Chương 1568-1569: Người đẹp thế giới Rubik (27-28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Edit: Beltious Soulia/Dã Linh

Beta: Minh Nguyệt


Chương 27 (1568):

"Thế mà vẫn có người dám chơi tàu lượn siêu tốc! Đây là thần tiên phương nào thế?" Ân Tiểu Phỉ vừa tận mắt chứng kiến vòng đu quay đổ xuống, lại nghe người ta bàn luận như vậy, không đến tận nơi cô nàng cũng có thể tưởng tượng được tàu lượn siêu tốc nguy hiểm như thế nào.

[Ký chủ đại đại, tôi vừa đăng nhập vào nhóm. Tiên tử Phiêu Miểu và Tán nhân Ngân Hoàn nói họ đang ở thành Du Nhạc.] Hệ thống nhìn tin nhắn trong nhóm. Đây là thói quen của nó mỗi khi đến một thế giới mới. Ký chủ đại đại không có thời gian để vào nhóm thường xuyên nên nhiệm vụ này là nó làm, tránh để lỡ những tin tức quan trọng.

[Họ hỏi cô đang ở đâu đấy.]

"Cứ nói thẳng là ta đang ở thành Du Nhạc."

[Rõ.]

Khi hệ thống gửi tin nhắn nói mình cũng ở thành Du Nhạc, trong nhóm đang im lặng đột nhiên náo nhiệt hẳn lên. Nhưng hình như Tiên tử Phiêu Miểu và Tán nhân Ngân Hoàn đang mải chơi nên không nhìn thấy.

"Thống tử, khi nào hai người họ đọc được tin nhắn rồi thì nói cho họ biết là thân phận hiện giờ của ta hơi đặc thù, tạm thời không thể thân cận với họ để tránh hiềm nghi."

[Được, đã rõ.]

Thành Du Nhạc, tên cũng như nghĩa, là một tòa thành chỉ toàn trò chơi và trò chơi. Có thể nói ở đây trò gì cũng có, không có trò nào không có, chỉ có trò mà người ta chưa thấy bao giờ thôi.

Tất cả các trò chơi ở thành Du Nhạc đều có một đặc điểm chung là vô cùng cũ kỹ, không, phải nói là vô cùng nát. Theo như lời người đi trước, chơi trò gì cũng có khả năng gặp chuyện không may bất cứ lúc nào. Rầm một cái, bùm một tiếng, loảng xoảng rồi ui da, ai da... Thật thảm thương.

Sắc mặt hai anh em Ân Thụy tái đi. Gương mặt nhợt nhạt vốn có của Dịch Ánh Tuyết càng thêm trắng bệch, đôi mắt thông minh đẹp đẽ không kiềm được mà sinh ra sợ hãi.

"Ánh Tuyết, không cần phải lo, chúng ta nhất định sẽ tìm được trò chơi không nguy hiểm đến mức đó." Địch Thần Minh an ủi, trong lòng càng thêm ghét nơi này. Nếu không có vận may và thực lực, những người như bọn họ chơi mấy trò này chẳng phải là đi chết hay sao?

Không bao lâu sau, cả nhóm đã tìm thấy một trò chơi không mấy nguy hiểm: bập bênh.

Hai người ngồi hai đầu bập bênh, một một lượt chơi phải lên xuống một trăm lần. Trong một trăm lần đó, xui xẻo nhất chỉ là bập bênh đột nhiên bị gãy, người chơi cùng lắm chỉ bị xây xát một chút. Nếu chuẩn bị đầy đủ và phản ứng kịp thời thì căn bản sẽ không bị thương.

Cho nên hiện tại, ở chỗ cầu bập bênh có rất nhiều người xếp hàng.

Giờ đang là giữa trưa. Bọn họ phải chơi ít nhất một trò chơi trước khi trời tối, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi thành Du Nhạc.

Người chơi lâu năm ở thế giới Rubik đều biết, bên ngoài các thành đều là thú hoang và quái vật đáng sợ. Trong thành nguy hiểm bao nhiêu thì khi đêm đến, ngoài thành còn đáng sợ gấp nhiều lần. Muốn sống đến sáng thật không dễ dàng gì.

Dù thế nào đi chăng nữa, bốn người đã thở phào một hơi. Qua được đêm nay đã rồi tính tiếp.

Đường Quả ngồi đối diện, không hứng thú với khoảng hai mươi cái bập bênh kia cho lắm. Theo như cô quan sát, cứ vài ba lần lên xuống thì bập bênh sẽ gãy luôn.

Người chơi ngồi chưa quen mông đã đáp đất rồi, muốn biết cảm giác này khó nói như thế nào thì cứ thử đi là biết.

Lúc này, trong nhóm có động tĩnh.

=====

Chương 28 (1569):

[Tiên tử Phiêu Miểu]: Giáo Hoa, cô đang ở thành Du Nhạc thật hả?

[Tán nhân Ngân Hoàn]: Cô đang chơi trò gì thế? Chúng ta đang chơi tàu lượn siêu tốc. Cô nói không thể thân thiết với chúng ta là sao vậy? Bữa trước quên không hỏi cô muốn làm gì ở thế giới này rồi.

Đường Quả: "Thế tôi qua tìm mọi người vậy. Đồng đội của tôi đang xếp hàng chờ chơi bập bênh, chắc không có thời gian để ý đến tôi đâu."

Hai người đọc được tin nhắn đều vui mừng. Họ nói, sẽ chờ Đường Quả ở chỗ tàu lượn siêu tốc.

Mỗi lần đến thành Du Nhạc, họ đều chọn trò chơi nguy hiểm nhất để chơi. Dẫu sao thì, trò chơi càng nguy hiểm thì càng được nhiều đồng Rubik.

Dựa theo cốt truyện gốc, nguyên chủ sẽ hỗ trợ mấy người Địch Thần Minh chơi trò nguy hiểm nhất. Vì có cô ấy nên dù những trò đó có xuất hiện vấn đề gì thì bọn họ cũng sẽ không bị thương. Là chủ thành Giao Dịch, cô ấy đã phát cho bọn họ bùa hộ mệnh, đủ để chơi một trò chơi mà thu hoạch được rất nhiều đồng Rubik.

Hiện tại Đường Quả không có tính làm vậy. Không muốn bị đuổi ra khỏi thành còn muốn có tiền á? Thế thì tự đi mà chơi.

Thành Du Nhạc cũng không đuổi cùng giết tận, vẫn có những trò đơn giản như bập bênh để tạo đường sống cho những người vào trong tòa thành này. Tuy thu hoạch không được bao nhiêu nhưng ít nhất thì cũng đảm bảo được mạng sống.

Thành Du Nhạc không giống thành Hạnh Phúc, ở đây không có người địa phương, cho nên cũng không tồn tại chuyện gặp nguy hiểm thì chỉ cần thành người địa phương là được.

Ở đây chỉ có người ngoài đi vào, một khi có người vì chơi trò chơi mà mất mạng, thành Du Nhạc sẽ tự động dọn dẹp để khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Nhân tính hóa mà cũng đáng sợ đến lạ.

Nhưng mà, chỉ cần không tìm đường chết thì đều sẽ có đường sống.

Có một số người lòng tham không đáy, lúc nào cũng ảo tưởng mình là ngoại lệ nên đã đi chơi những trò chơi nguy hiểm để kiếm phần thưởng kếch xù, cuối cùng tự chơi chết mình. Rõ ràng biết tỷ lệ gặp chuyện là rất cao nhưng chỉ vì chút tiền mà không màng tính mạng.

"Tôi muốn đến nơi khác xem thế nào." Đường Quả nói với mấy người.

Chơi bập bênh á? Bỏ đi.

Cô và Cung Úy chơi bập bênh ở đây, chủ thành mà biết thì chắc chắn sẽ nhảy ra cười chết cả hai luôn.

"Đường Quả, chị định đi đâu thế? Cứ xếp hàng chơi bập bênh đi, không tí nữa tối rồi lại không chơi được." Ân Tiểu Phỉ lo lắng, "Ngoài thành nhất định sẽ có quái vật đáng sợ. Hai người đẹp như vậy, chắc chắn chúng nó sẽ bám theo."

Ân Thụy gật đầu đồng tình.

Dịch Ánh Tuyết nói thêm, "Tiểu Phỉ nói rất đúng, bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất. Ở đây đã đủ kỳ lạ rồi, ngoài thành khéo còn nguy hiểm hơn."

Địch Thần Minh không lên tiếng. Gã chỉ để ý bản thân và ba người kia thôi. Đường Quả và Cung Úy chỉ là người mới vào, không cùng quê quán, gã không cần quan tâm.

"Tôi muốn đến nơi khác xem có trò nào an toàn hơn không."

Dịch Ánh Tuyết định nói nữa, nhưng Địch Thần Minh cắt ngang, "Để cho cô ta đi đi, biết đâu lại gặp được trò chơi nào tốt hơn, cũng thêm được đường sống."

Trong lòng gã, gã vẫn thấy Đường Quả có vấn đề, đến giờ vẫn chưa hết nghi ngờ.

Đường Quả nhìn dáng vẻ suy tư của Địch Thần Minh, thầm cười trong lòng.

Nhìn đi, giờ cô đang thể hiện rất bình thường, ấy mà Địch Thần Minh vẫn hoài nghi, thậm chí kiêng kỵ.

=====

Sắp được gặp Phiêu Miểu và Ngân Hoàn rồi nè~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro