Chương 909: Phù thủy người cá (Xong)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Đại chiến kết thúc.

Thế giới khiếp sợ khi toàn bộ xác chết trên đại dương bị dạt vào bờ.

Đám xác chết có hình thù kỳ quái này đã được khẩn trương xử lý.

Vua Unxon của đất nước Bidoli đã mất tích, Dawso vẫn luôn phục kích trong cung điện, mưu toan chiếm lấy ngai vàng, bị vương tước đất nước Bidoli đánh cho tàn phế, đưa vào đại lao.

Gã không ngừng lẩm bẩm: "Ta biết vị trí của nàng tiên cá, ta biết vị trí của nàng tiên cá, thả ta ra ngoài, ta sẽ giúp các ngươi tìm..."

Những người khác chỉ nghĩ rằng gã ngu ngốc, điên khùng.

Thế giới này làm gì có nàng tiên cá, đều là yêu vật giết người thôi, vị vua trước đó đã bị giết bởi cái gọi là nàng tiên cá!

Kazea, a không, Phủ Hi.

Khi Tô Mộc nói ra tên thật của mình, ký ức của hắn liền sống lại.

Trong lòng bọn họ đều biết rõ mà không nói ra.

Trời nắng.

Trên biển.

Gió êm sóng lặng, nước trong trời xanh.

Hắn ôm cô ngồi trên boong tàu, nhìn mặt nước và bầu trời trước mặt, dựa đầu vào vai cô, nhẹ giọng ở bên tai cô:

"Em còn nhớ không, trong khoảng thời gian sau khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ở thế giới này, mỗi lần anh đều hỏi em, 'Ngươi là ai?'"

"Nhớ rõ." Lúc đó, chỉ nghĩ rằng hắn có bệnh, mỗi lần bọn họ gặp nhau, hắn đều nói như vậy.

Hắn thấp giọng cười, hơi thở phả vào tai cô, tê dại.

"Tô Mộc..." Hơi thở phả vào tai cô, mặt cô, dừng ở trên môi cô.

Thứ hắn vẫn luôn tìm kiếm trong thế giới này, hóa ra là tên của cô, người phía sau cái tên...

Thân thể của Kazea đã bị phá hủy khi đối mặt với Thiên Đạo, nhưng Phủ Hi muốn ở lại với Tô Mộc một thời gian, chống đỡ.

Hai người ngắm bình minh và hoàng hôn trên biển, cuối cùng biến mất vào biển cả mênh mông.

-

Sau khi đám hải tặc Yvli nói lời tạm biệt với bác sĩ Gaila, bọn họ làm lại nghề cũ, nhưng trên thuyền to như vậy đột nhiên cảm thấy vô cùng vắng vẻ.

Nhìn biển cả mênh mông, lạc lõng một cách khó hiểu.

Gaila đứng trên bến cảng, nhìn đám người Yvli rời đi, cảm giác như trải qua mấy đời.

Sống nhiều năm như vậy, kích thích lần này, thậm chí còn hơn cả cuộc chiến mà Thần Biển và mười vị Chủ Thần bị lật đổ.

Trong khoảng thời gian này, sự hiểu biết của ông về vu sư lại được đổi mới.

Thần lực mỏng manh trong nước mắt của nàng tiên cá, cùng với một số sinh vật mang huyết mạch cổ xưa còn sót lại...

Trở thành vũ khí, thế nhưng cường đại như thế.

Nhưng bên dưới đó, là vô số sinh linh tính mạng lát đá.

Vu sư kia tâm tư thật âm ngoan độc ác đầy thủ đoạn, mới có thể làm được điều này.

Phải ẩn nhẫn cỡ nào, mới có thể dung hợp cơ thể của mình với các loại huyết mạch, trở thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Gaila thở nhẹ một hơi, quay đầu nhìn lại đất nước Bidoli phía sau.

Đã đến lúc ông đổi một nơi khác sống.

Không biết lần này lại có loại kích thích nào đang đợi ông?

-

Helena.

Bởi vì khi hắt lọ nước thuốc lên người hoàng tử Unxon, bản thân nàng không thể tránh khỏi bị dính nước thuốc, nàng đã không thể giữ đuôi cá sống dưới đáy biển trong một thời gian dài.

Chỉ vào ngày mười lăm mỗi tháng, đôi chân của nàng mới có thể biến thành đuôi cá, tự do bơi dưới đáy biển.

Cũng chỉ vào lúc đó mới có thể trở về tộc người cá để gặp phụ thân, mẫu thân và các tộc nhân.

Nàng đi theo sự hướng dẫn của Tô Mộc, có thể tìm được quần áo của đại tỷ và ngũ tỷ, mặc dù không có xương, cũng như thế chôn cất hai người họ.

Còn nhị tỷ không có đuôi cá, quyết định ở bên cạnh nàng lâu dài, hai tỷ muội cùng nhau kinh doanh cửa hàng nhỏ của Tô Mộc.

Mặc dù không có nước thuốc do Tô Mộc điều chế, nhưng nàng vận dụng sinh vật dưới biển để chăm sóc làn da của mình, thân là một nàng tiên cá, cũng rất tiện tay.

Sản phẩm của bọn họ lan rộng từ Bidoli đến các nơi trên thế giới, Helena với tư cách là chủ cửa hàng, đã trở thành khách quý mà phu nhân các nước tranh nhau mời.

Tối nay là ngày mười lăm của tháng, nàng đến dự yến tiệc của Công chúa Tana của nước Chiêm Tây.

Ở yến tiệc không lâu, nhìn thời gian, nàng vội vã rời đi.

Khi đến bờ biển nước Chiêm Tây, nàng tìm thấy một nơi rất đẹp, nhảy xuống biển.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, đuôi cá lấp lánh của nàng tỏa sáng và lóa mắt trong nước, mái tóc dài mềm mại của nàng trải dài trong nước như một bông hoa nở rộ.

Nàng đang chuẩn bị bơi xuống đáy đại dương thì nghe thấy một lời khen: "Đuôi cá thật đẹp."

Là giọng nói trầm ổn của một nam nhân.

Helena lúc này mới chú ý tới, nơi nàng nhảy xuống có một chiếc thuyền nhỏ, trên bờ bị cây cối che phủ, nàng chỉ có thể nhìn rõ khi ở dưới biển.

Nam nhân trên thuyền ngậm một chiếc lá trong miệng, nhìn nàng từ bên mạn thuyền, đôi mắt tràn đầy thưởng thức.

Helena có thể nhìn thấy rõ bóng dáng của mình từ đôi mắt trong veo của hắn.

"Người cá nhỏ, ngươi hẳn là lạc đường, ngươi có muốn về nhà với ta không, ta sẽ nuôi ngươi." Hắn đưa tay về phía Helena.

Ngón tay hắn rất dài, đốt ngón tay rõ ràng, nhìn rất ấm áp.

Helena hừ lạnh: "Ngươi chưa từng nghe qua lời đồn sao? Người cá chính là yêu vật giết người." Hai chữ cuối cùng có chút hung ác.

Hắn thấp giọng cười khẽ, nụ cười rực rỡ như mặt trời mọc, Helena bị nụ cười của hắn làm cho chấn động, trong lòng nàng có thứ gì đó từ mặt đất phá vỡ mà ra...

Chỉ nghe thấy hắn nói với giọng trêu chọc:

"Ta chỉ nghe qua người cá là nàng tiên cá lương thiện."

"Thật sao?" Helena nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn.

Hai người nhìn nhau cười, động lòng.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro