yên.

Nhưng phân cảnh tiếp theo là không có cách nào diễn với gương mặt như vậy.

Giang Oanh Tâm và đạo diễn cũng là bạn cũ hợp tác trong nhiều bộ phim, nhưng vẫn xin lỗi nói với đạo diễn một phen, về những cảnh cùng Dịch Yên diễn đối thủ tiếp theo, cô ta không có thời gian chờ mặt cô tiêu sưng rồi quay lại.

Đạo diễn đương nhiên hiểu được ý tứ của cô ta, tìm Dịch Yên và Tô Mộc, rất rõ ràng thông báo cho các cô về chuyện đổi góc.

"Tuy rằng cô là nghệ sĩ của phòng làm việc Hạ Lẫm, nhưng chuyện này xin lỗi, thời gian của tôi quý giá, hy vọng lần sau có cơ hội hợp tác." Giang Oanh Tâm cũng ngồi ở một bên giải thích.

Tiểu Hoa đứng ở phía sau Giang Oanh Tâm, nhìn Tô Mộc, có chút đắc ý.

"Đạo diễn, tôi có một người thích hợp ở đây, tôi bảo cô ấy tới thử..." Giang Oanh Tâm đã nói chuyện với đạo diễn về việc thay thế Dịch Yên.

Dịch Yên kinh ngạc đến nói không nên lời: !!?

Nữ thần của cô nói, nói cái gì?!

Dịch Yên chỉ cảm thấy mặt trái nóng bỏng đau đớn.

Muốn đổi cô!?

Cô vẫn luôn lấy nữ thần làm mục tiêu!

Tại sao?

Tại sao!?

"Tại sao lại đổi Tiểu Yên!?" Cốc Tiểu Mãn vừa nghe nói chuyện này liền tới, trừng mắt nhìn đạo diễn và Giang Oanh Tâm.

Đạo diễn ngược lại giải thích hòa ái một phen, Giang Oanh Tâm biết bối cảnh của Cốc Tiểu Mãn, không dùng thân phận ảnh hậu đè cô ấy, chỉ cười hiền lành đáp ứng lời của đạo diễn.

"Nếu không có thời gian chờ đợi, vậy chị diễn cái gì?" Cốc Tiểu Mãn hừ lạnh, "Cũng không nhìn xem mặt Tiểu Yên là ai đánh!"

"Dịch Yên!" Đạo diễn quát lớn, tuy rằng ông đối với thân phận của cô có chút kính sợ, nhưng quyền uy của mình cũng không cho phép người khác khiêu khích!

"Hừ, không quay thì không quay, tôi cũng không quay nữa!" Cốc Tiểu Mãn nhìn không quen loại này nhất, lôi kéo Dịch Yên bỏ đi!

Ánh mắt Tô Mộc bình thản dừng trên người Giang Oanh Tâm vài giây, sau đó xoay người rời đi.

Cuối cùng Cốc Tiểu Mãn vẫn không thể bỏ diễn thành công, được người đại diện khuyên trở về, Dịch Yên bộ dáng bị đả kích, Tô Mộc dẫn cô ấy đến khách sạn nghỉ ngơi.

Buổi tối, người của đoàn làm phim lần lượt trở về khách sạn.

Khách sạn này đại đa số đều là nghệ sĩ, khách sạn bảo vệ rất tốt sự riêng tư của nghệ sĩ, nhưng vào buổi tối, phòng của Giang Oanh Tâm truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, sau đó dưới ánh mắt của nhân viên khách sạn, nhìn thấy Giang ảnh hậu mặc đồ ngủ chân không từ trong phòng chạy ra...

Nương theo khuôn mặt hoảng sợ của mỹ nhân kia, dáng người uyển chuyển như ẩn như hiện hiện ra trong tầm mắt mọi người...

Thật là kích thích!!!

Bảng xếp hạng hotsearch vào ngày hôm sau:

# Giang Oanh Tâm khách sạn hoa dung thất sắc #

# Bí mật của ảnh hậu #

...

Bức ảnh được lan truyền trên mạng, đã bị xóa, nhưng không thiếu ảnh chụp màn hình nhanh tay của cư dân mạng.

Người phơi bày Giang Oanh Tâm, là một tài khoản paparazzi không biết tên, dựa vào lần này thanh danh truyền xa.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro